Hoa Viên Phương Bắc

Chương 47: Quỳnh Mai Yến




Tiết trời bắt đầu thay đổi, sắp tới Tết Nguyên tiêu, Hoàng hậu cho mời tất cả nữ quyến đến ngắm hoa mai nở trong khuôn viên của mình. Ta cũng nhận được thiếp mời tới Quỳnh Mai Yến. Hơn nữa hai người kia cũng nhận được.

"Ngươi là ai?"

"Ta mới là người hỏi câu đó! Nè Tẫn Linh, đây là ai vậy?"

Hôm nhận được thiếp mời, chẳng hiểu lý do gì, tự nhiên Quách Thanh Phi và Thẩm Quân Nhu cùng chạy tới tìm ta một lượt, và thế là ta phải giới thiệu lại cho bọn họ. Sau khi xong, thì...

"Muội nhỏ tuổi nhất, phải gọi là Thẩm tỷ tỷ!"

"Thôi cứ gọi bằng tên đi, chỉ kém có hai tuổi thôi mà, ta cũng gọi là Thanh Phi!"

"Quân Nhu tỷ tỷ, Tẫn Linh tỷ tỷ!"

"Rất tốt, sau này trong kinh thành này, đi tới đâu gặp khó khăn, cứ vào đại một tiệm đọc tên ta, sẽ có người giúp đỡ muội!"

"Thật không, Quân Nhu tỷ lợi hại quá!"

"Tất nhiên rồi! Đàn em của ta đông lắm, nếu muội muốn ta cũng sẽ giới thiệu bọn họ cho muội!"

"Thật tốt quá, nhờ Tẫn Linh tỷ tỷ, muội còn có thêm một người bạn nữa, còn là người xuất chúng như Quân Nhu tỷ tỷ!"

"Khách sáo rồi."

Cứ như thế, ta mọc ra thêm hai cái đuôi ngoe nguẩy ngoe nguẩy. Bọn họ cũng nhận được thiếp mời, nhưng vì tỷ tỷ của Thanh Phi bị đau mắt không đi ra ngoài được, nên nàng đã sang đây hỏi xin đi cùng với ta.

"Hỏi cái gì mà hỏi, tới lúc đó ba người chúng ta đi cùng, ta sẽ đem xe thật lớn tới, muội đừng lo!"

Ta uống một ngụm trà, cố ý hỏi: "Hôm nay ngươi còn biết đi xe sao, không thèm cưỡi ngựa nữa à?"

"Quân Nhu tỷ tỷ, tỷ cũng biết cưỡi ngựa sao?"

"Dĩ nhiên rồi, mà khoan đã, muội nói cũng... chẳng lẽ...!"

"Đúng ạ, muội cũng thích cưỡi ngựa lắm, ở nhà còn một con hắc mã nhỏ rất dễ thương, Tẫn Linh tỷ, nó là do Khúc Phong tặng muội, hôm nào chúng ta cùng đua một trận phân cao thấp đi!"

"Được, Thanh Phi, qua Tết Nguyên tiêu, chúng ta thi một trận đi, lâu rồi ta cũng chưa tham gia đua ngựa, được lắm, tỷ muội tốt!"

"Tỷ muội tốt!"

Trong thời gian ngắn ngủi, hai người họ đã nhanh chóng kết thân, ta cũng hơi bất ngờ một chút. Từ đó, sáng nào họ cũng qua đây nói ba cái chuyện ngớ ngẩn, còn ăn trưa xong mới về.

Ban đầu ta còn đuổi khéo, nhưng hai người bọn họ rất thích giả ngây giả ngô, sau đó chuyển sang giả điên không nghe ta nói nữa. Ta bất lực đành chịu, vừa làm việc của mình vừa nghe hai người tán gẫu, cũng may là chỉ ở tới trưa, nguyên ngày chắc ta chịu không nổi.

Thoáng qua đã tới ngày dự yến tiệc, Quân Nhu quả thật đưa xe lớn tới đón chúng ta, Thanh Phi cũng đã ngồi ở trong sẵn. Suốt đường đi, hai người họ nói cười hi hi ha ha không dứt, đến nhức đầu.

Thanh Phi lần này mặc y phục rất đẹp, còn trang sức thì hơi nhiều, ta bèn khuyên nàng ta gỡ xuống một ít, tránh quá nổi bật dễ bị mấy người khác chú ý, dù sao đây là lần đầu tiên nàng ta vào cung. Khỏi hỏi ta cũng biết, mấy cái này chắc chắn là do Quân Nhu đưa tới, Thanh Phi và tỷ tỷ thường ngày mộc mạc, sao có thể sửa soạn lố lăng như thế này.

Quân Nhu ngồi nhìn ta gỡ mấy cái trâm vàng kia xuống, tiếc tiếc nhíu mày ngăn cản mãi, ta nói một hồi mới chịu thôi, còn Thanh Phi thì rất nghe lời, bảo làm gì cũng gật gật.

Khi vào Khôn Ninh cung thì nô tỳ của chúng ta không được theo nữa, còn bọn ta được dẫn tới chỗ bày tiệc, lát nữa sẽ ngắm hoa sau.

Trong điện còn có mấy vị công chúa ngày đó bắt nạt ta nhưng bây giờ họ không chú ý tới ta lắm, và Thập công chúa không thể không có mặt.

Ngồi bên trên có cả Nguyệt Quân quận chúa, lâu rồi không gặp, sắc mặt nàng đã tốt lên nhiều, nhưng khi thấy ta đi cùng Thanh Phi, quận chúa liền vờ không quen, xoay qua trò chuyện cùng mấy công chúa ngồi kế.

Hoàng hậu cho yến tiệc bắt đầu, mấy nhạc công ngồi một góc đại điện biểu diễn một khúc hòa tấu mở màn nhộn nhịp, dàn vũ cơ cũng tiếp đó cũng lên thể hiện những điệu múa thướt tha trong bộ trang phục với dải lụa bay phấp phới.

Mấy đĩa bánh trước mặt trang trí ngon mắt, ta chỉ nếm một cái, riêng Thanh Phi ngồi phía sau ăn uống rất vui vẻ, còn lén bỏ mấy cái bánh nếp vào túi. Quân Nhu thì ăn vài miếng rồi dừng, nói là ngọt quá ăn không nổi, còn lén lút chuyền sang chỗ Thanh Phi.

Đột nhiên Uyển Tâm rời chỗ ngồi: "Mẫu hậu, nhi thần trong người hơi mệt, xin phép được lui về trước."

Hoàng hậu đang bận ngồi nói chuyện với mấy vị phi tần bên cạnh, chỉ mỉm cười rồi nói.

"Thập Công chúa đã không khỏe thì về nghỉ đi!"

"Vâng!"

Uyển Tâm gật đầu rồi đi ra ngoài, nhưng khi đi ngang qua ta, nàng ta ngã chúi xuống, ta vội vàng bước ra đưa tay đỡ. Hoàng hậu bên trên nhìn thấy, liền bước nhanh xuống hỏi han, Uyển Tâm đúng là viên ngọc quý trên tay phụ mẫu.

"Uyển Tâm, con làm sao vậy?"

"Mẫu hậu, con bất cẩn trượt chân thôi, cũng may nhờ Tẫn Linh cô nương đỡ kịp!"

"Người đâu, mau đưa công chúa về phủ nghỉ ngơi!"

Hoàng hậu còn lo lắng, giữ tay Uyển Tâm, gọi cung nữ chuẩn bị kiệu định đưa về thì Uyển Tâm chen vào.

"Mẫu hậu, không cần phiền nhiều người nữa, Uyển Tâm đi cùng Tẫn Linh là đủ rồi!"

"Con có đi nổi không?". Hoàng hậu ân cần hỏi, Uyển Tâm dịu dàng gật đầu, nói không sao.

Thanh Phi và Quân Nhu nhìn về ta chờ phản ứng, ta nghe xong rồi, cũng chẳng còn cách nào khác, không thể từ chối mà nói.

"Hoàng hậu, thần nữ sẽ đưa công chúa về phủ nghỉ ngơi!"

"Gọi đại phu chuẩn bị thuốc cho công chúa, Tẫn Linh, đi cẩn thận nhé!"

Ta và một cung nữ dìu Uyển Tâm đi ra ngoài, lúc đi qua khỏi vườn mai mà lát nữa chúng ta sẽ đến ngắm, Uyển Tâm từng bước chậm chạp thở dài.

"Dù sao ta cũng phải về phủ nghỉ, không ngắm được hoa, thật tiếc!"

"Công chúa, hoa vẫn còn nở vào dịp khác, thần nữ đưa người về nghỉ trước thì hơn.". Ta chỉ muốn đưa nàng ta sớm về phủ, trong lòng cảm giác hơi bất an.

"Ngươi dìu ta vào trong xem một lúc, rồi lại đi ngay!"

"Công chúa..."

"Nhanh lên, kẻo có người phát hiện, nói với Mẫu hậu ta sẽ bị mắng mất, đi thôi!"

Uyển Tâm đổi hướng rẽ sang vườn mai, ta và cung nữ phải dìu nàng ta đi một vòng quay lại đó. Ngắm hoa mai xong, nàng ta còn đòi ta dìu lên một cây cầu đá rất lớn, nối liền hai mảnh vườn với nhau, chính giữa là một con sông rộng, nói muốn ngắm hoa quỳnh ở phía bên kia nữa.

"Ta thích hoa quỳnh nhất, ngươi đi cùng ta qua đó xem đi!"

"Vâng!". Ta nhẹ nhàng đáp, từng bước đỡ Uyển Tâm đi. Đến giữa cây cầu thì Uyển Tâm lại trượt chân lần nữa, huých phải ta đụng vào lan can của cầu.

"Kim bội của ta!"

Uyển Tâm tay vịn vào thành cầu, chỉ xuống dưới, kim bội bằng vàng đeo trên người công chúa đã rơi xuống móc vào phần nhô ra bên dưới trụ cầu. Cung nữ vội đi tìm một nhành cây, nhưng không tài nào kéo kim bội kia lên được, sau đó liền chạy đi tìm người tới giúp.

Sợ kim bội bị rơi xuống nước, Uyển Tâm ngồi xuống chật vật với tay qua khe của lan can muốn lấy lên, vẫn không được. Ta cũng ngồi xuống theo, như cũ cũng không thể được.

Bấy giờ Uyển Tâm chớp mắt muốn khóc tới nơi, ta cũng biết kim bội là vật quý giá, định khuyên công chúa bình tĩnh chờ người tới thì Uyển Tâm nắm lấy tay ta.

"Ngươi trèo xuống lấy hộ ta đi, nó sắp rơi rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.