Hoa Viên Phương Bắc

Chương 30: Chả giò Đông Hồng




Dùng bữa trưa xong chúng ta đi dạo vườn trà một lúc, Từ Khiêm liên tục lải nhải giải thích cách trồng, cách sơ chế trà làm ta thấy chán nản, đi nhanh lên trước thì hắn cũng đi theo sau.

Kết thúc chuyến đi dạo cùng vị trà sư bất đắc dĩ kia, chúng ta vào xem đóng gói trà, trà Vụ Chỉ có tiếng, nay có dịp đến thăm trực tiếp, dĩ nhiên phải mua mang về rồi. Ta mua một túi trà Vụ Chỉ lớn, kèm theo một túi trà đen.

Khi mua xong trời đã quá chiều, chúng ta quay xe trở về, lần này Quân Nhu không vượt lên bỏ về trước nữa, mà chỉ cách một khoảng không xa, thỉnh thoảng lại quay xuống hét.

"Đi nhanh lên, các ngươi đánh xe còn thua ta chạy bộ đấy!"

Từ Khiêm không để ý muội muội, ngồi bên cạnh ta say mê tiếp tục nói bất cứ thứ gì hắn biết về trà, chắc có lẽ ban nãy đã có trà sư nào nhập vào hắn thật.

"Tiểu thư, người mau khoác áo choàng đi, sương sắp rơi rồi!"

Cẩn Y đưa cho ta một cái áo choàng nữa, vừa nãy một cái để ở trên ghế, ta thắc mắc nàng đem tới hai cái làm gì.

Ta nhìn Cẩn Y, nàng hướng mắt ra đằng sau, thì ra Cận An đi theo chúng ta từ lúc nào. Quên mất lúc khởi hành không gọi hắn, Cận An tìm được cũng hay.

Trời sẩm tối, chúng ta tới cửa biệt viện.

Sau khi chào tạm biệt, huynh muội Thẩm gia và ta về tiểu viện nghỉ ngơi. Trên đường tới tiểu viện, Cận An cầm đèn lồng dẫn trước. Đợi ta vào phòng rồi, hắn đưa đèn cho Cẩn Y rồi xin lui.

Cửa phòng đóng lại, ta cởi bỏ áo choàng, ngồi xuống ghế, nằm dài trên bàn, chờ Cẩn Y đi nấu nước nóng để tắm.

"Buồn ngủ quá!"

"Tiểu thư, người đợi một chút!"

Nói rồi Cẩn Y vào trong chuẩn bị y phục cho ta thay.

Cả ngày đi chơi thì cũng không tệ, mặc kệ Quân Nhu kia và ta đối nghịch, trái lại Từ Khiêm đối với ta cũng tốt. Hắn chỉ nhu nhược một chút, hẳn là đang nhường nhịn muội muội, ngoài ra Từ Khiêm còn biết làm cả bánh, tuy vị không được ngon.

Một đứa thì một bụng chữ thiện lành, một đứa thì ngổ ngáo chẳng ra dáng một thiếu nữ hiền thục. Thẩm gia có phúc lớn thứ hai thì không có ai có phúc lớn hơn!

Ha!

Ta bật cười khúc khích, Cẩn Y quay lại, bảo nước đã xong, ta liền đi tắm.

Cuối cùng đã đến lúc được nằm thẳng người nghỉ ngơi, đi lại cả ngày làm chân ta mỏi hết sức, Cẩn Y thấy thế lại mang vào một chậu nước thuốc, bảo ta ngâm chân rồi đi ngủ.

Ta nằm xuống giường, thả hai chân vào chậu ngâm, dặn Cẩn Y.

"Mai chúng ta đi du thuyền đi, chọn một nơi thật đẹp để thưởng thức món ngon!"

"Tiểu thư, vậy nô tỳ sẽ chuẩn bị!"

"Đi sớm một chút, ta không muốn ai khác đi theo, gọi Cận An nữa nhé!"

"Tiểu thư, nô tỳ nhớ rồi!"

Lâu rồi không đi dạo bằng thuyền, lần trước đến đây, trên thuyền lớn di chuyển nhanh làm ta say sóng, không còn sức để ra ngoài ngắm cảnh gì cả, Trấn Cảnh Đôn có nhiều nơi cổ kính rất đẹp, ta cũng muốn xem qua một lần.

"Tiểu thư ngủ ngon ạ!"

Tờ mờ sáng, Cẩn Y đã gọi ta dậy, chuẩn bị thật sớm, nàng mang theo một hộp đồ ăn nhỏ.

"Ngươi đem gì vậy?"

"Tiểu thư lát nữa sẽ biết!"

Xong xuôi, chúng ta ra khỏi biệt viện bằng cách đi bộ, bến thuyền cũng ở gần đây. Cận An thuê một chiếc thuyền rộng, có rèm và mái che, bên trong còn có thêm một chiếc bàn con con.

"Tiểu thư, người ngồi ở đây tránh được nắng!"

Vừa yên vị, người chèo thuyền cho chiếc thuyền chầm chậm xuôi theo dòng. Ba người chúng ta ngồi bên trong ngắm đường phố bên ngoài.

Sáng sớm, thuyền chúng ta đi ngang một cái chợ, tấp nập người qua lại, đủ mọi mặt hàng được bày bán, rêu rao nhộn nhịp. Có cả mấy chiếc thuyền bán đồ ăn vẫy vẫy gọi mời, rất độc đáo. Ta bảo Cẩn Y mua một lồng bánh bao cho bữa sáng, vừa thơm vừa nóng, mở ra vừa đủ ba chiếc, ba người chúng ta chia nhau.

Bánh bao trắng lớn hơn lòng bàn tay, bên trong còn có nhân đậu xanh giã nhuyễn, ngào với đường, ngon ngọt dễ ăn. Cẩn Y và ta ăn từ từ vì quá nóng, riêng Cận An xé đôi, một chốc là ăn xong.

"Ngươi không thấy nóng sao?"

Hắn gật gật, Cẩn Y nhìn hắn lắc đầu, "Đúng là nam tử, không biết thưởng thức!"

Cận An không nói gì, lơ đãng nhìn ra xa.

Thuyền trôi nhẹ nhàng xuyên qua dưới một cây cầu, buổi họp chợ đằng sau cũng xa dần, chìm vào im hơi lặng tiếng, một tiếng sáo trúc lấp ló ẩn hiện từ đâu vọng lên.

Khúc nhạc như một lời chào gửi đến vị cố nhân, giai điệu tiếng sáo thiết tha, khi thì rộn ràng, khi thì trầm xuống, tựa đang vỗ về một nỗi bi thương da diết.

Không biết ai là người thổi sáo, tiếng sáo nghe rất gần nhưng không thấy người đâu.

Thuyền lại trôi chậm, trải dài tiếp đến một xưởng làm đồ gốm, một nhóm người đang nhào đất sét thô, rồi đưa sang khu tạo hình, đồ tạo hình hoàn chỉnh sẽ được mang tới cho thợ vẽ hoa văn trang trí, rồi mới đem đi nung.

Chỉ một lát đã tới trưa, Cẩn Y lấy hộp thức ăn ra, bày biện trên chiếc bàn nhỏ.

"Tiểu thư, người thử đi!"

"Sủi cảo sao?"

"Vâng! Hôm nay nô tỳ dậy sớm để gói, đều không bỏ nhiều hành, gồm hai loại, nhân tôm và nhân rau củ!"

"Vất vả cho ngươi rồi! Cận An lại đây ăn đi!"

"Tiểu thư! Không vất vả chút nào ạ!"

Hai bên bờ là những ngôi nhà cổ thấp thấp, mảng tường đã bong tróc ra, mấy cái cửa sổ kiểu cũ bị gió lùa qua kêu lạch cạch, chỉ có mấy đứa trẻ chơi đùa, cùng vài người già đang ngồi đan giỏ, không xô bồ như phiên chợ ta vừa qua.

Chầm chậm lướt qua con phố kia, chúng ta lại đi qua một trường dạy học, lũ trẻ bên trong ê a cùng đọc chữ. Rồi lại qua thêm một nơi khác, hai bên bờ vài người đang giặt giũ, cất tiếng hát đối lẫn nhau, đây cũng là lần đầu ta chứng kiến.

Mọi khung cảnh hôm nay đều ghi sâu trong đầu, mỹ cảnh nhân gian đều xem qua đủ, gần giờ chiều chúng ta ghé vào một nhà hàng lớn cuối con sông, người chèo thuyền có nói đây là nơi có những món ngon nhất trấn, không thể bỏ qua.

Cận An đưa cho tiểu nhị một lượng bạc, hắn liền dẫn chúng ta lên một tầng lầu có phòng ăn riêng, trong phòng có mấy bức tranh đề tên các họa sư nổi tiếng, xem ra chủ nhà hàng quen biết rất rộng rãi.

Cận An đi một vòng kiểm tra phòng, trong lúc chờ đồ ăn dọn lên, ta và Cẩn Y ra ban công xem cảnh vật bên ngoài. Bên dưới nhà hàng là con sông rất nhiều thuyền ra vào, đèn lồng huyền ảo treo kín cả lối đi, xa xa bên kia đường còn có người đang biểu diễn với lửa, có người đóng kịch xin tiền, có cả kẻ cướp giật mà ta và Cẩn Y vô tình thấy được.

"Tiểu thư, đồ đã dọn lên rồi!"

Nghe Cận An gọi, chúng ta bước vào. Trên bàn đếm được tám món, tiểu nhị cũng nói qua tên món ăn. Một đĩa chả giò Đông Hồng, một phần cơm rang Bát Tiên, súp gà hầm với ngô, nấm om xì dầu, đậu sốt chua ngọt, khoai xào thịt gà, tôm hấp rau củ, và hai đĩa thạch trái cây.

Chúng ta ăn tối xong, lại lên thuyền quay lại biệt viện. Chỉ là vừa đến cửa, đã thấy một bóng người đứng chờ, ta tiến lên hỏi.

"Dương Tướng quân có chuyện gì sao?"

Hắn nghiêm mặt không nói gì, ta cho Cẩn Y và Cận An đi trước.

"Dương Tướng quân, ngày mai mới là..."

Hai người họ đi rồi, Dương Kỳ mới lấy từ sau lưng ra một cái túi, đưa trước mặt ta.

"Cho cô!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.