*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1 Trong phòng khách, một thanh niên mặc bộ quần áo thể thao thoải mái màu xám đi từ tầng hai xuống, trông anh ta giống Tần Nguyễn đến sáu phần, nhưng khuôn mặt tuấn tú và lạnh lùng hơn một chút.
Người thanh niên đứng trên lầu có đường nét tuấn tú thâm trầm, môi mỏng mím nhẹ, khuôn mặt cười mà như không cười, toàn thân toát ra vẻ vô lại.
Anh ta dừng lại rồi ngước mắt nhìn về phía cửa.
Âm thanh ầm ĩ quen thuộc của ống xả ở bên ngoài chỉ thuộc về một người, đó là Tần Nguyễn của nhà họ Tần.
Sau khi Tần Nguyễn trở lại nhà họ Tần và thi được bằng lái, cha đã tặng một chiếc Maserati màu hồng nhạt cho cô, đây là mẫu xe mới nhất mà các cô gái đều thích.
Đã nửa tháng không gặp em gái, khóe môi của Tần Muội từ từ nhếch lên, từ sâu trong đáy mắt tràn ra vẻ vui mừng chờ mong.
Anh ta bước xuống lầu nhanh hơn, cả người rơi vào trạng thái lâng lâng.
“A Muội xuống rồi à, dì vừa định lên nhà gọi con xuống ăn cơm.”
Hàn Nhàn mỉm cười, ánh mắt nhìn Tần Muội vô cùng dịu dàng.
Nụ cười trên mặt Tần Muội nhanh chóng vụt tắt.
Đôi mắt tương tự Tần Nguyễn của anh ta hơi nheo lại, vẻ mặt không vui nhìn người phụ nữ trước mặt.
Trước đây khi em gái chưa về, Tần Muội vẫn giữ phép lịch sự tối thiếu với người đàn bà này.
Tần Nguyễn không có cảm giác thân thuộc với gia đình này, cô luôn giữ một khoảng cách nhất định khi đối xử với mọi người.
Điều ấy khiến ba cha con họ không biết phải bắt tay vào đâu, bọn họ nghĩ rằng có Hàn Nhàn thì sẽ mang đến tác dụng điều giải.
Nhưng gần đây họ phát hiện không phải như vậy.
Sau khi em gái được đưa về nhà họ Tần, Hàn Nhàn luôn bí mật nói xấu con bé.
Tần Muội cùng với cha và anh gần đây mới phát hiện ra hiện tượng đó, nhưng do thời gian này công việc trong công ty rất bận, bọn họ không có thời gian để xử lý.
Bị ánh mắt chán ghét của Tần Muội nhìn chăm chú, nụ cười trên mặt Hàn Nhàn không thể duy trì tiếp được.
Khóe miệng Hàn Nhàn khẽ nhúc nhích, bà ta dịu dàng hỏi: “Tại sao A Muội lại nhìn dì như vậy?”
Tần Muội tặc lưỡi, nói với vẻ bất cần: “Dì Hàn, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là A Muội, ai không biết còn tưởng dì đang gọi một cô gái đấy.”
Anh ta nâng cánh tay lên, dùng ngón tay hất nhẹ lọn tóc trước mắt, động tác vừa đẹp trai vừa trông rất du côn.
Do vừa tắm rửa xong nên tóc của Tần Muội vẫn còn hơi ướt.
Hành động này khiến nước đọng trên tóc văng cả vào mặt Hàn Nhàn.
Nhưng Hàn Nhàn cứ như không hề nhận ra, nụ cười trên mặt bà ta càng trở nên dịu dàng, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm, nếp nhăn ở khóe mắt cũng sâu hơn một chút.
Giọng nói của Hàn Nhàn nhẹ nhàng, mang theo vẻ cố gắng lấy lòng: “Là do dì Hàn chưa quen, từ lúc con chưa cao bằng eo của dì thì dì đã gọi con là A Muội, dì đã quen cách gọi đó trong nhiều năm rồi, trong nhất thời chưa sửa được.”
Ánh mắt Tần Muội thâm trầm, anh ta không kiên nhẫn nhìn chằm chằm Hàn Nhàn.
Không biết nghĩ đến cái gì, khóe môi Tần Muội nhếch lên một nụ cười tà ác.
Tần Muội khẽ nhíu mày nhìn Hàn Nhàn từ đầu đến chân, khuôn mặt đẹp trai tỏ vẻ lo lắng.
Nhưng câu nói mà anh ta phun ra lại chẳng hề nể mặt: “Người già đúng là hay quên, dì Hàn cũng lớn tuổi rồi, phải giữ sức khỏe đấy nhé.”
“…”
Khuôn mặt của Hàn Nhàn lập tức méo mó, ánh mắt ngập tràn tức giận, suýt nữa bà ta đã tiến lên cào vào khuôn mặt đẹp trai của Tần Muội.
Trong nhiều năm qua, vì gương mặt của mình mà một năm Hàn Nhàn phải ra nước ngoài nhiều lần, chi những khoản tiền khổng lồ để chăm sóc bảo dưỡng.
Bây giờ nếu Hàn Nhàn đi ra ngoài, những người xa lạ sẽ không thể đoán được tuổi thật của bà ta.
Trong giới thượng lưu, khuôn mặt của bà ta cũng thuộc dạng trẻ nhất so với độ tuổi.