Từ ngày xảy ra sự cố hôm hội đèn lồng, ta nghe theo lời phụ thân không ra ngoài tùy tiện nữa, Cẩn Y sau hôm đó cũng nhất quyết không chịu rời ta nửa bước.
Không lâu sau, phụ thân đã đưa đến viện của ta một cận vệ đáng tin của người, tên là Cận An. Hằng ngày, hắn đi theo sau ta và Cẩn Y ở mọi nơi ta dừng lại trong phủ, luôn giữ khoảng cách chúng ta có hai bước chân.
Ta ở trong thư phòng, Cẩn Y đứng bên cạnh mài mực, hắn liền đứng canh ngoài cửa.
Ta muốn đi mua thêm sách, hắn đã nhanh chóng đi lấy đầy đủ những quyển mà ta cần, trong vòng không quá một canh giờ.
Vào buổi tối ta nghỉ ngơi, cũng nhờ mẫu thân cho phép Cẩn Y chuyển sang gian phòng sát cạnh phòng ta, nên rất tiện khi cần gọi nàng, còn Cận An vẫn túc trực suốt ngoài cửa viện.
Dĩ nhiên ban đầu, ta có hơi không quen khi đi thêm cùng một người lạ, nhưng rồi ta cũng cảm thấy như bình thường, hơn nữa, Cận An cũng cực kì được việc, còn là người kiệm lời không quá ồn ào.
Thế là đã một tháng rồi không ra đường, kể cả lúc mua đồ trang sức Cẩn Y cũng gọi người mang đến tận phủ cho ta xem.
Nhưng ta lại quá buồn chán, nên sáng hôm nay muốn đi dạo một vòng cho khuây khỏa, ta dặn Cẩn Y từ sớm chuẩn bị đến hàng giấy mua thêm giấy vẽ, và chọn mấy cây bút mới.
"Chỉ đi một lát, chắc không sao đâu."
Ngồi trong xe ngựa, ta sựt nhớ lúc bị ném vào xe một mình, nhìn vết tích của dây thừng trói chặt tay chỉ còn một dấu nhỏ bằng nửa đốt tay chưa mờ hẳn, nhưng mà bây giờ ta đã có Cận An đi theo, cũng không còn sợ hãi nữa.
Hàng giấy nằm ở cuối con đường xa hơn khu chợ hoa bốn dặm, bình thường nếu đi xuyên qua thì lâu lắm mới tới, hôm nay nhờ có Cận An nắm rõ đường tắt mà chúng ta thuận lợi đến sớm hơn rất nhiều.
Ta bước xuống xe, vẫn là Cẩn Y và Cận An theo đằng sau, tiệm cũng không đông đúc, ta vào trong xem mấy xấp giấy, không ngờ lại chạm mặt phải một người quen.
"Tẫn Linh tỷ tỷ, tỷ cũng đi mua giấy sao?"
"Nữa... hả!?"
Ta còn chưa quay đầu đã biết ngay là ai, nhi nữ lười biếng của Quách phủ hôm nay biết đi mua giấy rồi sao, là thật hay đùa vậy!
Quách Thanh Phi một thân hồng y chạy đến nắm tay ta còn nở nụ cười tươi roi rói, nàng ta lúc nào cũng vậy, mỗi lần thấy mặt là luôn khiến ta hơi hãi.
"A! Muội xin lỗi! Phải gọi là Lưu tỷ tỷ! Lưu tỷ tỷ, trùng hợp quá, muội cũng đang đi mua giấy này!"
Đằng sau Thanh Phi còn một người nữa cũng đang tiến tới, ta nghiêng đầu nhìn phía sau Quách Thanh Phi, cứ tưởng là nàng ta sẽ đi cùng tỷ tỷ của mình, nhưng hóa ra... lại là... Khúc Phong Tướng quân. Hôm nay, hắn đặc biệt mặc y phục bình thường, còn mọi khi đều mặc giáp đóng thành lớp bao xung quanh người.
"Đi chơi riêng với nhau à?". Ta thoáng cười với ý nghĩ của mình, bèn cố ý xoay người hỏi.
"Thanh Phi đi một mình tới đây sao?"
Nàng ta lắc đầu, ta nhìn kĩ, hôm nay cách ăn mặc cũng không tệ đấy, thì ra là đúng như vậy.
"Không phải một mình, tỷ tỷ, muội đi với bằng hữu... A, đây là Khúc Phong, Khúc Phong mau chào hỏi Lưu tỷ tỷ đi!"
"..."
Ta không tin những gì đang xảy ra trước mắt, con sói hoang hiếu chiến cao lớn kia, vậy mà lại bị một cục phiền phức nhỏ như Thanh Phi khuất phục từ lúc nào rồi?
Trời ạ!
Cười chết ta mất!
Ta cố sức không dám mỉm môi, dù trong đầu chỉ muốn bật cười ngay lúc này.
"Tỷ tỷ gọi hắn một tiếng A Phong là được, hắn là bằng hữu của muội nên cũng sẽ gọi tỷ là tỷ tỷ! Khúc Phong, sao còn đứng đó, mau chào Lưu tỷ tỷ đi!"
"Lưu... "
Ta biết chắc hẳn bây giờ Khúc Tướng quân đang rất cần một lời giải cứu, và ta cũng không dám nhận một tiếng Lưu tỷ từ miệng hắn nói ra, bèn thuận theo đỡ giúp một lần.
"Không được vô lễ Thanh Phi! Khúc Tướng quân, gọi ta là Tẫn Linh là được!"
"Lưu tỷ tỷ, tỷ nói muội muội không được gọi tên của tỷ, sao Khúc Phong lại được gọi, không công bằng chút nào hết!"
Thanh Phi nghe ta nói xong thì bặm môi lại, rồi gieo một ánh mắt oán trách thẳng vào người ta, giở giọng giận dỗi, cứ như thể ta là tỷ tỷ ruột của nàng ta vậy, thật khiến ta muốn nổi đầy da gà khắp người rồi đây.
Cách lựa người của Khúc Tướng quân thật khác biệt!
"Được! Vậy cứ gọi thế đi!". Ta đau đầu cho phép.
Ta quay ra chọn vài xấp giấy, Thanh Phi thì đi theo sau ta cứ như cái đuôi, đằng sau nàng ta còn có một cái đuôi lớn hơn cơ. May mà Cẩn Y và Cận An biết ý chỉ đứng ở ngoài, nếu không thì sẽ thành một hàng dài theo ta mất, đuôi nhỏ tò mò giật tay áo ta hỏi.
||||| Truyện đề cử: Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy |||||
"Tẫn Linh tỷ tỷ, tỷ mua gì vậy?"
"Ta tìm giấy vẽ!"
"Ồ, tỷ tỷ, muội cũng biết vẽ đó! Muội giỏi nhất là vẽ thú vật! Con nào muội cũng biết hết!"
"Ừm..."
"Có lần muội vẽ một con rắn, khiến trưởng tỷ sợ toát mồ hôi nữa đấy!"
"Ừm..."
"Tẫn Linh tỷ tỷ, sao tỷ không chọn giấy này mà phải lấy loại kia vậy?"
"Ta dùng quen loại này"
"Ồ! Vậy muội cũng lấy một ít, giấy Tẫn Linh tỷ tỷ dùng thì nhất định sẽ rất tốt, cầm hộ ta đi Khúc Phong!"
"..."
"Tẫn Linh tỷ tỷ, tỷ không muốn hỏi muội gì sao?"
"Hỏi gì?"
"Thì... hỏi tại sao muội lại đi mua giấy với tên này chẳng hạn!". Thanh Phi không ngại ngùng chỉ tay vào Khúc Tướng quân.
Sự tự nhiên của nàng ta khiến bầu không khí trở nên yên tĩnh chưa từng thấy, ta nhìn ra bên ngoài và bên trong tiệm này, nhận ra hiện tại đều là thị vệ có ngọc bội của Khúc phủ, thảo nào chẳng có ai dám bước vào mua hàng, Khúc Phong đây là bao toàn tiệm cho Thanh Phi thoải mái chọn lựa.
Trời đất! Ta không chỉ vào không đúng nơi, cũng trật thời điểm luôn rồi!
"Ta mua xong rồi, ta về trước đây!"
"Tẫn Linh tỷ tỷ đừng vội, hay là tỷ đi dạo với muội đi, mấy hôm nay chẳng có ai chơi cùng muội hết!"
Ta còn lâu mới bị ngốc mà đồng ý, người đứng sau lưng ngươi tàng hình rồi hay sao mà bảo ta đi ngán chân hắn. Ngươi không biết dùng đầu óc để nghĩ sao?
"Hôm nay thì không được, ta phải học bài!"
Nghe đến hai chữ học bài kia, Thanh Phi đã không còn muốn bám theo ta nữa, ta đưa giấy cho Cẩn Y vào thanh toán, ái ngại từ biệt hai người bọn họ rồi quay lại xe ngựa mau chóng về phủ.
"Phù... làm ta sợ thật!"
Lần trước chạm mặt, hắn dẫn nàng ta ra khỏi bữa tiệc nơi chúng ta... thật ra chính là ta khởi xướng bêu xấu Thanh Phi, lần gặp này còn tiến triển nhanh như vậy.
Khúc Phong Tướng quân vang danh lấy một địch mười, chém giết không tiếc tay, hôm nay nếu không tận mắt chứng kiến một màn nhất nhất nghe lời Thanh Phi của hắn thì ta thật khó mà tin nổi.
Hắn ta từ chối Nguyệt Quân quận chúa đoan trang cao quý chỉ để đi theo Quách Thanh Phi ngốc nghếch thôi sao, có so sánh cũng khập khiễng quá rồi đi.
Xem ra phải xem lại mối quan hệ của ta và tỷ muội nhà họ Quách, phải cách xa họ ra một chút, kẻo hắn ta ghi thù việc giữa ta và Thanh Phi, từ cục phiền phức nhỏ biến thành một tảng phiền phức lớn thì nguy!
Mãi lo xem kịch hay, xe đi được nửa đường ta mới nhớ còn chưa mua bút lông, chỉ còn cách nhờ Cận An tìm một tiệm trên đường về, ta dĩ nhiên không muốn quay lại tiệm giấy đó lúc này...