Hoa Viên Phương Bắc

Chương 139: Con ong quái đản




"Lưu Tiểu thư, Tiểu thư nhà nô tỳ tỉnh dậy rồi ạ!"

Nghe tin từ nô tỳ của Thanh Phi báo đến, Cẩn Y liền giương ngay ô che cho ta đi sang lều bên kia, bước vào cũng vừa vặn thấy Khúc Phong đang ngồi ở đó.

"Muội ấy mới vừa tỉnh."

Khúc Phong nói xong, Thanh Phi chậm chạp mở mắt, trước mặt thấy ta thì nở vội một nụ cười với cái môi trắng bệch, còn gắng gọi một câu quen thuộc.

"Tẫn Linh tỷ tỷ!"

"Ừ!"

Ta gật đầu, Khúc Phong nhích cái ghế nhỏ qua, chừa một chỗ trống trên mép giường, ta cúi người ngồi xuống đó, rồi cầm cổ tay nàng.

Tin tốt là mạch đã đập đều đặn trở lại, thân thể cũng không còn khí lạnh bao quanh nữa, thuốc của sư phụ quả thật rất có công hiệu. Ta đặt lại tay nàng trên giường.

"Trong người cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa?"

"Ưm... nhưng hình như vừa rồi... muội đã ngủ lâu lắm... đúng không?"

Thanh Phi gật gù, trong đầu nàng bây giờ nghĩ gì thì nói nấy, hình như nhớ mang máng là mình đang ngồi bên cái bếp dựng tạm bằng mấy viên gạch chuẩn bị nấu cháo mà.

Ta sờ trán nàng một lúc, không có nóng, rồi lại vỗ nhẹ bàn tay nàng, dặn dò cẩn thận.

"Lần sau muội đừng hái nấm dại lung tung nữa nhé!"

"Ưm..."

Thanh Phi đáp xong, thình lình bụng nàng bỗng sôi lên, phát ra vài tiếng ọt ọt. Ta cố nhịn cười, nhận ra có vẻ đến lúc cho nàng dùng bữa rồi.

"Có muốn ăn chút gì không?"

Nghe đến ăn Thanh Phi liền gật đầu, ta quay qua bảo nô tỳ kia mang cháo đã nấu sẵn cho nàng, Thanh Phi bỗng nghiêng mắt nhìn nam nhân ngồi thu lu trên ghế mà hỏi.

"A Phong, tỷ tỷ tối nay ngủ ở đâu?"

"Muội không cần lo cho ta, Khúc Tướng quân đã sắp xếp một cái lều ở ngay bên cạnh rồi, cũng rất tốt!". Khúc Phong chưa trả lời nàng thì ta đã giúp giải thích.

Thanh Phi cúi đầu, sau đó lại hơi ái ngại mà nói tiếp.

"Chắc là... không thoải mái lắm. Tẫn Linh tỷ tỷ, hay là tỷ qua đây nghỉ ngơi đi!"

Có ngốc nghếch không chứ!

Thanh Phi không xem mình đang như thế nào còn rảnh rỗi nghĩ cho ta như vậy, đúng là ngốc nghếch quá chừng!

Tuy ta đây có thấy bất tiện đi chăng nữa, nhưng qua cái gì mà qua hả, chỗ này của muội ấy cũng đâu có lớn hơn là bao nhiêu.

Ta nghiêm trọng lắc đầu một cái.

"Thanh Phi, ta không có sở thích làm phiền bệnh nhân, biết chưa hả?"

Thanh Phi lần nữa gật đầu, ta đứng dậy đi tới cái bàn đặt rương thuốc trong góc, tìm kiếm một lúc rồi nói.

"Ta có thuốc xua muỗi, muội lát nữa bôi một ít lên tay với cổ rồi hẳn ngủ, ở đây chỉ toàn là muỗi thôi!

Còn có thuốc trị vết côn trùng đốt này, ta cũng để trên bàn cho muội.

Lát nữa ăn cháo xong, nhớ uống nhiều nước hơn, sáng mai ta lại sang cho muội uống thêm một liều nữa là dứt điểm.

Mà này, mấy lọ ta để lại bên ngoài đều có nhãn hết, chú ý khi lấy, đừng có bôi hay uống nhầm vào đấy nhé!"

"Cảm ơn Lưu Tiểu thư! Nhưng thuốc xua muỗi ta đã có chuẩn bị rồi, Lưu Tiểu thư giữ lại cho mình thì hơn..."

Khúc Phong vừa lên tiếng đã bị ta cắt lời.

"Ta cứ để đây đấy!

Phải rồi, nước để uống là nước ấm, không được uống nước lạnh đâu!"

"Muội nhớ rồi, cảm ơn tỷ tỷ!"

"Ừ!"

Ta đến xem mạch đã xong, sức khỏe Thanh Phi cũng ổn rồi thì sớm nên về thôi. Ta biết Khúc Phong còn đang chờ tới lượt chăm sóc tiểu cô nương của mình, ta còn ở lại đây mãi dĩ nhiên không tiện cho hắn.

Ai mà muốn mình làm một con kỳ đà cản mũi.

Thế nên khi nô tỳ của Thanh Phi vừa mang cháo tới, ta đã chuyển qua chỗ Khúc Phong.

"Muội ăn xong thì nghỉ ngơi sớm chút, nhớ uống nhiều để bù nước trong người.

Cũng trễ rồi, ta về lều trước, phần còn lại... giao cho Khúc Tướng quân vậy!"

"Vâng!"

"Lưu Tiểu thư chờ một chút!"

Ta quay người xách rương thuốc ra cửa, Khúc Phong như nhớ ra còn chuyện chưa nói, hắn đứng dậy gọi ta lại.

"Khương Tướng quân đến đây không lâu, cô đã gặp chưa?"

"Ta... gặp rồi, huynh ấy đang trong lều ăn cơm."

"Vậy phiền cô gửi lời tới Khương Tướng quân, lều của ta còn trống, huynh ấy có thể qua đó nghỉ tạm."

"À, ta sẽ nhắn!"

"Cảm ơn cô!"

"Được rồi, mau cho muội ấy ăn đi!"

Nói chuyện xong thì ta rời đi, cùng Cẩn Y xách cái rương thuốc trở về lều của mình, phải ngả lưng nằm xuống ngay mới được.

Ban nãy vào trong nhìn không kĩ, không biết cái giường được làm bằng cái gì nữa, chắc không có đệm và chăn bông rồi, ta sao ngủ được đêm nay đây.

Chán thật nhỉ!

Cẩn Y cùng ta vào trong lều, đặt cái rương xuống bàn thì nàng đã nói: "Tiểu thư, giờ nô tỳ đi mượn bếp chuẩn bị nước nóng, Tiểu thư nghỉ ngơi một chút, nô tỳ làm xong sẽ quay lại ngay ạ!"

"Ừ vậy ngươi đi đi!"

"Vâng ạ!"

Cẩn Y cầm ô rời lều, ta đứng đó vươn vai, nhìn trên bàn thấy mấy hộp đựng đồ ăn đã được thu dọn, gọn gàng để nguyên vào cái giỏ như ban đầu.

Nhắc tới mới nhớ, tên này ăn xong thì biến đi đâu rồi, không thấy hắn qua hỏi thăm Thanh Phi gì cả. Lời nhắn của Khúc Phong ta chưa kịp nói nữa.

Lát nữa đành bảo Cẩn Y đi một bận tìm hắn thử xem.

"Mỏi lưng quá!". Ta giơ tay xoa xoa cái lưng, đi về phía trước.

Căn lều tạm này được chia đôi bởi một tấm vải thô dày, cũng hơi cứng, một bên là bàn và hai cái ghế dài, còn có một vài cái rương đặt dọc thành lều, và vật cuối cùng bên gian bên này là một chậu lửa để sưởi. Ta cũng đoán gian đằng sau tấm vải mới là chỗ nằm.

Chia đôi như vậy cũng tiện, lát nữa còn có thể lau người, tiếc là đi vội quá không có đem y phục để thay, phải mặc tạm đồ Thanh Phi cho mượn.

Ta giơ tay vén tấm vải lên bước về chỗ đặt giường, người liền giật lùi về sau thật nhanh.

"Sao...sao..."

Cái giường mà tối nay ta sẽ ngủ được làm từ mấy tấm phản dày cộp, được kê cao cỡ chừng hai thước, phủ trên đống phản đó là một cái chiếu trúc tăm mỏng và một tấm chăn không hề dày.

Nhưng ta không bất ngờ vì cái giường quá đỗi tạm bợ kia.

Mà bất ngờ vì người đang nằm trên đó.

Hắn làm sao lại trèo lên đây để nằm ngủ chứ hả?

"Hựu Thạc, Hựu Thạc!". Ta gọi hắn.

Trên giường, một bóng lưng đưa ra ngoài nằm im ru, không mấy nhúc nhích.

"Cái tên này..."

Lời còn chưa thốt lên hết, ta chợt thấy sau gáy hắn có một đốm đen nho nhỏ đang chuyển động, liền tiến gần tới nhìn cho rõ.

Trời đất ơi đó là một con ong!

Ta do dự, chán nản nghĩ ở đây đúng là có lắm côn trùng nhỏ, ngay cả ong cũng có, sau đó ta vội bỏ ra gian ngoài tránh đi.

Nhưng không có lâu, khắc sau đã rối bời nghĩ ngợi.

Lỡ như con ong đó... chích phải hắn thì sao?

Ta chép miệng thở dài.

"Thấy... mà không cứu... thì ác lắm!"

Vì vậy cuối cùng ta cũng quay vào trong, cầm theo một cái que mảnh, định dùng để đuổi con ong kia đi.

Ta từng bước tiến lại gần cái giường.

Đâu có ngờ con ong đã bay đi đâu mất.

Ta cúi xuống, nhìn kĩ xem nó có đang bò trên tóc Khương Hựu Thạc không, nhưng mãi mà con ong quái đản kia vẫn không thấy tung tích.

"Chẳng lẽ... bò vào người hắn rồi hả?"

Lúc ta hơi hoảng rồi cúi thấp hơn nữa thì Khương Hựu Thạc trên giường bỗng trở mình quay đầu ra ngoài, ta giật mình tay đánh rơi cái que phía sau lưng hắn.

Khương Hựu Thạc hai tay vẫn khoanh trước ngực, nhịp thở đều đều, tiếp tục ngủ ngon lành.

Ta khựng luôn tại chỗ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.