Hoắc Du về nhà nơi đó bây giờ thực sự là nhà của cô, chiều nay cô có lịch khám thai bọn họ đưa cô đến bệnh viện của Từ Nhã
Trên đường đi cô không ngừng là tâm điểm của mọi ánh mắt đều này làm cô thực mệt mõi nhất là lúc hỏi ai là ba đứa bé cô muốn để bọn họ ở ngoài nhưng 3 người ai cũng muốn vào còn bảo mình là ba của đưa nhỏ làm cô xấu hổ với đám y tá và bác sĩ trong bệnh viện
Cuối cùng cô cũng nhượng bộ để bọn họ vào nhưng quả thật sai lầm bọn họ không cho ai chạm vào cô nói là không tin tưởng sợ làm hại còn bắt bằng được Từ Nhã khám cho cô.
- Thai nhi rất khỏe xem ra các cậu làm rất tốt.
Nhận được câu khen 3 người họ vênh mặt còn tỏ ánh mắt khinh thường về phía Từ Nhã bọn họ là ai chứ chuyện này sao làm khó họ.
Hoắc Du vừa kiểm tra còn chờ y tá matxa bụng bọn họ đều qua phòng làm việc của Từ Nhã.
- Sau này các cậu bớt nháu trong bệnh viện của mình đi.
- Chúng tôi nháu gì chứ.
- Hoắc Du khám thai là chuyện nhỏ có thể để bác sĩ bên đó làm là tôi rất bận đó.
Hắc Nghiêm Trạch nghe Từ Nhã nói việc khám thai cho cô là chuyện nhỏ thì đen mặt.
- Tôi có thể biến bệnh viện của cậu thành khu đất hoang đó.
- Cậu....
Từ Nhã thật sự cạn ngôn với mấy người này tức chết mà.
- Sức khỏe cô ấy tốt vậy có thể làm chuyện đó không
Bạch Long và 2 người còn lại đều nhìn Từ Nhã, Từ Nhã đem mặt hắn thật sự muốn chấp tay lạy mấy ông này phụ nữ mang thai mà cũng k tha.
Quả thật quan hệ sẽ giúp chút ít cho thai nhi nhưng mà bọn họ thì mơ đi Từ Nhã tôi k ngược các người sao được.
- Không được nguy hiểm.
- Cậu đừng hi vọng chơi bọn tôi phụ nữ trong khi mang thai sau 3 tháng đầu có thể vận động đều này giúp ít cho thai nhi. ( au: chỉ có mình thai nhi à )
Hoàng Bảo ngang tàn nhìn Từ Nhã.
- Biết rõ vậy mà còn hỏi tôi sao các người thật là.... hừ ...
- Nè Từ Nhã cậu đi đâu vậy
- Tôi không muốn bác sĩ mà bị bệnh nhòi máu lên não chết đâu hừ
- Nhưng còn chuyện đó
- Hừ các cậu muốn làm thì tôi có thể cản sau
Rầm
Từ Nhã bước ra ngoài hắn nãy giờ hơi bị đánh mất vẽ lạnh lùng của mình lm sau mà kìm chế được khi nói chuyện với lũ người ngang ngược này.
Bọn họ đưa Hoắc Du về nhà Hoắc Du vẫn tỏ ra trầm k nói chuyện gì nhiều với họ không khí trong xe vô cùng tĩnh lặng và lạnh lẽo.
Tuy bọn họ thành công giữ cô bên cạnh nhưng trong tâm vẫn chưa chấp nhận họ vẫn còn yêu Hàn Phong nhiều đêm cô ngủ say gọi tên Hàn Phong mà bọn họ thấy đau vô cùng.
Tống Vân mấy tháng này không gặp được bọn nam nhân của mình thì bực bội cô cho người đều tra thì ra bọn họ đang ở củng Hoắc Di và có nghiệp chủng nữa.
Tống Vân cố tình gọi điện nhắn yin nhưng bọn họ không trả lời cũng k tìm cô tất cả đều tại con Hoắc Du k biết nó sài chiêu trò gì lại được bọn nam nhân đó chiều chuộn như vậy.
Xiết chặc nắm đắp trong tay Tống Vân gân xanh nổi lên chứng tỏ cô ta đang tức giận làm sau có thể bỏ qua bao công sức có được bây giờ lại mất trắng trở về con số 0.
- áaaa... móa nó Hoắc Du con chó tao không tha cho mầy đâu.
Bàn tay đập mạnh trên bàn mấy tấm hình Hoắc Du cùng đám nam nhân vào bệnh viện về nhà ân ái đều bị xé nát.
- Tiểu thư tôi đều tra được tung tích của Hàn Phong rồi.
Tiếng nói phát ra từ điện thoại ánh mắt Tống Vân càng nhiều sát khí.
- Tốt làm mọi cách ngăn chặn đường đều tra không để ai biết được tung tích Hàn Phong.
- Dạ
Tắt điện thoại Tống Vân nhìn vào tấm hình của Hoắc Du sau đó vò nát.
- Tôi xem cô chạy khỏi móng vuốt tôi thế nào Hoắc Du.
Nghĩ lẻ vui vẻ tất cả mọi người cả tui nữa
Ước gì được thả ứ ứ