Hoa Viên Phương Bắc

Chương 78: Ngôi chùa trên lưng núi




Ta nhìn theo Vu Kiều Thương đi nhanh ơi là nhanh, cảm thấy sai sai.

"Muội ấy tưởng ta chắn đường nghĩ ta làm gì không hay à? Trông mặt hớt hải thế!"

Cẩn Y không hiểu ta muốn nói gì, nàng lo nước sẽ mau nguội, nhắc ta quay lại việc chính.

"Tiểu thư, đi thôi ạ!"

Đi tắm xong, lúc quay về phòng ngủ thì thấy mấy phòng ở bên phía đối diện, đèn treo sáng cả hành lang, tới mức rõ như ban ngày, còn có mấy thị nữ cũng đang lúi húi treo đèn trước phòng ta. Ta lại gần tay che bớt ánh đèn, hỏi.

"Các ngươi đang làm gì vậy?"

"Lưu Tiểu thư, chúng nô tỳ đang treo đèn ạ!"

"Ta nhìn là biết rồi. Ý ta hỏi tối rồi treo nhiều như thế làm gì, sáng quá!"

"Xin lỗi Lưu Tiểu thư, Tiểu thư nhà chúng nô tỳ sợ bóng tối, vào ban đêm khắp viện đều phải treo đèn lồng ạ!"

"Sợ bóng tối?"

"Vâng, nếu Lưu Tiểu thư thấy sáng quá, chúng nô tỳ sẽ lấy xuống bớt, nhưng tối thiểu phải treo mười cái trước phòng cho chắc ạ!"

"Mười cái luôn sao?"

"Vâng, đúng ạ!"

Bọn họ treo xong thì lui xuống, ta cũng vội vào phòng, vì đứng ở ngoài thấy chói mắt vô cùng.

"Ngủ mà cũng không tắt bớt đèn."

Cẩn Y nhìn ta rồi lắc đầu, ta ngồi ngâm chân thêm một lúc mới đi ngủ. Cẩn Y buông rèm, thổi tắt hết nến, ta vẫn thấy rõ từng món đồ trong phòng mình, và với độ sáng này có thể lấy sách ra ngồi đọc được luôn thì có. Nhưng rồi mệt mỏi cũng cuốn ta chìm vào giấc ngủ, dĩ nhiên ta phải xoay mặt vào trong cho khỏi bị lóa mắt.

Thức dậy theo thói quen khi còn ở y quán, giờ này là giờ dò bài và viết ghi chú của ta, ta ngồi dậy vươn vai, Cẩn Y cũng dậy sớm vào phòng giúp ta chuẩn bị. Cận An không thể ở trong cái viện chỉ dành cho nữ tử này nên ta đã cho hắn chuyển qua cùng mấy thị vệ khác.

Vừa ăn xong bữa sáng thì có hai người tìm đến trước cửa, Vu Tử Ưu về tới nhà mình bản thân nâng cấp hơn nhiều, vải vóc y phục cũng là loại thượng hạng.

"Thế nào, chỗ này đủ rộng không? Không thì bên kia vẫn còn phòng trống, có thể đổi!"

Hắn chỉ tay sang mấy căn phòng cạnh phòng Vu Kiều Thương, ta chỉ có nước xin thôi, khu vực phòng ở đó tối đến là sáng quắt cả mắt, làm sao ta ngủ cho được.

"Không cần đâu Vu Công tử, chỗ này đã tốt lắm rồi!"

"Cùng sang gặp Kiều Thương đi, hôm qua muội muội ta về muộn, đã kịp chào hỏi hai người gì đâu!"

"Được."

Ba người chúng ta đi dọc theo hành lang ngoắt ngoéo tới một khu vườn nhỏ, Vu Kiều Thương đang ngồi trong mái che làm gì đó một mình, cách đó không xa có mấy thị nữ và thị vệ canh gác cẩn thận. Chắc là Vu Thái thú sợ mấy kẻ cầu thân đánh liều đột nhập vào quấy rầy Vu Kiều Thương.

Từ xa, ta vừa đặt chân lên sàn hơi mạnh một cái, Vu Kiều Thương nghe thấy đã ngẩng đầu lên, vội vàng lau tay thật sạch, thu dọn đồ đạc gọn gàng một bên, không dám nhìn lên, lễ phép cúi chào.

"Kiều Thương thỉnh an Nhị ca, Khương huynh, Lưu tỷ tỷ!"

Vu Tử Ưu kéo tay muội muội đứng thẳng dậy, lấy mấy vụn xà phòng còn dính trên tay áo nàng ra.

"Muội không cần khách sáo, cứ xem bọn họ như người trong nhà thôi!"

"Vâng, muội... nhớ rồi ạ!"

Hôm qua chỉ gặp lướt qua nên không nhìn rõ, sáng nay ta mới mường tượng được vẻ ngoài của Vu Kiều Thương.

Vu Kiều Thương rất gầy và thấp bé, đôi mắt lúc nào không nhìn Vu Tử Ưu thì là hướng xuống đất, khá e dè đối với người lạ. Y phục của nàng là loại không quá kiểu cách với màu sắc trầm nhạt, là kiểu dáng có thể mặc bất cứ lúc nào. Tức là chỉ đi chơi thông thường cũng được, nhưng đến những nơi quan trọng vẫn không quá tệ, chủ yếu là do chất liệu vải thượng hạng tôn lên vẻ cao quý của người mặc.

Trang sức trên người Vu Kiều Thương đeo không nhiều, chỉ có một cặp vòng tay bằng vàng, bốn cây trâm hoa nhỏ và hoa tai.

Thực sự giản dị quá!

"Đang làm gì vậy, ca xem nào?"

Vu Tử Ưu vẫy tay bảo chúng ta cùng ngồi xuống, cầm mấy viên xà phòng phủ cánh hoa tấm tắc khen muội muội. Ta và Khương Hựu Thạc cũng ngồi xuống, Vu Tử Ưu lấy một viên đi ra chỗ chậu nước dùng thử.

Mấy viên xà phòng Vu Kiều Thương làm nhỏ xíu, lọt trong lòng bàn tay ta, có mùi thơm nhẹ của đậu xanh và hoa cúc. Ta cũng không rành lắm cách làm mấy cái này, nhưng có vẻ mất rất nhiều thời gian mới xong.

Đợi Vu Tử Ưu quay lại, Vu Kiều Thương mới bẽn lẽn nói.

"Muội... muội vụng về, các huynh và tỷ tỷ không chê... thì... hãy... nhận một ít về dùng ạ, tất cả đều làm từ... những nguyên liệu lành tính ạ!"

Vu Tử Ưu lướt nhìn hai người chúng ta, ánh mắt tất nhiên là sợ muội muội mình tủi thân nên ép buộc chúng ta phải lấy. Ta mỉm cười nhìn lại hắn.

"Phải nhận chứ, cảm ơn muội muội!"

Vu Kiều Thương nghe xong rất vui, đứng dậy cầm theo khay đựng xà phòng, sang bàn bên cạnh bắt đầu lấy giấy tự tay gói. Ta thấy thế thì hỏi Vu Tử Ưu.

"Này, sao không cho người giúp muội muội của ngươi, nô tỳ đầy ra đó để trưng bày à?"

Vu Tử Ưu lắc đầu, chẹp miệng trả lời.

"Không phải, con bé muốn tự làm một mình đấy, có nhiều người xung quanh nó sẽ không tập trung được!"

Ta nhớ ra hôm qua Vu Kiều Thương không có ở nhà là vì bận một việc, hỏi tiếp.

"Không tập trung khi có nhiều người, vậy làm sao muội ấy có thể đi lễ chùa được chứ?"

"Ta cũng đang muốn biết đây!"

Như Vu Tử Ưu nói, ăn trưa xong Vu Kiều Thương lại chuẩn bị lên đường, ba người chúng ta cũng đi theo chơi.

Thị nữ của Vu Kiều Thương mang theo ít giấy bút, ta đã nghĩ là nàng định chép kinh Phật chăng?

Xe ngựa tới chân núi thì dừng, Vu Kiều Thương lễ phép nói rằng từ đây phải đi bộ, ở dưới trông lên chỉ thấy một tòa tháp cao sừng sững giữa lưng chừng núi, ta đoán có lẽ đây là điểm dừng, sau đó mọi người cùng nhau leo lên đó.

Vu Kiều Thương đi chậm nhưng cũng khỏe, không thấy nàng than mệt mỏi gì cả, chắc là đã quen, Vu Tử Ưu xông xáo lên trước, Khương Hựu Thạc đi giữa, thỉnh thoảng quay xuống đảm bảo ta và Vu Kiều Thương vẫn theo kịp.

Ta vốn không quen đường núi, qua nửa canh giờ chân đã hơi mỏi, đành đi chậm lại với Cẩn Y, Vu Kiều Thương thấy thế cũng lùi lại đợi ta đang gắng hết sức mình.

"Lẽ ra ta nên ở nhà mới phải!"

Cẩn Y lấy bình nước đưa cho ta uống một ngụm rồi lại tiếp tục đi, bây giờ thì ta không còn hơi để mà hỏi với chả han ai nữa, mà chỉ lo cho hai cái chân mình sắp không ổn rồi đây.

Lê lết một canh giờ, thấy trước mắt Vu Tử Ưu và Khương Hựu Thạc đã dừng lại, ta yên tâm chắc mẩm đã lên tới nơi, có thể vào trong tìm chỗ ngồi nghỉ rồi.

Khương Hựu Thạc bước tới chỗ ta hỏi thăm.

"Mệt không?"

"Dĩ nhiên... là... có!"

Nhưng khung cảnh sau khi nhấc chân lên bậc thang bằng đá cuối cùng, ta dường như chết lặng, mà Vu Tử Ưu tới trước cũng chưa hết bàng hoàng. Ta ôm ngực thở mạnh, một tay chỉ về phía ngôi chùa ở bên trên ngọn núi.

"Còn chưa tới sao?"

Vu Kiều Thương khẽ nói: "Lưu tỷ, đã tới rồi, chỗ này chính là ngôi chùa muội muốn đi ạ!"

"Chỗ này?"

Cả bọn chúng ta ngớ ra, ngôi chùa mà Vu Kiều Thương nói tới, không phải là ngôi chùa có tòa tháp lớn từ chân núi có thể thấy, mà là một nơi hết sức đìu hiu, vắng tanh không một bóng người...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.