Hoa Viên Phương Bắc

Chương 60: Sự cố ở hàng trà




Kết thúc ngày đầu tiên tại phủ Viễn Huân, ta chưa được học gì, cả ngày đi loanh quanh. Lúc thì ngồi đọc sách, lúc thì dùng bữa nhẹ, còn thừa thời gian cho cá trong hồ ăn, và gọi Cận An di chuyển mấy chậu cây sang chỗ ta ưng ý.

Tối đến, trong lúc dùng cơm, trên bàn tổng cộng bốn người. Sư phụ và Thanh Tiêm,Thanh Tề luôn miệng nói về công việc ở y quán, ta chỉ ngồi đó im lặng lắng nghe.

Ăn cơm xong, sau khi mọi người đi rồi, sư phụ mới nhớ đến ta.

"Tẫn Linh, ngày đầu tiên con ở đây, có quen không?"

Ta lễ phép: "Sư phụ, con đã quen đường đi trong phủ rồi ạ!"

Sư phụ ngồi đối diện giãn mày ra, uống trà, sau đó ung dung hỏi tiếp.

"Thế hôm nay con đã làm gì?"

"Sư phụ, con có đến Vọng Thư Các đọc sách, con cũng nhận được đồ của Giai thẩm chuẩn bị, Tẫn Linh đa tạ sư phụ!"

Sư phụ lại cầm tách trà lên, vui vẻ.

"Được, vậy con về nghỉ sớm, cứ thư thả đi dạo, bên ngoài phủ có nhiều chỗ rất đẹp, ta cho con một tuần đi chơi thỏa thích!!!"

Ta không hiểu chủ ý của việc cho một tuần để đi chơi là gì, suy nghĩ mãi, bèn hỏi.

"Sư phụ... con muốn đến y quán học hỏi. Tẫn Linh không muốn đi chơi..."

"Việc học thì lúc nào mà chả được! Con đã gọi ta là sư phụ thì làm theo ta yêu cầu đi!"

Ta ngây người ngẩng lên, Lương lão Thái y này thái độ kì lạ quá, ta có phải đến đây để du ngoạn đâu, nhưng rồi cũng không tiện nói tiếp, chỉ đành đáp: "Vâng sư phụ, con nhớ rồi ạ, con xin phép!"

"Đi đi!"

Ta bước ra cửa, đi về tiểu viện của mình. Không biết sau lưng có người giậm chân.

"Đã bảo là gọi tổ phụ. Hừ, lão Lưu, huynh ngoi lên mà xem, nữ tôn của huynh cứng đầu quá đi mất!"

...

Vì vào hôm đầu tiên đi đường xa mỏi mệt, ta dễ ngủ hơn, còn hôm nay thì cả ngày đi dạo trong phủ, chẳng làm gì vất vả, nên đêm đến còn rất khỏe, xoay người mãi vẫn chưa ngủ được.

"Ngày mai... làm gì tiếp đây..."

Ta trằn trọc nghĩ tới nghĩ lui, lẽ nào phải ra ngoài đi chơi theo lời sư phụ nói, còn tận sáu ngày nữa, mỗi ngày đi một chỗ, liệu ta có đủ sức không?

Mang theo dòng suy nghĩ mông lung, ta díu mi mắt, ngoài trời mưa bắt đầu rơi lộp độp, cũng dễ ngủ hơn rồi.

Sáng hôm sau, ta không còn dậy muộn nữa, Cẩn Y mang đồ ăn sáng vào cho ta, tuy bộ dạng mới này của nàng có chút không quen, nhưng ta nghĩ nếu nàng thích thì cho phép vậy. Trong lúc để nàng chải tóc, ta hỏi.

"Cẩn Y, nơi này có chỗ gì đi chơi được?"

"Tiểu thư, người đến chợ đi dạo xem sao, có thể mua thứ người thích ạ!"

"Đi chợ buổi sáng? Ta đâu phải đầu bếp, đi chợ sáng làm gì? Chỗ khác đi!"

"Tiểu thư, hay là người đến thử mấy nhà hàng ở đây, xem hương vị có khác kinh thành không?"

"Không thích! Ta còn chưa ăn xong bữa sáng nữa đây. Chỗ khác!"

"Tiểu thư, vậy người... người bây giờ muốn làm gì nhất?"

Ta ngây ra, lắc đầu: "Ta... không biết!"

Hai người chúng ta thở dài, ta ngồi chờ Cẩn Y làm xong tóc, cài mấy cây trâm và đeo một cái vòng tay ngọc bích rồi đi thay y phục.

"Sư phụ nói rồi, hôm nay ta phải ra ngoài, đi!"

Đi theo ta có Cẩn Y và Cận An, lúc ngang qua mấy người của Thanh Y vệ đang luyện võ công trong một cái sân lớn, ta tò mò hỏi.

"Thanh Y vệ, là của riêng Viễn Huân phủ hả?"

"Đúng thưa Tiểu thư, Thanh Y vệ đích thực là của phủ Viễn Huân!"

"Thanh Y vệ này có bao nhiêu người nhỉ, không phải chỉ có đoàn người mà chúng ta đã gặp chứ?"

"Tiểu thư, Thanh Y vệ gồm hơn chục vạn người, hiện phân bố khắp trong ngoài thành Chiêu Châu, là một trong hai đội quân bảo vệ cả thành."

"Một trong hai, vậy đội thứ hai là ai?"

"Đội thứ hai chính là Xích Cổ vệ, dưới trướng Cố Bằng Tướng quân."

"À, ra là vậy, mà này... Cẩn Y, sao ngươi biết nhiều thế?"

"Tiểu thư, mấy hôm qua nô tỳ có nói chuyện với mấy hạ nhân khác nên biết được chút ít ạ!"

"Ừm..."

Ta đột nhiên nhận ra, nhìn Cẩn Y bây giờ xưng hô nô tỳ với ta nghe thật ngượng tai làm sao, với bộ trang phục mới này của nàng chí ít cũng không thể làm nô tỳ của người khác mới phải.

Chúng ta đi bộ ra ngoài, không cần phải gọi xe. Thành Chiêu Châu rộng lớn và náo nhiệt không kém gì kinh thành, hơn nữa còn áp sát biên giới, nên đối với ta có rất nhiều thứ đồ mới lạ.

Ta nhìn thấy vài loại hoa quả lớn hơn bàn tay được bày thành hàng; một ông chủ tiệm ăn thì bỏ hải sản khổng lồ còn sống trong thùng, khi nào khách hàng chọn thì mới bắt lên làm ngay nên nhìn rất tươi; còn có mấy mảng da lông thú hàng thật treo ở ngoài trông rất ghê rợn,... tất cả đều được buôn bán tự do công khai, người mua lẫn người bán đều vô cùng hào sảng.

Ba người bọn ta đi một lúc thì dừng lại ở một hàng trà nghỉ chân, Cẩn Y gọi một bình trà, người mang lên là một ông chủ râu ria xồm xoàm che hơn nửa khuôn mặt, nhưng đôi tay rất sạch sẽ.

"Mời dùng."

"Cảm ơn ông chủ!". Cẩn Y đón bình trà, rót cho ta một tách.

Bấy giờ mới nhìn ra, trên mắt trái của ông chủ hàng trà có một vết sẹo dường như bị chém qua đã lâu, ta giật mình bỏ tách trà xuống, không dám uống nữa, rồi bảo hai người họ nhanh chóng rời đi.

Còn chưa đứng dậy đã có biến lớn, một đám người to con từ bên ngoài ùa vào hàng trà, tùy tiện ném đồ đạc, cả mấy hộp trà trưng bày cũng nằm lăn lốc dưới đất, mấy vị khách bỏ chạy khỏi tiệm trong chớp mắt.

"Tiểu thư, đi thôi!"

"Tiểu mỹ nhân, đừng vội!"

Bọn ta vừa đứng dậy đã bị hai tên tới chìa cái đao lớn khống chế, Cẩn Y nhanh tay kéo ta ra sau lưng nàng, còn Cận An xử lý hai tên kia, tung vài cước đã khiến bọn chúng nằm ôm ngực dưới chân bàn.

"Đại ca..."

"Người của tiểu mỹ nhân thật khó tính!". Tên mập bự nhất trong đám đeo vàng đầy người nói, nghe những lời sỗ sàng hắn nói làm ta thấy vô cùng kinh tởm, nhưng chỉ có thể nấp sau lưng Cẩn Y mắng.

"Vô sỉ!"

"Ồ, biết mắng người nữa à?"

Hắn nháy mắt lập tức cho thêm mấy người nữa cầm dao bước tới, ba người mới này cũng được Cận An thu dọn gọn gàng.

"Tránh ra!"

Chứng kiến năm huynh đệ ngã lăn xung quanh, tên mập phát rồ, hung hăng cầm một cây chùy gai muốn tự mình ra trận.

Ào!

Tên mập ù đầu đàn còn chưa di chuyển tới chỗ của chúng ta, một bình trà từ đâu đã bay tới, trà nóng đổ từ đầu đổ xuống, hắn hoảng hồn bỏ cây chùy, hai tay không kịp vuốt mặt.

"Cái chó gì..."

Chưa nói hết thì mở mắt ra, dưới cổ tên mập đã sẵn sàng một lưỡi dao sắc bén, hắn ú ớ, còn đàn em thì vài đứa đã bỏ chạy tán loạn. Dưới cán dao là cổ tay ông chủ hàng trà bị chém một bên mắt.

"Ta đã hứa sẽ trả tiền đúng hạn, nhưng không hứa giữ mạng với kẻ gây sự."

Tên mập run cầm cập, chắp hai tay rối rít nói xin lỗi, chủ hàng trà mới thu dao lại, tên mập tranh thủ chạy đi ngay.

"Xin lỗi, hôm nay bàn của các vị không tính tiền!"

Ông chủ nói xong, quay đi lui cui nhặt từng món đồ bị đánh rơi, lấy giẻ lau lại bàn, xếp lại ghế. Ta cảm thấy cũng không nên rời đi tay không, nên Cẩn Y bỏ lại ít ngân lượng, nào ngờ còn chưa chạm bàn, ông chủ kia đã lên giọng nói như quát.

"Không tính tiền!"

Đã thế thì không thèm bỏ lại nữa, chúng ta quay về phủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.