Hoa Viên Phương Bắc

Chương 127: Kẻ bắt nạt




Lạc Lạc tô màu được một lúc thì chán, lôi con thỏ ra bắt đầu nói chuyện, riêng ta cảm thấy như thế này thật tốt, chờ chút nữa con bé rước đèn xong thì có thể mau chóng về nhà rồi.

"Tôn Khương Diễm, là cậu à!"

Một đám nhóc ở đâu ùa tới, vây quanh Lạc Lạc, nhưng con bé có vẻ quen bọn chúng, còn đứng dậy hỏi hai đứa đi đầu.

"Trân Trân, Lộ Lộ, các cậu tới đây lúc nào?"

"Cậu đi một mình à? Đèn lồng đâu?". Trân Trân là đứa mặc y phục màu hồng, hai tay cầm một cái lồng đèn kéo quân to khủng khiếp, gồng sức nói.

"Ơ... đây, đèn của tớ đây!"

Lạc Lạc cầm đèn hoa sen lên thì mấy đứa dưới sau nhao nhao hối thúc con bé đi cùng.

"Chờ gì nữa, mau đi rước đèn, cả lớp chỉ chờ mỗi cậu đấy!"

"Ưm, tớ biết rồi, các cậu đợi một chút!"

Lạc Lạc quay lại, chưa kịp xin phép ta đã nói đồng ý.

"Đi từ từ, ta ngồi đây đợi cháu!"

"Vâng ạ!"

Nói rồi con bé vẫy tay, cầm đèn lồng đi theo bọn chúng. Ta bảo Cẩn Y đi theo trông chừng Lạc Lạc.

Trong khi Cẩn Y bận chăm trẻ, ta và Lục Hoàn ngồi tại hàng tô tranh vừa uống trà vừa ngắm cảnh xung quanh, thuận tiện giữ hộ Lạc Lạc con thỏ, con bé sợ cầm theo sẽ làm bẩn bộ lông màu trắng.

Ta ngắm nghía rồi nhận xét.

"Giải đặc biệt đây à, nhìn bình thường thôi mà, sao nhiều người muốn có vậy nhỉ?"

"Tiểu thư, hình như là làm từ lông thỏ thật đó!"

Tay ta sờ thử lông của con thỏ, nó mềm mại như bông, mịn màng vô cùng.

"Cũng không tệ!"

Lục Hoàn bỗng lên tiếng hỏi.

"Tiểu thư, bên kia có bán bánh nếp, Tiểu thư muốn thử không nô tài đi mua cho!"

Ta lắc đầu, dù sao Lục Hoàn cũng đang giữ túi tiền, thích thì cho hắn tự mua vậy.

"Ngươi muốn ăn thì cứ việc mua.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi

2. Loạn Thế Có Giai Nhân

3. Cua Con Trai Chủ Trọ

4. Lương Sử: Mạnh Giác

=====================================

"Đa tạ Tiểu thư, nô tài đi nhanh rồi về ngay!"

Lục Hoàn lướt qua dòng người, vào xếp hàng mua bánh nếp, ta ngồi lại chỗ cũ xem tranh của Lạc Lạc.

Màu sắc trên giấy rất tươi sáng, chứng tỏ tâm trạng con bé khá tốt. Ta xem chán thì xếp lại, cho tranh vào một cái ống đựng, lát nữa cũng tiện mang về.

Nhìn quanh mới để ý.

Hàng tô tranh này vắng thật, mãi cũng chỉ có hai người lớn nữa đến, như một phần biệt lập, một chốn nhỏ tĩnh lặng của hội rước đèn tối nay.

Bên cạnh hàng tô tranh là một lão già đang xem bói cho một vị khách trẻ tuổi.

"Cô nương có tin vào số mệnh không?"

"Vậy phải nghe thử số mệnh của ta thế nào đã chứ! Định moi tiền rồi chạy hả?"

"Không phải, cô nương có lòng tin thì ta mới có lòng nói chứ!"

"Dĩ nhiên là tin nên ta mới tới chỗ này!"

"Vậy ta sẽ tiết lộ cho cô nương một đoạn tình duyên, lát nữa nhé, cô nương sẽ gặp được người cùng mình... suốt... đời... suốt... kiếp!"

"Thật sao? Không lừa ta đó chứ?"

"Cô nương không tin thì cứ đưa trước một nửa ngân lượng, khi nào cảm thấy ứng nghiệm rồi thì quay lại đây trả nốt!"

"Được, một nửa của ngươi!"

Ta ngồi nhìn đến ngán ngẩm, cảm thán nghĩ trong đầu.

Bây giờ lừa tiền các tiểu cô nương đều dễ dàng vậy sao, mở miệng nói bừa vài câu là xong rồi!

Sao có người lại dễ mắc lừa thế nhỉ?

Cô ta không biết suy nghĩ à?

Cứ thế vung tiền rồi đi tìm cái người suốt đời suốt kiếp gì đó?

Người thì đông nghịt, biết đâu mà lần, chen chen chúc chúc không khéo bị giẫm bẹp như kiến cho coi!

Vô lý thật!

"Cô nương có tin vào số mệnh không?"

Lão già xem bói phát hiện ta nhìn sạp hàng của lão, bèn mời gọi, ta lập tức quay đi chỗ khác.

Ai thèm xem chứ!

"Cô nương, mệnh của cô nương thật khó giải thích, phúc họa đan xen, nửa... tăng... nửa... tục..."

Ta nghe lão già ấy nói, không tránh khỏi bực mình, quay lại cộc lốc.

"Ta không xem bói, đừng mơ vòi tiền!"

"Lão không muốn lấy tiền, chỉ là... số mệnh đã sắp đặt, cuộc gặp mặt này... cũng chỉ là một trong số đó mà thôi!"

Lão già kia nói xong thì đứng dậy thu dọn đồ đạc. Ta càng chắc lão già này thuộc phường lừa đảo, sợ người ta quay lại tìm mình đòi tiền nên bỏ trốn đây mà.

Sau khi dọn hết đồ cho vào thùng, lão đeo gánh trên vai, bồi một câu nữa, đánh thẳng vào tai ta.

"Cô nương vẫn là nên hoàn trả đồ vật cho nguyên chủ sớm một chút!"

Ta nghe lời lão nói chợt giật mình, ngẩng đầu lên thì người đã biến đâu mất.

Lão già này biết đoán mệnh thật à? Sao lại biết...

"Tiểu thư, đây là bánh nếp mật, đây là bánh đậu, Tiểu thư nếm thử có ngon không?"

Lục Hoàn từ trong hàng người cuối cùng cũng chen được ra ngoài, xách hai cái túi khác nhau.

Ta thôi tìm kiếm lão già kia, quay trở lại nhìn hai phần bánh Lục Hoàn bày trên bàn. Không thích ăn bánh nếp chấm mật nên ta cầm một cái bánh đậu, cắn thử trước, rồi nhăn mặt thốt lên.

"Ngọt chết mất, họ bỏ cả lố đường vào à?"

"Tiểu thư, nước của người đây!"

Ta uống vội một ngụm.

Trong thâm tâm nhớ mang máng, câu chuyện này của mình đã diễn ra ở đâu đó rồi thì phải, cứ có cảm giác chỉ là lặp lại.

"Tiểu thư, Lạc Lạc không hay rồi ạ!". Cẩn Y bên ngoài chạy tới hàng tô tranh, tìm chúng ta gấp gáp.

Ta đứng dậy, vội vàng hỏi: "Nó làm sao?"

"Tiểu thư, Lạc Lạc đánh nhau với bạn học, đang bị lũ trẻ vây lại trong kia!"

"Dẫn đường mau!"

Khi chúng ta chạy qua đó, Lạc Lạc đang ngồi dưới một vũng bùn nhỏ, đèn lồng không còn trên tay, con bé không khóc thành tiếng mà chỉ lặng lẽ lau nước mắt, không một ai giúp nó.

Ta chen vào giữa lũ trẻ, tiến tới kéo con bé đứng dậy, lấy khăn lau hai bàn tay dính đầy bùn, hấp tấp hỏi.

"Là ai đẩy cháu ngã?"

Lạc Lạc liền ôm lấy cổ ta, vùi mặt vai ta, òa lên tủi thân khóc.

Ta vỗ lưng con bé, bế nó quay lại nhìn từng đứa trong bọn trẻ vây quanh thành vòng kia.

"Là ai làm hả?"

Vài đứa đứng ngoài rìa đột ngột bỏ chạy tán loạn, ta nhìn đám còn lại, Cẩn Y liền dắt Trân Trân tới trước mặt ta.

Ta hỏi nó: "Cháu biết người nào làm không?"

"Cháu... cháu... cháu..."

Trân Trân ấp úng, ta càng vội nói lớn tiếng hơn.

"Nói nhanh!"

"Là Điềm Điềm... Điềm Điềm làm ạ... cậu ấy hung dữ lắm... chúng... cháu... chúng cháu sợ... chúng cháu..."

Ta nhìn bọn chúng xung quanh, hỏi lại lần nữa.

"Điềm Điềm là đứa nào?"

Nghe tới cái tên này, lũ trẻ liền giải tán hơn một phần ba.

Một đứa cao ngạo bước ra khỏi vòng tròn, Trân Trân thấy nó thì cũng bỏ chạy.

Đó là một tiểu nam hài có một chỏm tóc cột cao như cái cây giữa đầu, nó nhấm nháp cây kẹo tự hào nói.

"Tôn Khương Diễm ném bùn lên người cháu làm bẩn y phục mới, cháu đẩy cậu ta xuống đó thì đã sao?"

Ta nhìn tiểu tử phách lối tên Điềm Điềm, thả Lạc Lạc xuống, nắm chặt tay nó, bước lên đứng đối diện.

"Ném bùn? Không phải ngươi làm gì rồi nên con bé mới phản kháng lại sao?"

Điềm Điềm không trả lời, tiếp tục nghênh mặt ăn kẹo, phất phất cái đèn hình thuyền trên tay, lòe trước mặt Lạc Lạc với ánh nhìn châm biếm.

Là con cái nhà ai mà xấu tính vô học như thế!

Bấy giờ Lạc Lạc mới ngưng nấc, sợ sệt kéo tay ta.

"Cữu mẫu... cậu ta... ném... ném đèn của cháu xuống trước, làm gãy hết... rồi... Hu... hu hu..."

Ta nhìn vũng bùn đằng sau, đèn lồng hoa sen của Lạc Lạc đã tắt ngúm, vấy bẩn bởi bùn và bị đạp nát đến không rõ hình dạng.

"Ha ha ha! Thấy chưa, tớ đã nói mà, phụ mẫu cậu ta không có đi cùng đâu!

Cậu ta thuê đại một người đến cho đỡ nhục đấy!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.