Hoa Viên Phương Bắc

Chương 119: Không ai chê




"Cháu đến đây từ lúc nào?". Ta vội vàng chạy tới, giữ hai bên vai nó hỏi.

"Từ lúc cữu mẫu... cữu mẫu gắp cái bánh ra khỏi cái nồi kia ạ!". Lạc Lạc nghiêng nghiêng đầu, chỉ tay, rành mạch ráp từng lời thành một câu hoàn chỉnh.

Ta nhìn biểu hiện của Lạc Lạc trước mắt, chẳng hiểu sao, đột nhiên trong lòng lo lắng tới trường hợp con bé nói dối. Nhỡ nó... mang chuyện gì đó kể lại với Khương Hựu Thạc...

Ta biết mình cần nói chuyện với con bé một lúc.

"Cháu nhớ chắc chứ?"

"Vâng ạ!"

"Vậy câu đầu tiên... cháu nghe ta nói ở trong này là gì? Cháu còn nhớ không?"

"Ưm... là đưa đĩa cho ta ạ! Cữu mẫu đã bảo tỷ tỷ này đưa đĩa cho ta!"

"Cữu mẫu??? Khục..."

Cẩn Y và Lục Hoàn giờ mới nghe rõ, bọn họ đằng sau ta cùng nhìn nhau, lén lút cười trộm.

Ta nghe thấy thì bực cả mình.

"Các ngươi cười cái gì?"

"Không có ạ, không có gì ạ! Tiểu thư đừng bận tâm!"

Ta trừng mắt nhìn bọn họ rồi quay trở lại với con bé.

Đúng như lời Lạc Lạc, ban nãy đúng là ta có nói với Cẩn Y đưa cái đĩa cho mình để gắp bánh ra.

Dù rằng câu chuyện ban nãy của ta và Lục Hoàn cũng không đề cập đến nhiều thông tin quan trọng, nhưng ta vẫn không an tâm lắm về Lạc Lạc.

Phải tìm cách khiến nó giữ kín miệng đã!

Ta nhìn thẳng vào mắt con bé, thái độ nghiêm túc dặn dò nó.

"Lạc Lạc, cháu hứa với cữu... cháu hứa với ta, những chuyện trong bếp hôm nay không được nói cho ai hết, kể cả Tiểu cữu phụ, chỉ là bí mật riêng giữa hai chúng ta mà thôi, cháu hiểu chưa?"

"Vâng... nhưng mà..."

...***...

"Này, con bé đó vừa nói tới Tiểu cữu phụ, là nói..."

"Chính là..."

"Trời ơi... là hắn hả?"

...***...

Lạc Lạc vừa gật đầu đã gãi đầu gãi tai do dự, ta liền hạ giọng hỏi nó.

"Nhưng mà gì?"

Như đợi mỗi câu này, con bé ngừng khịt mũi, đặt hai tay phía trước bụng, xoa một vòng thật nhanh, nói.

"Nhưng mà cữu mẫu, cháu có thể... ăn thử một cái không, cháu thấy thèm quá ạ!"

Hả?

Ta hơi ngẩng người ra, nhìn vào đôi mắt trong veo của Lạc Lạc, bần thần nghĩ ngợi.

Có phải... ta lại tự mình đa nghi đến nhầm lẫn không?

"Cữu mẫu sao vậy? Cữu mẫu ơi!"

Nhóc con này chỉ đơn thuần mò đến đây để kiếm đồ ăn thôi sao?

Ta... tin nó... có được không đây?

"Cữu mẫu! Cữu mẫu ơi!"

"Hả?"

"Cữu mẫu sao vậy ạ?"

Lạc Lạc lắc tay ta, ta xoa đầu con bé: "À được, ta đi lấy bánh cho cháu, cháu ngồi vào bên đó trước nhé!"

Lạc Lạc ngoan ngoãn gật đầu, thoắt cái đã trèo lên ghế, nghiêm chỉnh đặt hai tay trên bàn, ánh mắt hào hứng muốn nếm thử tống tử.

...***...

Bữa tối con bé này đã ăn no rồi, sau đó còn chạy lòng vòng dạo bộ cùng tằng tổ, chơi xong trở về phòng thì Thanh Tiêm bảo nó mang tập sách ra học bài.

Lạc Lạc làm sao đồng ý, con bé chỉ giả vờ lật lật vài trang rồi nói muốn đi ngủ, lại nhân lúc Thanh Tiêm rời phòng lấy bài tập ta nhờ Cẩn Y nộp thì con bé tinh ranh dùng tấm chăn đắp lên gối để thay thế bản thân mình, sau đó lẻn trốn ra ngoài này.

Xui rủi thế nào mà Lạc Lạc men xuống nhà bếp, thấy ta cùng hai người kia đang ăn mảnh liền nhảy ra xin, làm ai nấy đều điếng hồn.

...***...

Cận An liền xoay người nhanh tay cất dao đi, gắp từ trong nồi một cái bánh nóng hổi, cắt sẵn trên đĩa cho Lạc Lạc. Bởi hắn biết để giữ vẻ ngoài của mình nguyên vẹn, thì hắn không nên đắc tội với ai ở trong cái nhà này lần nào nữa.

"Bánh của cháu đây!"

Cẩn Y thấy Lạc Lạc chỉ là một đứa trẻ bình thường thì tiếp tục cầm đĩa lên ăn phần bánh của mình, ngồi xuống cùng con bé.

"Thật là thơm! Còn có nhiều thịt nữa! Tiệm nhà cháu không bán cái này, chỉ đến Tết mới có mà còn rất ít, lại toàn mang đi bán thôi ạ!"

"Ừ, vậy cháu ăn đi!". Ta gật đầu, ngồi xuống cạnh nó.

"Cảm ơn cữu mẫu!"

Lạc Lạc cầm muỗng ăn từng miếng tống tử nhỏ, có vẻ thích đậu lắm, chưa gì con bé đã vét sạch một đĩa, còn liếm môi mạnh dạn xin thêm một cái nữa.

Ta đành gọi Lục Hoàn đem bánh tới cho nó.

"Cái này là gì ạ?". Lạc Lạc đang nhìn xung quanh bất ngờ chỉ vào cái hộp đồ ăn trên bàn ta đã chuẩn bị xong cho phụ thân, thắc mắc hỏi.

"Đây là của người khác, cháu không được ăn đâu!"

"Có phải của Tiểu cữu phụ không ạ, Tiểu cữu phụ ban nãy cũng không về ăn tối á!". Lạc Lạc nhìn ta cười tủm tỉm, ta rót nước cho con bé, đặt xuống trước mặt nó cạch một cái phủ nhận.

"Tiểu cữu phụ cái gì, là của phụ thân ta!"

"A! Phụ thân của cữu mẫu!

Vậy cháu nên gọi người đó là gì mới đúng ạ?"

Lạc Lạc rất hay hỏi, nhưng một khi nó đã thắc mắc thì sẽ chờ đến khi nào có được đáp án mới thôi. Từ lúc ở trong y quán là ta đã hiểu rồi, vì vậy mỗi lần con bé bắt đầu tò mò những vấn đề ta cho là ngớ ngẩn, ta lập tức gạt đi không trả lời.

"Đừng hỏi linh tinh, mau ăn bánh rồi về phòng ngủ đi, ta còn việc phải làm!"

"Cữu mẫu đi đưa cái hộp này cho phụ thân của cữu mẫu đúng không? Cháu đi cùng với nhá!"

Đấy, lại là một thỉnh cầu vớ vẩn.

"Không được, cháu còn nói nữa ta gọi Tề di mẫu của cháu đến đón cháu nhé!"

"Vâng, cháu không nói, cháu ăn, cháu ăn đây ạ!"

Thanh Tề vẫn là một điều gì đó khiến con bé lo sợ, ta có thể dùng tỷ ấy răn đe con bé một chút cũng tốt.

"Cháu muốn uống nước!"

"Đây!"

Rốt cuộc sau khi Lạc Lạc ăn xong cái hai bánh như ý nó muốn, ta đích thân dẫn nó về trao trả thẳng tới tay Thanh Tiêm. Lúc nhận hàng hoàn về, Thanh Tiêm trên mặt hiện một vẻ bất lực.

Không ai biết là nàng nãy giờ tưởng Lạc Lạc đã đi ngủ, thổi tắt đèn trong phòng rồi còn nhiệt tình ngồi quạt cho nó suốt không rời nữa cơ.

Tấm lòng bác ái của đại di mẫu, Lạc Lạc không hiểu gì hết!

Thoát khỏi con bé, ta mới về phòng mặc thêm áo choàng rồi lên xe đến khách điếm.

Thoải mái cứ như vừa trải qua một kiếp nạn vậy!

Mười cái bánh tống tử, Lạc Lạc đến rồi đi, cộng thêm mấy cái ăn thử thì đếm lại chỉ còn có năm, ta tuyệt đối sẽ không cho ai ăn nữa, cho luôn vào hộp tự mình cầm chắc trong tay.

Khách điếm ở rất gần, chỉ độ hương cháy nửa đốt tay thì xe đã dừng trước cửa.

Bên ngoài không nhiều người, chỉ có một chiếc xe đậu phía trước, ta để Lục Hoàn ở lại, cùng Cẩn Y vào trong.

Trước quầy có một người đứng canh, là thuộc hạ của phụ thân, nhận ra ta liền nói.

"Tiểu thư, Đại nhân hiện đang nói chuyện với Khương Tướng quân. Mời Tiểu thư sang phòng bên ngồi đợi một chút."

"Được."

Nào ngờ ta vừa rẽ sang hành lang phía sau, đã thấy bóng Khương Hựu Thạc trong gian bên kia đi ra, phụ thân ta cũng có mặt, hình như là đang tiễn hắn ra về thì phải.

"Tẫn Linh, con qua đây!"

Phụ thân nhìn thấy ta nên gọi một tiếng, ta liền đi qua đó, Cẩn Y tay cầm hộp đồ ăn lỉnh kỉnh theo sau.

Ta không nói gì, chỉ gật đầu chào người đi cùng phụ thân, trao đổi qua loa vậy là được rồi.

"Con không ngủ sớm, còn mang gì đến vậy?"

"Phụ thân bận rộn, ăn uống không đúng bữa, con mang vài món đến cho người ạ!"

Phụ thân gật đầu, nói đoạn quay sang bên tay trái niềm nở đột xuất.

"À, Khương Tướng quân cũng chưa ăn gì phải không? Tướng quân không chê trù nghệ của nhi nữ thì ta mời Tướng quân cùng dùng bữa tối!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.