Hoa Viên Phương Bắc

Chương 166: Khẩu hình




"Huynh... huynh mau đứng lên đi!"

Ta lúng túng.

Khương Hựu Thạc đầu gối quỳ nguyên tại chỗ, không động đậy.

Tự dưng giữa đêm giữa hôm tên này quỳ ở đây, lỡ gặp phải ai đó đi ngang nhìn thấy chúng ta... lại nổi cơn dị nghị... thì biết ăn nói làm sao bây giờ hả?

"Không được!"

Ta bước tới, một mực muốn xốc hắn đứng dậy.

Dù đôi mắt Khương Hựu Thạc nhìn ta chớp chớp đã nhiều hơn hai lần mà ta vẫn chưa nhấc được người hắn lên chút xíu nào.

Ngay sau đó động tác còn lập tức khựng hẳn lại.

Khương Hựu Thạc quỳ trước mặt đột ngột lắc đầu, rồi ta cũng chẳng hiểu nổi vì sao hắn bỗng đòi tự vả mặt chính mình, khiến ta cảm thấy sợ hãi tột độ. Sợ hắn ăn nhầm nấm độc giống như Thanh Phi lần nọ bị ảo giác.

Nhưng ta nhớ rõ ràng, trong bữa trưa đâu có món nào làm từ nấm đâu chứ?

"Là ta không đúng, ta đáng chết! Đáng bị phạt!"

Hắn nói một câu, tay liền sượt mạnh qua mặt một cái phát ra tiếng chan chát, thoạt trông như tên ngốc hay ngồi ở đầu đường vào chợ.

Da mặt vốn trắng trẻo dần lộ lên từng mảng từng mảng màu đỏ, ẩn hiện hình dạng của ngón tay.

Hắn...

"Huynh dừng tay, dừng tay lại đã, có gì từ từ rồi nói!". Rốt cuộc cũng tới phiên ta trở nên quýnh quáng, giằng co giữ người mấy bận suýt không kịp.

Hắn luôn miệng bảo phải tự phạt chính mình, quyết không chịu dậy.

Ta sau đó chỉ đành vội vã chụp lấy một bên cánh tay hắn, gấp gáp nói rõ từng chữ.

"Ta tha thứ! Ta tha thứ cho huynh!"

"Nàng nói thật sao?". Khương Hựu Thạc đặt tay bất động giữa khoảng không, nheo nheo cặp mắt sáng rỡ với khuôn miệng hơi hơi nhoẻn cười hỏi lại.

Ta gật mạnh đầu, nhân lúc hắn còn đang loạng choạng liền đỡ hắn đứng lên, nhìn thấy vạt áo đều đã bị lấm bẩn bởi đất cát.

Không hiểu nổi tên này lại định bày trò gì, ta giãn mày, ngẩng lên.

"Tự nhiên đi đánh mình, đúng là đồ ngốc!"

"Đúng đúng, nàng nói ta ngốc thì ta chính là ngốc!". Hắn cười, còn hớn hở đáp lời, đầu nghiêng nghiêng nhìn ta chăm chăm như chờ đợi ta chửi hắn tiếp.

Quái dị thật!

Ta nghĩ.

Ta thả tay hắn ra, lùi một bước về sau, lơ đãng nhìn trời nhìn đất một hồi rồi lạnh giọng.

"Đừng ở đây lảm nhảm nữa, ta sẽ coi như chưa từng nghe gì, huynh cũng mau về nghỉ sớm đi!"

"Tẫn Linh, nàng..."

Ta nói xong vừa định quay đi thì nghe được giọng của Khương Hựu Thạc ở đằng sau chậm chạp ủy khuất.

"Nàng... nàng thấy ta phiền phức lắm phải không?". Còn có tiếng hắn hít hít mũi truyền tới.

Ta đứng đó đơ ra, cúi đầu nhìn xuống cái vòng ngọc bích vừa vặn còn đeo trên cổ tay từ sáng chưa cất đi, chật vật mãi mới mở miệng.

"Không phải...". Ta phủ nhận.

Tuy bản thân ta cũng không chắc là hắn có phiền phức hay không.

Rồi ta không nói thêm gì, im lặng tiếp tục đi về phía trước.

Muốn tránh đụng mặt hắn.

Con đường về tiểu viện đêm nay bỗng nhiên thật dài, ta cố bước vội hơn cho chóng về phòng.

Vì ta thấy sợ...

Sợ nghe ai đó... nói thích mình...

Chỉ nội một lần liên can tới Dương Kỳ, bị vị Thập công chúa kia đôi ba lần bắt bớ muốn hại, còn nghe thêm lời xin phép gián tiếp của tên họ Dương thối tha kia từ phụ thân đã khiến ta đủ mệt mỏi cả tuần liền.

Tối nào trong người cũng đầy rẫy khó chịu.

Ta sau cùng biết được mình và Khương Hựu Thạc vốn đã ấn định sẵn hôn ước, căng thẳng còn nhiều thêm một bậc, cơm nước có một khoảng thời gian ăn vào không biết dở ngon, sắc mặt cũng trở nên kém so với trước.

Mãi một thời gian rất lâu sau thì ta mới tập trung vào học hành và tập tành trồng thuốc, vừa quên lãng đi chút việc vớ vẩn kia rồi thì đương sự vốn muốn từ hôn lại nói thích ta...

Từ lâu???

Thật là rối rắm quá!

Ta bấu nhẹ tay mình, chuyên chú suy nghĩ lần nữa.

Ta không nhầm thì lần đầu tiên ta gặp Khương Hựu Thạc... là ở Giang Tịnh mà!

Vậy ra hắn gặp ta mới được có một hai năm trước, lý nào có thể nói vài trăm ngày đêm là lâu chứ?

Thực chất cũng chỉ có mấy ngày đụng mặt.

Lời bịp bợm gì mà không đáng tin như thế cũng dám nói!

Trong lúc ta đi ở đằng trước, Khương Hựu Thạc chân cũng bước kịp theo sau.

"Tẫn Linh... ta thề! Ta sẽ không lừa nàng nữa đâu!"

Sẽ... không... lừa?

Ta chịu hết nổi cơn giận bất ngờ ập tới, quay ngoắc lại.

Hắn nói ra câu đó...

Chẳng lẽ trước giờ tên này... toàn lừa gạt ta?

Quá quắc hết chỗ nói!

"Khương Hựu Thạc, huynh cút đi cho ta!"

"Cú...t... sao?"

"Khương Hựu Thạc, không phải huynh nói không đồng ý hôn ước sao? Sao giờ lại đổi ý? Huynh có ý đồ gì với nhà ta rồi hả?". Ta đi tới hỏi thẳng mặt hắn, cơn giận bùng phát một cách không kiểm soát.

Ta nhiều lần đoán tới lui rồi, tên láo cá này chắc chắn có mưu đồ gì đó. Nếu không ngày đó hắn sao lại lén lút đột nhập thư phòng Lưu phủ, bây giờ còn viện cớ nói thích ta nữa chứ?

E rằng hắn ta đã ấp ủ sẳn kế hoạch gì nham hiểm rồi!

"..."

Trong đầu Khương Hựu Thạc hiện lên một vạn dấu chấm hỏi, hắn ngớ ra, chân bước hụt chuẩn bị ngã thì đầu lắc nguầy nguậy.

"Không... không... ta đâu có ý đồ gì đâu!"

"Vậy tại sao huynh đổi ý hả?". Ta nghiêm mặt, còn hắn đứng lắp bắp nói không nổi.

"Ta... ta..."

"Ta cái gì?". Ta hỏi hơi lớn tiếng, thế là hắn nói một lèo không dám vấp.

"Tại ta đọc theo khẩu hình của nàng, ta nhìn nàng lâu một chút liền không tự chủ nên tự lẩm bẩm, ta lỡ miệng..."

"Khẩu... hình?". Lông mày ta nhíu lại gần hơn.

Khương Hựu Thạc gật đầu.

"Lần đó, ta thấy môi nàng mấp máy hình như là sắp nói chữ 'Không', thế là ta cũng... cũng nói theo nàng luôn!"

"Hả?". Ta không tin nổi thứ tai mình vừa nghe.

Hắn đọc khẩu hình của ta... rồi bắt chước??!

Chuyện động trời gì nữa đây?

"Đúng vậy đó, là ta nhép miệng theo nàng, không ngờ... ta thật sự không ngờ là ta lại nói lớn tới nỗi tất cả mọi người đều nghe được.

Lúc đó ta thật sự quẫn trí rồi, không biết quay đầu thế nào nữa, vừa đắc tội với Lưu Tướng quân, còn chọc giận tổ phụ.

Nhưng mà ta thấy nàng...

Thấy nàng hình như trút đi được một gánh nặng, ta mới... mới thuận theo ý nàng...

Nên ta luôn nói vớ nói vẩn suốt một buổi tối hôm đó!"

Ta đứng nghe hắn giải thích, cứng miệng không phản bác được cái gì, chỉ đành chờ hắn tiếp tục câu chuyện.

"Nhưng ta phát hiện...

Sau này ta không chịu được nữa, ta mới cố tình chọc giận nàng, theo đuôi nàng, còn... còn tỏ vẻ đáng thương để khiến nàng để ý tới ta nhiều hơn một chút...

Xin lỗi...

Thật sự xin lỗi! Ta không có cố ý quấy rối gì nàng đâu!"

Hắn nói một hơi, đầu cúi thấp xuống, giơ một cánh tay quệt ngang mặt, thút thít thành tiếng.

Để ta một mình ngơ ngác.

Tên kia...

Hắn khóc?

Từng giọt nhỏ xuống đất.

Nhưng... nhưng ta có làm gì hắn đâu!

Nhìn hắn lau nước mắt mấy lần liền ta thấy không thoải mái cho lắm.

Từng chữ một chắp vá rối vào nhau thành một mớ bòng bong lớn.

Vừa phủ nhận vừa nghi ngờ...

Hắn...

Thích ta thật sao?

Nghĩ tới thôi ta đã giật mình, vội vã không đứng đó nữa mà cố chạy đi thật nhanh trốn về tiểu viện.

Cho tới khi nhìn thấy cổng trước mắt, ta thở hắt ra, bước thẳng vào trong phòng, tay khép kín cánh cửa.

Ta rửa mặt qua rồi trèo lên giường, kéo chăn đắp, nằm đưa lưng ra ngoài.

Khương Hựu Thạc...

Vừa rồi...

Hắn nói...

Thích ta...

Còn... khóc???

Ta đặt tay vịn lồng ngực, cảm thấy nhịp đập quá nhanh, còn nghe cả tiếng bịch bịch...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.