Hoa Viên Phương Bắc

Chương 97: Gián điệp trong phòng




"Vậy ta... đi trước vậy."

Sau khi hỏi ta thì Khương Hựu Thạc rời đi, nữ nô tỳ kia chuẩn bị xong giường thì dìu ta đứng dậy xỏ giày, từng bước đi vào bên trong lau lại người bằng nước ấm và thay sang bộ y phục mới sạch sẽ.

Tay chân đều băng bó thật sự bất tiện, không có Cẩn Y bên cạnh giúp đỡ ta cảm thấy hơi không quen, không biết đại phu điều trị cho nàng thế nào rồi.

Ta bảo nữ nô tỳ kia nói cho Cận An không cần quay lại đây, cứ ở đó để mắt đến Cẩn Y. Cũng nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều thị vệ đứng gác, chắc hẳn Vu Tử Ưu đã điều động một nhóm sang bên này, tạm thời ta vẫn ổn.

Nữ nô tỳ kia bước ra nhờ một thị vệ báo tin cho Cận An, hình như không có ý định ra ngoài.

"Tẫn Linh, ổn không đó?"

Vào lúc ta định nằm xuống ngủ thì Thẩm Quân Nhu trở về, gấp gáp đẩy cửa phòng đi vào thẳng bên trong.

Quân Nhu nhìn hai tay bị băng bó của ta, nhưng chưa thấy được bàn chân khuất bên dưới chăn đã tặc lưỡi.

"Cũng may chỉ là bị thương nhẹ!"

Ta gượng ngồi dậy, nữ nô tỳ kia kê giúp ta một cái gối sau lưng rồi tránh mặt đi dọn dẹp cái gì đó.

"Đuổi theo thế nào, bắt được bọn chúng không?"

Quân Nhu thở dài, chán chường lắc đầu. Trong lòng ta chùng xuống.

Xem ra, cả hai kẻ kia đều tẩu thoát thành công, manh mối lại đứt quãng hệt như cách bọn bắt cóc ở sườn núi nuốt thuốc tự tử, cũng giống như vụ thị vệ giả bị sát hại.

Chẳng tìm hiểu thêm được gì sau đó.

Nhắc mới nhớ, đã một tuần ta không viết thư cho phụ thân, không biết người đã tra được gì mới rồi.

Ta luôn nghĩ, nhất định phải còn sót lại một chút gì đó mới phải.

Phụ thân chưa từng chịu thua trước một vụ án hóc búa nào, nên tất nhiên ta cũng tin lần này không là ngoại lệ.

"Ngươi nói bọn chúng?". Quân Nhu ngồi vội xuống ghế, trố mắt hỏi.

Ta gật đầu, có lẽ nàng chỉ đuổi theo tên trên mái nhà, và nghĩ hắn cũng chính là tên phóng hỏa đốt căn phòng.

"Bên trong phòng vốn còn một tên nữa!"

"Không làm gì ngươi chứ?". Quân Nhu nhìn ta sốt ruột hỏi.

Ta hạ thấp người, nói thật khẽ.

"Hắn trói ta vào một góc và lục soát toàn căn phòng, ta nghĩ bọn chúng... muốn tìm thứ gì đó."

"Tìm gì cơ?"

Ta thở một hơi thật chậm, lắc đầu.

"Ta không biết, nhưng có một điều đặc biệt là rương chứa trang sức và ngân lượng chúng đều không hề lấy đi!"

Quân Nhu ngạc nhiên, nghĩ ngợi một hồi rồi nhỏ tiếng.

"Ngươi... còn vật gì cực kỳ quý giá phải cất giấu à?"

"Không..."

Chờ chút đã, ta sựt nghĩ ra.

Nếu đã gọi là... vật cực kỳ quý giá, không phải chỉ có...

Mỗi thứ đó thôi sao?

Ta kinh ngạc nhớ lại, tất cả những kẻ kia cuối cùng đều quy ra một điểm chung đáng chú ý, chính là...

Chúng không định sát hại ta ngay lập tức!

Phải rồi!

Lần thứ nhất, dùng thuốc mê đưa ta lên xe.

Lần thứ hai, tên cầm đầu đã hét muốn bắt sống.

Lần thứ ba này, ngay cả khi tên bên dưới tóm gọn được ta rồi, truy xét trên người ta xong, liền phóng hỏa dựng nên hiện trường trộm cắp còn cố tình để bị phát hiện.

Chúng đều không muốn lấy mạng của ta!

Bọn người này...

Muốn dùng ta để tìm ra thứ chúng muốn...

Mà thứ đó...

"Tẫn Linh, giữ cho kĩ..."

Mẫu thân...

"Tẫn Linh, này, ngươi buồn ngủ rồi à?"

Quân Nhu huơ tay trước mặt ta, lặp lại đôi ba lần ta mới hoàn hồn.

"Hả?"

"Vừa nãy trong đầu ngươi đang nghĩ gì vậy? Ta gọi mà ngươi không nghe!"

"Không...". Ta ngập ngừng, lắc nhẹ đầu, chuyện này bây giờ chưa phải là lúc nói cho Quân Nhu.

Trong lúc ta giật mình, Quân Nhu nhìn ta chăm chăm, lo lắng quan tâm: "Tối nay ngươi ngủ ở đây được không? Có cần ta ở lại cùng ngươi không?"

"Không cần đâu... bên ngoài còn thị vệ, ta cũng không có nhát gan đến vậy."

"Ngươi chắc chứ?"

Ta gật đầu lần nữa, thấy mặt Quân Nhu có hơi hoài nghi, nhưng rồi nàng ngáp dài một cái.

"Vậy ta về nhé, sáng lại tới tìm ngươi!"

"Biết rồi, nghỉ sớm đi!"

"Đi đấy nhé!"

Thẩm Quân Nhu bước ra cửa, nữ nô tỳ kia đóng lại sau đó chậm rãi tiến tới.

"Lưu Tiểu thư, cũng đã không còn sớm, Tiểu thư nghỉ đi ạ, nô tỳ sẽ ngồi canh chừng ngay bên ngoài mành, Tiểu thư cần gì cứ gọi cho nô tỳ ạ! Người cứ gọi nô tỳ là A Ngân!"

"Sao ngươi phải ngồi canh chừng?"

"Vâng Lưu Tiểu thư, vừa nãy Khương Công tử đã dặn dò nô tỳ như vậy ạ!". A Ngân cúi đầu đáp.

Khương Hựu Thạc dặn dò sao?

"Lưu Tiểu thư, nô tỳ giúp người nằm xuống nhé ạ!"

A Ngân hạ gối, buông rèm cho ta, để lại một ngọn nến trong phòng để không tối quá, rồi sau đó nàng lui ra tấm mành chắn trước giường ngủ của ta, thật sự đứng im ở ngoài đó.

Ta nằm trên giường, không khỏi khó hiểu, sao Khương Hựu Thạc phải làm vậy?

Ta làm người khác lo lắng à?

"Ây..."

"Lưu Tiểu thư, Tiểu thư ổn không ạ?"

"Ta không sao!"

"Vâng!"

Bây giờ ngay cả việc nhấc chân nằm nghiêng qua một bên cũng khó khăn, ta dùng ngón tay kéo chăn lên trên, để lộ bàn chân ra ngoài, vì cử động là chân chạm trúng phải chăn, hơi đau.

Tình hình này có vẻ không khỏi nhanh được rồi.

Ngoài trời cũng đã sắp sáng thì phải, ta thao thức mãi không ngủ tiếp được, còn bởi vì sợ gặp phải ác mộng lớn, nằm thở dài thườn thượt giữ nguyên tư thế, chẳng thể xoay người.

Màn đêm yên ắng sau một canh giờ cũng ru ta vào giấc ngủ mới, ta nhắm nghiền mắt, thở ra từng nhịp đều đặn.

Cho tới lúc mũi ngửi được mùi khói, tai nghe một vài tiếng động của tên bắn, rất lớn, và một vật gì đó nặng trịch đập rất mạnh vào vách tới hai lần.

Một mùi tanh tưởi xuất hiện, lòng bàn tay ta trở nên ẩm ướt, vài giọt nước màu đỏ rơi xuống, hóa thành một biển lửa bao chung quanh giường của ta. Cổ ta bị siết chặt.

"Không..."

Ta mở mắt, tỉnh giấc, thở dốc, trán rịn đầy mồ hôi, nhìn xung quanh.

Vẫn nằm trên giường, biển lửa kia không có thật, là gặp ác mộng.

"Lưu Tiểu thư, nô tỳ đã chuẩn bị nước ấm cho Tiểu thư ạ!"

Ta lồm cồm bò dậy, cầm cái khăn lau sạch mồ hôi trên mặt, A Ngân đỡ ta vào trong lau người và thay y phục, cũng vì vết thương còn mới nên ta không thể tự tắm.

"Lưu Tiểu thư, y phục đã được mang đến rồi ạ! Nô tỳ giúp người thay ạ!"

"Ta tự mặc, ngươi đi chuẩn bị trà đi!"

Lau khô người, A Ngân định giúp ta mặc trung y bên trong thì ta nói muốn tự mình mặc lấy, vì ta không thoải mái khi ai đó lạ chạm vào người.

"Tiểu thư còn đang bị thương..."

"Ta đã nói là tự làm được!"

Ta cáu gắt, rõ ràng ta còn chưa bị thương nặng, tự mặc một bộ đồ cỏn con còn không làm được sao.

"Vâng ạ, nô tỳ xin phép!"

"Ta cũng sẽ tự thay thuốc, ngươi không cần vào nữa!"

"Vâng... nô tỳ sẽ để sẵn thuốc trên bàn cho Tiểu thư ngay ạ!". A Ngân cúi đầu, lui ra ngoài.

Ta mất một lúc rất lâu sau mới mặc xong y phục, chỉ có phần đai lưng là khó cột nhất, còn lại không vấn đề gì. Có điều là bộ y phục này màu sắc trông hơi già, mặc vào có vẻ lớn hơn tuổi, may mà chất vải tốt đã cứu vớt lại phần nào.

Ta xỏ đôi giày trắng đơn sơ không có họa tiết gì, chầm chậm lần bước ra ngoài, ngồi xuống bắt đầu bôi thuốc.

Xót thật!

...

"Công tử!"

"Hôm qua thế nào?"

"Tiểu thư ngủ không được yên giấc, giật mình tổng cộng ba lần ạ!"

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.