Hoa Viên Phương Bắc

Chương 130: Không phải cháu làm




Ta cắn răng đứng nhìn bọn Tào Diêm thuận lợi vượt qua trước mắt mà không làm gì được, ngay cả một lời xin lỗi tới ta cũng không có.

Đúng là một bè lũ ngu ngốc không biết điều!

"Tiểu thư, Tiểu thư không sao chứ ạ?". Cẩn Y chạy đến bên lo lắng hỏi.

Gặp đang bực nên ta đã quát: "Không sao cái gì?"

Cẩn Y, Lục Hoàn và Lạc Lạc đều bị giật mình nhìn sang ta, còn ta bận giữ mắt mình hướng theo lũ kia, càng trông thấy càng tức tối.

Cả cái tên rộng lượng đang chắn lại này nữa.

Lúc nào tâm trạng ta không tốt, nếu mở miệng thì chỉ có sẵn những lời khó nghe, ta cũng tự biết mình nên khi cáu giận chưa bao giờ nói chuyện với người khác.

"Chúng ta cũng về thôi!". Khương Hựu Thạc bế Lạc Lạc, không biết gì vừa xảy ra mà mở lời.

Hắn nói xong, ta nhăn mặt đáp thật lớn:"Ừ!"

Rồi để cho hắn bế Lạc Lạc, mình một mình quày quả bỏ lên xe trước, vừa đi vừa mắng thầm.

"Hay lắm, chỉ một đám ô hợp kia lại dám dọa dẫm ta!

Ta cho người tìm đánh các ngươi một trận còn chưa chắc đã hả dạ!

Hừ!

Cho Điềm Điềm đến xin lỗi con bé một câu là được.

Được được được, được rồi cái con khỉ!"

Ta cứ thế đi thẳng một mạch, chân bước quá vội nên va trúng một quầy hàng nằm sát bên đường, ngón út trong giày truyền tới chút nhói nhói.

"Ối!". Một tông giọng lớn tuổi la lên.

Ta khó chịu quay đầu xem, phát hiện lại là cái lão già xem bói vớ vẩn ban nãy, lão nhoẻn miệng cười, nháy mắt với ta lần nữa hỏi.

"Cô nương có tin vào số mệnh không?"

Ta đang cáu, vành tai nóng đến đỏ rồi còn gặp lão già nhảm nhí này cản đường, khiến tay chân càng bức bối hơn.

"Ngươi..."

Nhận thấy chỗ này vắng người qua lại, xem như cũng là nơi thích hợp để xả giận, ta bước tới đá đổ hết gánh hàng của lão, hét một tiếng.

"Cút!"

Ta giơ chân đạp méo mó cái bàn bằng cây yếu như sên của lão xong thì đùng đùng bỏ đi, Cẩn Y và Lục Hoàn chạy theo đằng sau suýt không kịp.

"Tiểu thư! Tiểu thư!"

...***...

Đằng xa, Lạc Lạc nhìn theo hướng mà cữu mẫu đi trước, bỗng nó hỏi.

"Tiểu cữu phụ, Tiểu cữu phụ làm sai gì rồi ạ?"

"Hả?"

Khương Hựu Thạc không thấy rõ vẻ mặt người kia do lúc đó hắn đang đứng đối mặt với Tào Diêm, vì vậy vô cùng không hiểu ý.

Riêng mỗi Lạc Lạc nghe cữu mẫu mắng bừa một câu liền nhớ rõ, con bé ngây thơ bộc bạch.

"Cữu mẫu trông rất giận ạ, ban nãy vẫn còn cười với cháu, giờ thì hết rồi!"

"Ta... ta làm sao?". Hắn nghe Lạc Lạc nói xong, trong lòng chợt cảm thấy hơi hoang mang.

Lạc Lạc gật gật đầu, rồi lại lắc lắc, ngáp dài vòng tay qua ôm cổ cữu phụ, con bé có chút buồn ngủ.

Lạc Lạc trong đầu cứ nghĩ, giờ mà lên xe ôm cữu mẫu ngủ thì ngon phải biết, tay áo cữu mẫu có mùi phấn thơm hơn cữu phụ của nó gấp nhiều lần.

"Cháu không biết, nhưng cháu chắc chắn... cháu không... làm... sai... gì... cả..."

"..."

...***...

Ta quay lên xe ngồi một lúc cho hạ bớt lửa giận thì Khương Hựu Thạc cũng bế Lạc Lạc tới. Hắn không đi xe, lại bị Lạc Lạc ôm cứng lấy nên đành phải ngồi chung với chúng ta.

Dù sao cũng đã có Lạc Lạc, ta không cần gọi Cẩn Y vào ngồi giữa làm gì cho chật nữa, chúng ta đều tự giác chia ra ngồi hai bên, không ai phạm vào ai là được.

Lạc Lạc díu mắt, trên người y phục toàn bùn khô. Nhưng nhìn thấy con bé ngủ rồi ta cũng không còn nóng nảy nhiều như trước, cũng không có ý định mắng chửi gì vị cữu phụ kia của nó.

Vì giờ ta bình tĩnh lại, đã nhớ ra tên này còn có một số hành tung bí ẩn chưa rõ rồi.

Khương Hựu Thạc bế con bé trong tay, hắn ngồi xuống, xe ngựa vừa chạy không lâu thì Lạc Lạc mở mắt, liền bỏ Khương Hựu Thạc ra, ngước ngước cái mũi nhỏ, ngóng sang đòi ngồi cùng ta.

"Cữu mẫu..."

Trẻ con làm nũng...

Khó thoát!

Ta đành gật đầu với con bé.

"Làm phiền cô nương rồi!"

Không đợi ta nhấc người, Lạc Lạc đã được Khương Hựu Thạc đứng dậy chuyền qua tận nơi. Con bé thuần thục nằm xuống đùi ta nhắm mắt ngay tắp lự, hai tay nắm chặt một góc tay áo, dụi đầu vào đó.

Buồn ngủ đến vậy à?

Ta nhìn con bé.

Lạc Lạc nằm đó cũng không ảnh hưởng gì nhiều, ta cứ thế nhẹ nhàng ngồi trông nó thôi.

"Tẫn Linh..."

Cữu phụ Lạc Lạc đột nhiên lại gọi tới tên, ta ngẩng đầu, nhớ về vụ hắn gọi tên ta lần trước tự nhiên thấy da gà nổi lên, bắt gặp hắn vừa ngước mắt nhìn mình chằm chằm.

Muốn gì thì nói đi chứ, tên ta để ngươi gọi khơi khơi vậy à?

Đừng nói ngươi... ngươi say rượu nữa rồi đi!

Ta bên này mắc kẹt với Lạc Lạc, từng khắc từng khắc mắt không dám rời hắn, cứ sợ hắn phát điên nửa chừng làm cái gì ai biết được.

Xe ngựa vẫn đang chạy, Cẩn Y và Lục Hoàn ngay bên ngoài, nhưng ta vẫn có cảm giác hơi hãi.

Cuối cùng hắn lên tiếng.

"Chúng ta... đưa Lạc Lạc về nhà nó trước..."

"Không vấn đề gì.". Ta vội đáp lại lời hắn.

Một chuyện nhỏ vậy cũng nói không xong!

Làm ta sợ muốn chết!

Phù

Thật may vì sau đó hắn không nói gì nữa, ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Ta ngồi nghĩ ngợi một mình, ép mình ngừng nghĩ mấy chuyện liên quan đến tên Tào Diêm và tiểu tử thối của gã, nhưng vung tay xí xóa không hề dễ dàng chút nào.

Ta từng nghĩ sẽ bảo Lục Hoàn cho lũ Tào Diêm một trận, còn định báo chuyện này cho thầy dạy bọn trẻ. Nhất định phải phạt thật nặng đứa hư hỏng Điềm Điềm kia, không để nó lộng hành đi bắt nạt những bạn học khác.

Nhưng sau đó, ta nhận ra có một vấn đề nan giải mới phát sinh.

Đó là ta!

Đúng thế!

Ta không có quan hệ trên danh nghĩa gì với Lạc Lạc, lấy đâu ra chuyện đến trường bênh vực con bé được chứ!

Dĩ nhiên, ta càng không thể dùng cái cách mà con bé gọi ta được.

Còn có...

Phụ thân giao cho lệnh phù quý giá, Thập ám vệ vốn là dùng bảo vệ Bách Kĩ, ngươi còn dám có ý nghĩ lệnh cho họ đi xử lý một đám thường dân vì ngươi không vừa mắt sao?

Tẫn Linh, trong đầu ngươi đang nghĩ tới thứ gì vậy?

Ta thở dài nhìn con bé, nhớ tới vẻ mặt tươi cười của nó.

Trẻ con thì tốt rồi, thật chóng quên!

Chúng ta đưa Lạc Lạc về nhà, Thanh Viên và Tôn Điền hết lòng mời ta và đệ đệ ở lại dùng trà, nhưng cũng không còn sớm nên Khương Hựu Thạc đã xin phép để hôm khác.Ta cũng nghĩ như vậy.

Rời nhà Lạc Lạc, lần này ta đã mang theo Cẩn Y ngồi cùng trong xe, dù sao cũng không tiện đuổi hắn ra ngoài ngồi với Lục Hoàn được.

Trên đường về, vì tò mò về tiến triển của vụ trộm sách, ta mới hỏi thử hắn.

"Hựu Thạc, về vụ án sách kia, thế nào rồi?"

Hắn cũng không giấu.

"Hôm qua chúng ta đã bãi bỏ việc rà soát hộ tịch, thay vào đó tập trung nhân lực để tìm kiếm những nơi có thể ẩn đi số sách nằm trong thành, chủ ý này là do Lưu Tướng quân đề xuất."

Ta gật đầu, ý kiến của phụ thân chắc chắn không sai, nhớ ra một chuyện.

"Vậy khi nào ta mới có thể lên tầng trên Vọng Thư Các?"

"Tầng trên Vọng Thư Các? Sao cô nương lại không lên đó được?". Hắn ngạc nhiên hỏi lại ta.

Còn ta tưởng hắn quên nên mới nói: "Lần trước ta tới, thị vệ trên tầng bảo giữ nguyên hiện trường, không cho ai vào, nói là huynh dặn mà!"

Mặt Khương Hựu Thạc hiện lên một tia sửng sốt, rồi hắn nói vọng ra ngoài.

"Đánh xe nhanh lên!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.