Chiều hôm đó, Lạc Lạc ngồi cùng xe rộng hơn với sư phụ và Thanh Tiêm, ta và Thanh Tề như cũ ngồi xe theo đằng sau.
"Muội hứa gì với Lạc Lạc rồi? Hiếm khi nó chịu nghe lời giống vậy!"
"Vâng, muội nói sẽ giúp Lạc Lạc một chuyện!"
"Chuyện gì vậy?". Thanh Tề vô cùng tò mò.
"Lạc Lạc nói... không nói được ạ!". Ta nói một lúc, nhớ tới việc con bé sợ bị lộ bài kiểm tra điểm kém, lại thôi.
Thanh Tề càng khó chịu: "Giấu cả ta luôn à?"
Ta im lặng, mím môi gật nhẹ đầu.
Thanh Tề khoanh tay trước ngực, tự mình nghĩ tới nghĩ lui, lẩm nhẩm.
"Lạc Lạc mới gặp có một lần đã răm rắp nghe lời muội như vậy, Tiểu Ngũ cũng nắm thóp được nó, sao chỉ có ta không làm được nhỉ?"
Ta nhắm mắt lại thiu thiu cho đỡ mỏi, hờ hững đáp.
"Muội... cũng không biết nữa!"
"Kì lạ!"
Xe thong dong trở về nhà, ta bước xuống, đi tắm rồi chuẩn bị đồ ăn cho kịp đưa sang chỗ phụ thân. Thanh Tiêm đi phía trước nắm tay Lạc Lạc, đưa con bé vào rửa mặt, chuẩn bị tắm rửa, thế nên con bé không có cơ hội bám theo ta nữa.
Ta đã nói sớm với Thanh Tề tối nay có việc sẽ ra ngoài, sư phụ và các tỷ ấy hãy ăn tối trước, không phải đợi. Mà Thanh Tề vẫn bận nghĩ cách thu phục Lạc Lạc, cũng không hỏi gì thêm.
Cuối cùng cũng về tới tiểu viện của mình, Cẩn Y như thường lệ nấu nước nóng sẵn, ta nhìn Lục Hoàn trên mặt vẫn không có vết thương nào mới, có vẻ hai người họ đã hòa hợp hơn trước rồi.
"Tiểu thư, đã chuẩn bị xong xuôi ạ!"
"Ừ!"
Ta tắm xong thì Cẩn Y giúp ta cột lại đuôi tóc cho gọn, rồi cùng nàng và Lục Hoàn đi mượn một gian nhỏ trong nhà bếp để làm bánh, tất cả nguyên liệu Cẩn Y đều mua sẵn đầy đủ.
Đi chợ sớm về, Cẩn Y ngâm nếp ngay từ sáng và đậu xanh cũng ngâm trước đó hai canh giờ, chạm tay vào liền cảm nhận được độ mềm của từng hạt. Về phần nguyên liệu sống gồm nấm và thịt lợn thì rửa sạch để ráo nước, mỗi chiếc lá trong rổ dùng để gói bánh cũng được Cẩn Y lau qua hai mặt.
Ta cho đậu xanh đã chà sạch lớp vỏ bên ngoài vào nồi, đem đi hấp, tranh thủ làm cái khác trong lúc chờ đậu chín.
Chắt bỏ nước ngâm nếp đi, ta vo lại với nước sạch khoảng hai ba lần, rồi trộn vào nếp một lượng dầu không quá nhiều và đảo lên, thêm dầu là cho bóng đẹp nhưng làm vậy lúc nếp nấu chín cũng sẽ ngon, sẽ dẻo hơn.
Thế là đã xong phần vỏ bánh tống tử.
Giờ là phần nhân bên trong.
Ta cắt nấm thật nhuyễn, nêm vào chút gia vị thông thường để nấm không quá nhạt rồi xào sơ qua, thịt lợn thì cắt thành khối vuông vừa ăn, mỗi thứ để trên một cái đĩa riêng.
"Tiểu thư, nô tỳ thấy bên này được rồi ạ!". Cẩn Y giở cái nắp nồi hấp ra, tỏa khói nghi ngút.
Ta vội xoay người.
"Ta qua ngay!"
Đậu xanh sau khi hấp chín thì dùng một cái muôi lớn tán sao cho đậu thật mịn, bắt chảo lên bếp, không quên thêm đường để tạo vị ngọt theo ý muốn.
"Đưa ta lọ đường!"
"Đây ạ!"
Cứ tiếp tục sên đậu xanh như thế tới khi thấy ráo chảo, ta để đậu nguội rồi múc ra, vo thành từng viên tròn đặt vào đĩa. Ngôn Tình Sủng
Rất nhanh phần chuẩn bị nhân cũng hoàn thành xong.
Ta nhờ Cẩn Y nấu một nồi nước sôi lớn trước, đổ ra một chậu nước nóng nữa để nhúng lá qua trước khi gói.
Ta cẩn thận xếp hai chiếc lá mảnh thành hình giống như cái phễu, múc một ít nếp bỏ vào, chừa chính giữa cho viên đậu xanh, nấm xào, thịt lợn cắt vuông làm nhân, rồi thêm lớp nếp cuối thật mỏng, ấn chặt tay rồi mới gói kín, cột dây cố định các góc của cái bánh tống tử.
Phụ thân ta ở nhà đều thích ăn nhân như vậy, nhưng đây chỉ là lần thứ hai ta làm nên không biết có ngon không. Hơn nữa phụ thân ta còn ăn nhạt, nên các loại nhân trong mẻ bánh tống tử ta làm cũng không nêm nếm quá mặn mà.
"Gói xong rồi!"
Ta không làm nhiều, sợ không ngon thì lại vứt nên hết tất cả số nguyên liệu Cẩn Y mua chỉ đếm được chừng chục cái bánh, lúc gói khá nhanh, ta nghĩ chắc là chờ hấp cũng không mất quá nhiều thời gian.
"Cẩn Y, mở nắp xem thử đi!"
"Vâng Tiểu thư, nước đã sôi ạ!"
Nước thật sôi thì ta bắt đầu thả bánh vào, rồi bảo Lục Hoàn ngồi canh, Cẩn Y đi cùng ta trở về phòng ăn chút cơm, bụng ta còn chưa có miếng cơm nào từ lúc về, nó sắp kêu khóc tới nơi.
"Tiểu thư, hôm nay có canh sườn, người ăn nhiều một chút!". Cẩn Y nói xong thì đặt bát canh xuống bàn.
"Ừ, trông cũng ngon!"
"Tiểu thư, hôm nay nhà bếp còn nấu thêm canh măng trúc, nhưng mùi hơi hăng nên... Tiểu thư có muốn..."
Canh măng trúc lại là canh măng trúc!
Mỗi ngày hắn ở nhà đều có canh măng trúc, hôm bàn hôn sự cũng có canh măng trúc, bây giờ cũng là canh măng trúc, ăn mãi một món không bị ngán sao?
Ta bực mình vô thức lên tiếng gắt gỏng với Cẩn Y.
"Không cần, ta không thích món đó. Sau này ngươi cũng đừng mang nó lên!"
"Vâng, nô tỳ nhớ rồi ạ!"
"Bài tập hôm qua của ta chút nữa ngươi mang qua cho Thanh Tiêm như mọi hôm đi."
"Vâng ạ!"
Hừ!
Đang ăn bỗng mất cả ngon.
Ta bỏ cho Cẩn Y dọn dẹp, một mình xuống bếp kiểm tra tống tử.
Lục Hoàn có nói, phụ thân ta cả sáng đều ở chỗ Cố Bằng, chắc cũng sắp về nghỉ ngơi rồi, lát nữa ta đến khách điếm đưa đồ là tiện nhất, cũng gần nữa.
"Tiểu thư, nô tài còn vài chuyện!"
"Nói đi."
Lục Hoàn nhân tiện thông báo một tin, Tam huynh vừa trở về hàng trà trong thành vào buổi chiều. Nhưng vụ việc kia vẫn chưa có tiến triển gì khá hơn, khiến cảm giác bị ai đó giấu mặt bỡn cợt trong ta càng không thoải mái chút nào.
Nghĩ tới lại cáu rồi!
Ta ngưng đoán mò, đứng dậy bắt tay nấu thêm vài món nhỏ, kèm cả cơm đặt vào cái hộp lớn, vì không biết phụ thân đã ăn tối chưa.
Chuẩn bị thừa còn hơn thiếu mà.
Khắc sau Cẩn Y mới quay lại cùng Lục Hoàn giúp ta dọn lại cái bếp lần nữa, nhưng ta không bày nhiều, hai người chia ra cầm chổi quét một chút là đã sạch sẽ như cũ.
Mãi thì số bánh cũng chịu chín.
Ta gắp ra trước một cái, chiếc bánh vừa lấy nóng dữ dội, phải dùng dao cắt chứ không mở lớp vỏ lá bằng tay được. Còn mất thêm một lúc để nó nguội, ta chia cho Lục Hoàn và Cẩn Y mỗi người một phần ba, đề nghị họ ăn thử.
"Thế nào?"
Cẩn Y và Lục Hoàn cắn một miếng, vừa vỏ vừa nhân, nhai từ từ, mở mắt sáng rực gật đầu công tâm nói.
"Tiểu thư, ngon ạ!"
"Ngon, ngon lắm! Tiểu thư, thuộc hạ chưa từng ăn cái tống tử nào hợp khẩu vị thế này! Thuộc hạ... có thể xin thêm một cái được không ạ?"
"Ngươi ăn như heo vậy, chưa gì đã hết rồi à?". Cẩn Y đánh vào vai Lục Hoàn, lại nhanh chóng giữ chặt cái đĩa của chính mình, sợ hắn cướp mất.
"Ngon thế nào ạ?"
Bỗng nhiên một giọng nói lạ xuất hiện, Lục Hoàn lập tức rút dao trong người ra, từng bước tiến về phía phát ra giọng nói kia, thăm dò.
"Ai đó, là ai?"
Từ sau cái bồ lớn chứa thóc, một bóng dáng nhỏ nhắn liền vui vẻ bước ra, chẳng rụt rè giống một tên nghe lén chút nào.
"Là cháu đây, cữu mẫu!"
"Lạc Lạc!"
Ta nhớ lại cuộc trò chuyện kia giữa mình và Lục Hoàn.
Con bé nghe cả rồi sao?
"Cháu đến đây từ lúc nào?". Ta vội vàng chạy tới, giữ hai bên vai nó hỏi.
"Từ lúc cữu mẫu..."