Hoa Viên Phương Bắc

Chương 50: Nửa đầu Tết Nguyên tiêu




Thế là ta không còn cách nào khác, đành thật lòng kể rõ mọi chuyện về cái tay bị thương, cố ý nói bị ướt do mưa và giấu nhẹm mấy phần của Khương Hựu Thạc đi. Ta lo Quân Nhu lại nói lung tung, Thanh Phi thì chắc sau hôm nay Khúc Phong cũng sẽ kể cho muội ấy nghe.

"Con nhỏ đó bị điên rồi, không ai thích nó là phải!"

"Đúng đúng, trông cũng được thế mà độc ác thật! Tỷ còn đau không?"

Nghe Thanh Phi ân cần hỏi, ta gật đầu.

"Mặt ngươi còn bị trầy kìa, để ta gặp nó lần nữa nhất định ném đá trả thù cho ngươi!"

"Quân Nhu tỷ, ném đá có phải là hơi quá tay rồi không, nhỏ đó là công chúa đó!"

Ta lắc đầu: "Thẩm bá phụ... vất vả thật!"

"Ê... nhưng mà... nhưng mà ngươi dầm mưa lâu lắm hả, ướt hết cả tóc?"

"Đúng nhỉ, giống mấy lần muội đi bơi quá!

Không phải Tẫn Linh tỷ tỷ rơi xuống nước đó chứ?"

Ta thở dài vô cùng mệt mỏi, rất muốn hỏi các ngươi ăn cái gì mà đoán trúng liên tục như thần, rồi vội nghĩ ra bằng chứng mới thuyết phục hơn.

"Không phải, là do đi ngang mái hiên bị nước trút xuống đầu thôi!"

Thanh Phi gật đầu chấp nhận, lấy từ sau lưng ra áo choàng lông đưa cho ta.

"Áo lông thật đấy ạ, Tẫn Linh tỷ tỷ mặc vào đi, bộ đồ này phong phanh quá!"

Quân Nhu kéo áo mặc cho ta, nhét vào tay một ống lô giữ ấm cho tay bằng bông dày, miệng lẩm bẩm.

"Ngươi để chúng ta bắt nạt được rồi, còn để cho con điên kia đụng tới, không biết kêu cứu hả?"

"Quân Nhu tỷ tỷ, lúc đó tỷ ấy ở một mình với con nhỏ đó mà, làm sao có ai tới...

Úi... chờ đã...". Thanh Phi phát hiện ra sơ hở trong câu chuyện của ta, mà Quân Nhu cũng thế, cô nàng vỗ đùi một cái bép, bắt đầu suy luận.

"Ừ nhỉ... làm sao mà ngươi thoát ra, con nhỏ điên kia... sao chịu buông tha cho ngươi dễ dàng vậy được, có... ai tới giải vây phải không?"

Ta mắt nhắm mắt mở muốn qua chuyện, không nói nữa mà chuyển sang làm, hạ người tựa vào gối, xoa vai.

"Ây da! Ta mệt quá, ngủ nhé!"

"Ê!

Ê!

Ê đừng có vậy nha!

Ê dậy kể tiếp đi, Tẫn Linh, Tẫn Linh!"

Quân Nhu giật giật tay áo, ta xoay người vào trong kéo áo choàng che kín, là ngủ thật chứ không đùa.

"Hình như tỷ ấy ngủ thật rồi, Quân Nhu tỷ tỷ để tỷ ấy nghỉ ngơi trước đi!"

Sau đó, ta trở về nhà, ngủ quên luôn nên Cận An và Cẩn Y phải cõng vào phòng. Tới lúc dậy thì tay phải đã được Cẩn Y thay vải mới, cũng thoa thuốc rồi, vậy là mấy ngày tới không luyện chữ được, thật chán.

Ta thử cử động tay, Cẩn Y đúng lúc cũng vào phòng, giúp ta thay y phục và mang đồ ăn đến.

"Tiểu thư, ăn chút cháo đi, người phải uống thuốc cho mau khỏi, trước khi đi phu nhân đã dặn nô tỳ chăm sóc Tiểu thư chu đáo!"

"Mẫu thân đi đâu?". Ta ngồi xuống ghế ăn một muỗng, hơi nóng.

"Phu nhân đến mấy hiệu thuốc của trấn bên cạnh kiểm kê, hai ngày nữa mới về ạ!"

Ta gật đầu ra vẻ đã biết, ăn hết cháo rồi uống thuốc, đắng đến mất cả vị giác.

"Tiểu thư, Thẩm Công tử nghe tin người bị thương cũng đã gửi tới một vài lọ thuốc tốt, nô tỳ để chúng trên bàn ạ!"

"Ta biết rồi!"

Ngâm người dưới lòng sông và nước mưa cả buổi hôm qua, đáng lẽ theo bình thường ta phải bệnh một trận thật nặng mới đúng, nhưng chỉ ngủ một hôm đã thấy đỡ hơn nhiều. Tay cũng bớt đau, chắc lúc ta ngủ Cẩn Y đã thoa thuốc nhiều lần lắm.

Khi mẫu thân trở về có sang phòng ta, xem qua vết thương và mấy chỗ bầm, người để lại thêm thuốc rồi nói.

"Nhớ thoa thuốc mỗi ngày,

Còn nữa,

Nếu lần sau không muốn đi, cứ viết thư nói con đi theo ta học y thuật, Hoàng hậu sẽ không ép buộc nữa."

Ta cúi đầu đáp lời: "Vâng, mẫu thân!"

"Thẩm Tiểu thư có xin phép cho con đi chơi, cô nương này là một người bạn tốt, con thích thì đi đi! Nghỉ ngơi sớm!"

"Con nhớ rồi ạ!"

Sau đó thì người ra ngoài, Cẩn Y mang bữa tối vào cho ta, ăn xong lại thoa thuốc và đổi băng vải trên tay lần nữa, vết thương không lớn đã khép miệng lại một chút.

"Quân Nhu tới đây lúc nào mà gặp mẫu thân?"

"Tiểu thư, Thẩm Tiểu thư tới lúc người đang ngủ, nên phu nhân đã mời vào nói chuyện ạ!

Quách Tiểu thư cũng có tới, còn gửi cho người mấy chậu hoa lan đẹp lắm, nô tỳ để chúng bên ngoài hành lang ạ!"

"Nhưng mà... Quân Nhu có xin cho ta đi chơi gì vậy, là chỗ nào?"

"Thẩm Tiểu thư nói Tết Nguyên tiêu này muốn cùng bạn bè đến Hội hoa đăng dạo chơi! Tiểu thư, người đi không ạ?"

Ta kéo chăn.

"Chắc gì không đi được với hai người bọn họ!!!"

Thoắt cái là đã tới Tết Nguyên tiêu, quả nhiên Quân Nhu đánh xe tới đón ta đi, nhưng vào xe không có Thanh Phi, nên ngồi xuống ta hỏi.

"Thanh Phi đâu?"

"Phu quân đón đi trước rồi, đã hẹn gặp tại Túy Tiên Lâu ăn tối!". Quân Nhu vừa trả lời vừa bặm bặm môi cho phai bớt màu son.

"Từ Khiêm huynh không đi à, chỉ có, ta và ngươi?"

"Huynh trưởng gần đây bận lắm, không đi được, nhưng ta không lẻ loi, còn có Vu Tử Ưu!"

"Vu Tử Ưu?

Là sao?

Ngươi... ngươi không định đi với hắn rồi bỏ ta lại một mình chứ? Không được!"

"Ta không có bỏ rơi, ngươi cũng không một mình, tới đi rồi biết! Để ta xem tới đâu rồi!"

Mở cửa sổ xe lên, bên ngoài rất náo nhiệt, Quân Nhu cười hớn hở, nói với phu xe.

"Dừng ở đây chờ đi!"

Nàng háo hức kéo ta xuống xe, đi bộ tới một bờ sông, nơi thả xuống những cái đèn giấy được cắt thành hình bông hoa nở xòe ra rất đẹp. Cẩn Y và Cận An cũng đi theo sau chúng ta, hôm nay đông đúc nên họ cách ta một khoảng khá xa.

Mặt sông bây giờ chẳng khác gì một bầu trời thứ hai, bóng mặt trăng sáng nằm dưới nước, những cái đèn hoa đăng thì tựa như ngàn vì sao lấp la lấp lánh.

"Đẹp quá, tí nữa phải cùng Tử Ưu thả một cái cầu phúc mới được!"

Ta bất mãn nhìn Quân Nhu, khó chịu hỏi: "Này, thật sự luôn sao? Nói đi, ngươi chấm tên tác giả thoại bản kia ở điểm nào vậy?"

"Không ta phải chấm, mà là hắn!"

"...". Ta nghe xong lập tức nhíu mắt kinh ngạc.

Thẩm Quân Nhu tự nhiên không đánh mà khai, ngại ngùng vội bụm lấy miệng.

Ta lắc đầu, chép miệng: "Khó tin quá! Vị huynh đài này, còn cả gan chấm cả Thẩm Tiểu thư sao!"

"Đừng trêu ta nữa mà, giữ lời hứa chút đi!"

Quân Nhu xoa nát hai bên khuôn mặt đỏ rực, lôi ra cái câu cũ rích về lời hứa còn ở Trấn Cảnh Đôn, ta thừa dịp làm tới.

"Ồ! Ta hứa gì nhỉ, đã hứa gì nào? Hình như... ta quên mất rồi!"

"Tẫn Linh!

Đừng nói nữa, mặt ta nóng hổi rồi nè, xin ngươi đấy, lát nữa mọi người tới thì phải làm sao?"

"Ta có nói sai sao?"

"Thôi mà!"

Còn chưa trêu xong thì vị huynh đài của Quân Nhu đã đến, đi cùng còn có người bằng hữu của hắn, Khương Hựu Thạc!

Ta liếc Quân Nhu, trừng mắt thì thầm.

"Đây là cái mà ngươi nói là tới sẽ biết đó hả, ngươi cố ý phải không?"

Quân Nhu gật gù, chỉ vào mình và Tử Ưu tinh ranh nói.

"Nếu để ngươi một mình thì ta và Tử Ưu không còn vui nữa, vì vậy cho nên, Tử Ưu đã gọi thêm Hựu Thạc, chúng ta chia cặp cùng đi chơi, tuyệt đúng không?"

"Tuyệt... tuyệt cái con khỉ! Thà ngươi để ta một mình còn hơn!".Ta dùng tay trái véo lưng Quân Nhu, ai ngờ nàng ta vèo lên trước, nắm lấy tay Tử Ưu xuyên qua dòng người, hét lớn.

"Túy Tiên Lâu! Ngươi nhớ tới đó!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.