Hoa Viên Phương Bắc

Chương 82: Đi tìm đáp án




Thẩm Quân Nhu nghe ta đồng ý giúp, không khóc nữa, đưa bát đũa mới cho ta, gắp lấy mấy miếng, ngồi ăn nhưng trên gương mặt không mấy vui vẻ.

"Ngươi vì giận hắn mà khóc à?"

"Ai nói, ta... ta khóc vì ta thôi!"

"Tự khóc cho mình, lần đầu ta nghe thấy."

"Ta nói thật mà, ta khóc vì niềm tin của ta bị phản bội, một nam nhân tệ bạc không xứng khiến ta rơi nước mắt!"

Ta bật cười, đây mới chính là Thẩm Quân Nhu mà ta biết, nàng đã ôm được thì cũng buông xuống được. Đợi Quân Nhu ăn xong cái đùi gà, ta hỏi tiếp.

"Vậy bây giờ ta giúp ngươi xác nhận, rồi sau đó... ngươi muốn làm gì?"

"Đánh hắn phế luôn! Sau đó quay lại quân doanh, tiếp tục việc của ta."

Ta chau mày, đưa ra một ý khác.

"Nhưng nếu... ngươi nhìn nhầm thì sao?"

"Ta... ta... không biết nữa... khó nghĩ quá! Vì... vì... chờ đã, nếu như là ngươi thì ngươi làm gì?"

"Sao lại chuyển sang ta, đây là chuyện của ngươi mà!"

Thẩm Quân Nhu đặt đũa xuống, đan hai tay vào nhau, khẽ nói.

"Ngươi vận động đầu óc một chút, giả sử ngươi... giả sử ngươi và Khương Hựu Thạc là một đôi, sau đó, ngươi vô tình phát hiện hắn lén ngươi đến thanh lâu, tìm mỹ nữ..."

"Phụt!"

Nghe nói tới hai chữ một đôi, ta đã nghiêng người qua trái, phun hết cả trà ra sàn, ho sặc sụa.

"Bình tĩnh, ta biết là ngươi không thích, nhưng giả dụ thôi, thì ngươi làm thế nào?"

"Người... khụ... người yêu đương là ngươi, sao lại đi hỏi ta chứ, ngươi có giỏi thì đi kiếm Thanh Phi mà hỏi!"

"Nếu muội ấy có ở đây thì ta gọi ngươi tới làm cái gì nữa, tập trung suy nghĩ giùm chút đi!"

"Ngươi..."

Vốn định mắng cho một trận, nhưng rồi cảm thấy Quân Nhu chỉ vì thư mời đến chơi của ta mà một mình một ngựa từ quân doanh chạy đến tận quận Đông Tử, mới vô tình thấy được Vu Tử Ưu... thì đến nước này cũng coi như có một phần là do ta đi.

"Ta..."

"Không được nói không biết, ta thấy ngươi suốt ngày đọc sách, chắc chắn phải có ít nhất một cách!"

Nhượng bộ một lần đúng là mời người ta leo thẳng lên đầu mình ngồi, con nhỏ này nói cứ như là ta cắm đầu vào đọc thoại bản cả ngày vậy.

"Ta là đọc sách y thuật đó!"

Làm sao mà ta trả lời câu hỏi kì quặc đó của Quân Nhu liền cho được, đành ngồi nhìn nhau, sau một hồi đăm chiêu khá lâu, ta mở lời nói với nàng.

"Ngày mai ta đến cho ngươi đáp án, biết đúng sai rồi thì ngươi tự phân xử lấy."

"Vậy được!”. Quân Nhu gật đầu đáp, cầm đũa tiếp tục ăn.

Nhìn chúng ta bây giờ giống như mẫu thân ngồi trông chừng tiểu tử nhà mình dùng cơm sau một ngày dài ở trường học vậy, Quân Nhu ăn quá vội nên bị nghẹn, muốn xin nước, ta thở dài rót một cốc rồi đưa tới tay cho nàng.

"Từ từ thôi!"

Một lát sau, lúc Quân Nhu nằm mân mê cái túi thơm đến ngủ quên, ta đứng dậy kéo chăn đắp cho nàng rồi mới rời đi, xuống quầy còn đưa thêm ngân lượng dặn ông chủ không được mang rượu lên cho Quân Nhu nữa.

Lên xe ngựa, ta không ngừng nghĩ tới chuyện của hai người họ, đang yên ổn tự nhiên tên Vu Tử Ưu kia gây ra chuyện làm gì. Cả Khương Hựu Thạc nữa, lỡ mà rắc rối này là thật, chuyến này trở về, ta không biết nên xử sự làm sao với sư phụ, Thanh Tiêm và Thanh Tề.

Chẳng lẽ ta đi mách thẳng rằng, đích tử nhà các người đến đây để vào thanh lâu, vậy thì khác gì kẻ nhiều chuyện đâu. Còn không nói gì cả thì có bị tính là tiếp tay cho hắn không nhỉ?

Chuyện này thực tình cũng không liên quan tới ta mà!

Ta cũng chỉ là một trong những đồ đệ của sư phụ, bận tâm đến đời sống riêng của tôn nhi sư phụ hình như cũng không cần thiết. Nội việc lần trước của Thanh Tiêm, đến giờ ta vẫn còn áy náy đây.

Cuối cùng, sau khi ta cất nhắc kĩ lưỡng, đã quyết định mặc kệ, chờ Quân Nhu giải quyết Vu Tử Ưu xong, trở về phủ cứ như cũ, coi như ta chỉ nghe tới Vu Tử Ưu thì không nghe thêm gì nữa, nhức đầu rồi.

“Tiểu thư, Tiểu thư!”

“Chuyện gì?”

“Về tới biệt viện rồi ạ, nô tỳ dìu người xuống xe nhé!”

Mãi nghĩ mấy chuyện vớ vẩn kia, ta không hay biết là đã đến biệt viện, Cẩn Y phải nhắc một tiếng. Đã qua bữa trưa, mà vừa nãy cùng ăn với Quân Nhu rồi nên ta không thấy đói, đang trên đường về phòng nghỉ.

“Tẫn Linh, đi đâu mới về hả?”

Phía trước ta cách mươi bước, là Vu Tử Ưu và Khương Hựu Thạc đang vẫy tay. Nhớ lời Quân Nhu, ta nhìn qua y phục trên người hai bọn họ.

"Đã ăn gì chưa? Cùng đi ăn đi!"

Bỏ qua lời rủ rê của Vu Tử Ưu, ta không ngờ lại đúng như Quân Nhu đã nói, y phục của Vu Tử Ưu quả nhiên là màu tím than và Khương Hựu Thạc màu đen không sai.

“Xem ra không phải nhìn nhầm rồi!”. Ta nghĩ trong lòng, cố ý rẽ nhanh qua đường khác mà đi, tránh mặt hai người họ, bỏ lại tiếng gọi của Vu Tử Ưu.

“Này! Này!”

Cận An và Cẩn Y đằng sau bất ngờ suýt thì không kịp đi theo ta.

“Tiểu thư, bên kia mới là đường về viện mà ạ?”

"Đi dạo!”

“Vâng, Tiểu thư!”

Ta cứ đi bừa cho đến khi thấy đủ xa, thấy một bóng cây lớn mát mẻ, ngồi xuống xích đu hóng gió. Tựa lưng ra phía sau, ta lim dim mắt nhìn từng vệt nắng chiếu xuyên qua kẽ lá, lúc ẩn lúc hiện.

Khi ta thấy Vu Tử Ưu, ta chưa từng mong đợi điều Quân Nhu nói là đúng, nhưng sự thật vẫn là sự thật, hắn, đã phản bội nàng.

Ta đang nghĩ, ngày mai nói với Quân Nhu xong, nàng ấy sẽ lựa chọn cách xử trí như thế nào.

Hồi tưởng lại cảnh Quân Nhu khóc như mưa trước ta, ta nghi là nàng vừa tới đã bắt gặp hắn. Và vì quá đau lòng bởi đả kích lớn, Quân Nhu không còn giữ được tính cách bình tĩnh vốn có của nàng.

"Đúng là kẻ xấu!"

"Ai là kẻ xấu vậy?"

Ta ngẩng đầu, Khương Hựu Thạc không biết đi theo từ lúc nào, đang đứng cách ta mấy bước, mà Cẩn Y cũng không nói cho ta một tiếng.

Không đợi hắn nói tiếp, ta đứng dậy quay đi.

Ta đang cảm thấy bất bình thay cho Quân Nhu, nên từ bây giờ cũng sẽ ít tiếp xúc với những người thuộc bè phái trăng hoa kia hơn.

Men theo con đường đi, ta chạm mặt Vu Kiều Thương đang ngồi cắm hoa ngoài vườn, xung quanh vẫn là một đống thị vệ và người hầu đứng không xa, cảnh tượng thật là ngột ngạt.

“Lưu... tỷ tỷ!”

Ta dừng bước chân vì Vu Kiều Thương đã gọi, đành miễn cưỡng tiến lại gần, xem nàng tỉ mỉ cắm từng cành hoa một, thử hỏi.

"Bọn trẻ thế nào rồi?"

"Lưu tỷ tỷ... tụi nhỏ vẫn ổn... cách ba ngày... muội... sẽ đến thăm... một lần ạ!"

Vu Kiều Thương tính tình nhút nhát nên không dám nói thêm gì ngoài trả lời câu hỏi của ta, ngoan ngoãn đến mức tẻ nhạt.

Nhánh hoa cắm xuống, ta liền đứng dậy viện cớ đi về phòng, tận lúc này Vu Kiều Thương mới dùng hết can đảm, ngập ngừng mở lời.

"Lưu tỷ tỷ, ngày mai... cũng có thể ngày mốt... biểu tỷ của muội... ghé đây vài ngày, a... biểu tỷ sẽ ở phòng bên cạnh phòng muội... sẽ không gây ồn ào... đâu ạ!"

"Ta không sao!". Ta không ngạc nhiên, vì muội ấy mới là chủ nhà mà, sắp xếp sao cũng được. Dù gì mấy ngày tới ta sẽ đi gặp Quân Nhu, có lẽ không ở trong biệt viện này nhiều.

"A... Lưu tỷ tỷ... về đèn lồng... trước phòng tỷ, có thể... cho người lấy xuống... bớt... nếu không thoải mái... ạ... là do muội..."

"Ta không thấy phiền đâu, cứ để treo như cũ! Ta về phòng trước nhé!"

"Vâng... ạ..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.