Hoa Viên Phương Bắc

Chương 115: Mang tiếng cữu mẫu




Sư phụ vừa đến y quán đã phải xử lý một ca không nhẹ.

Là một bệnh nhân trong lúc khuân đá chẳng may bị một tảng đá lớn đè làm gãy chân, đưa được tới đây thì bắp chân trái người gặp nạn đã máu thịt lẫn lộn, còn thấy tới cả xương bên trong.

Sau khi sư phụ vội vàng xem qua vết thương, nhận thấy không nghiêm trọng đến nỗi phải cắt bỏ chân, bèn chuyển sang làm sạch trước, Thanh Tiêm ở lại chịu trách nhiệm bó thuốc sau đó, rồi cố định cái chân bị gãy bằng mấy thanh gỗ được ép mỏng. Sư huynh cũng vất vả giữ người bị nạn kia nằm yên, dù sao bệnh nhân còn có thể kêu ca vẫn đỡ hơn là ngất đi luôn.

Ta liên tục ra vào đổi chậu nước nóng, đưa đồ cần dùng cho Thanh Tiêm, rồi cầm đơn thuốc sư phụ viết xuống nhà bếp, lấy một cái rổ con nhanh tay bốc đầy đủ theo đơn.

Nhóm một cái bếp lên, phe phẩy quạt lá, ta ngồi giữ lửa trông cái siêu, thay phần sư huynh canh chừng chục siêu nữa. Còn Thanh Tề đang đứng gói thuốc, lại cắt dược liệu tươi chuẩn bị đem đi phơi cho kịp cơn nắng tốt sắp tới. Hai vị sư tỷ không ai ở yên một chỗ, đều có việc cần làm bên khu riêng.

Bếp lửa cháy mãi, cháy mãi.

Siêu thuốc ta đun mãi cũng sắc xong còn đúng một bát, ta mang lên trên cho bệnh nhân uống lúc còn nóng, Thanh Tiêm kiểm tra tình hình sau khi băng bó đã rời sang gian khác.

Ta đặt thuốc trên bàn, người nọ ngồi dậy, tự giác cầm muỗng uống thuốc, vừa nhăn mày gắng nói.

"Cảm... ơn!"

"Không có gì, nghỉ ngơi cho chóng khoẻ nhé!"

Ta quay người đi.

"Chết rồi!"

Một bệnh nhân gãy tay giường bên cạnh vô ý làm rơi ấm nước xuống sàn, ấm nước liền vỡ vụn, đang ngồi dậy định dọn.

"Để ta!"

Ta bước tới gom mấy mảnh vỡ lại đặt tạm vào khay mang đi vứt, quét sạch sàn một lượt cho chắc, phòng nhỡ đâu lại có người giẫm trúng nữa.

Xong nhiệm vụ, ta trở xuống bếp, thu dọn bãi chiến trường sơ chế thuốc lung tung khắp cái bàn giúp Thanh Tề, đi rửa siêu nấu và mấy cái bát bỏ trong chậu, hai vại nước đã được sư huynh châm đầy từ sớm vẫn còn hơn một nửa.

Rửa sạch hết đống đồ đó thì sẽ úp chúng trên giá bên ngoài cho khô, ta tranh thủ quay vào kiểm kê kho thuốc.

Gặp Thanh Tiêm tới nhờ ta đi mua thêm cao trị thương và một lô thuốc mỡ, cùng vài loại dược liệu đã dùng sắp hết, ta nhân lúc gần trưa rảnh rỗi nên lên xe đi ngay.

Hàng dược liệu này là nơi buôn bán lớn, thứ gì cũng có, nhưng ở rất xa y quán, thỉnh thoảng cần dược liệu hiếm ta mới tới đây, còn không chỉ mua tạm ở mấy hàng gần một chút.

Ta nhớ có một lần ta hỏi mới biết, ông chủ chỗ này thì ra còn quen biết với Thanh Tiêm, nghiễm nhiên từ đó hễ thấy ta tới là ông chủ lại gửi gắm thêm cho ta một vài món không có trong danh sách cần mua, ta cũng không từ chối được.

Vật phẩm lần này là một hộp Đại vĩ đao dùng bôi ngoài da, có công dụng trị sưng, tiêu viêm nhanh và giúp giảm đau rất tốt.

Đáng tiền lắm!

Ta ôm gói thuốc trở vào xe, bảo phu xe quay lại y quán, xe đi được một đoạn thì con ngựa bị dừng một cách gấp gáp. Ta chụp gói thuốc suýt thì rơi cả ra ngoài, nhíu mày hỏi phu xe.

"Có chuyện gì thế?"

"Từ từ nào!"

Tức thì cửa xe bị mở ra, phu xe bế một con bé chừng năm sáu tuổi hiên ngang trèo lên xe, nó không ngần ngại khép cửa ngồi xuống bên phải ta, lanh miệng nói.

"Đi được rồi ạ!"

Phu xe liền nghe theo, tay thúc roi điều khiển con ngựa lập tức chạy.

Ta nghi hoặc nhìn nó, cau có hỏi.

"Chờ đã, ngươi là ai? Sao lại lên xe của ta?"

Con bé quay sang, liếc nhìn cho có rồi cười khúc khích, đập một tay lên thành xe nhỏm người dậy.

"Hử, xe của ngươi? Rõ ràng là xe của nhà ta, sao ngươi dám nhận của mình hả?"

"Xe nhà ngươi?"

"Đúng vậy mà!"

Cái gì vậy?

Ở đâu xuất hiện một ranh con giở trò cướp xe giữa đường đây?

Phu xe bên ngoài lúc này mới nói vọng vào.

"Lưu Tiểu thư có điều không biết, tiểu cô nương này là nhi nữ của nhà Tam Tiểu thư đấy ạ!"

Nhi nữ nhà Tam Tiểu thư, con gái của Khương Thanh Viên và Tôn Điền.

Giờ thì ta mới nhớ ra, ta đến đây cũng lâu rồi mà chưa gặp tiểu cô nương này lần nào.

"Lưu... Tiểu... thư?". Con bé chu miệng lặp lại từng chữ, nó còn ngẩng ra suy nghĩ một chút.

"..."

"Lưu Tiểu thư, là vị Lưu Tiểu thư sắp thành thân với Tiểu cữu phụ của ta sao?"

Ta lùng bùng lỗ tai và mở to mắt.

Hôn sự này ngay cả một đứa nhỏ cũng biết?

Vậy thì... không chừng cả cái thành này đều rõ chứ chẳng chơi!

Trời ạ!

Ta cảm thấy bất lực không nói nổi, chỉ im lặng quay qua chỗ khác không trả lời. Còn con bé kia khá dễ tính nên cũng không gặng hỏi, ngồi đó cặm cụi lôi trong túi ra một bọc kẹo bằng nắm tay, giơ trước mặt ta, vẫy vẫy.

Ta liếc nhìn nó.

Nó chớp mắt nhìn ta.

Cứ vậy hai chúng ta nhìn nhau.

Ta không hiểu nó muốn làm gì.

Thế nên nó mới thở dài rồi trỏ bọc kẹo nói.

"Mở giúp cháu với!"

"..."

"Cữu mẫu, mở giúp cháu với! Gấp lắm ạ!"

Ta sững người.

Dám gọi ta là cữu mẫu?

Một tiểu cô nương còn nhỏ mà đã tùy tiện trong cách xưng hô như thế, quả thật không biết chú ý đến lễ nghĩa gì cả.

Ta khó chịu nhìn con bé, coi như lần gặp đầu tiên thì ta không trách nặng gì nó, chỉ nhắc.

"Không được gọi ta là cữu mẫu!"

"Hử? Sau này không phải cữu mẫu sẽ lấy Tiểu cữu phụ sao, cháu gọi trước, cho quen thôi mà!"

"Ta không lấy cữu phụ của cháu!"

"Vì sao ạ?"

Ta im bặt, bị đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm đến bực mới giật lấy bọc kẹo, nhủ thầm trong lòng nó chỉ là một đứa trẻ, không cần so đo.

"Đưa đây ta mở cho!"

Con bé gật đầu, mắt không rời bọc kẹo bỗng nhiên hỏi.

"Cữu mẫu, cái vòng của cữu mẫu thật đẹp quá! Có thể cho cháu không ạ?"

Ta nhìn xuống cổ tay mình, nhìn chiếc vòng mà từ dạo trước ta đặt trước cả tháng trời mới giao đến. Là một chiếc vòng dây bạc mảnh, bên ngoài được khảm mấy viên ngọc trai nhỏ, nhẵn bóng tròn vo rất đẹp.

Sao có thể cho ngươi chứ?

"Không được!". Ta trả bọc kẹo vào tay con bé.

Nó mở ra ăn một viên, cũng không muốn mời ta, ánh mắt vẫn tiếc rẻ nhìn cái vòng, ngược lại bồi thêm một đoạn dài ngoằng.

"Người lớn lúc nào cũng vậy hết!

Mẫu thân ở nhà cũng nói vậy, đều là sợ cháu làm vỡ đồ phụ thân tặng mẫu thân chứ gì!

Cữu mẫu, cái này có phải cũng là Tiểu cữu phụ tặng cho người không?"

"Ai nói thế? Cái vòng này là ta tự mua lấy!"

Ta bực bội gắt lên với con bé, nó lại nhìn ta, nheo mắt phán một câu xanh rờn.

"Cữu mẫu không dịu dàng gì cả!"

Con bé này còn dám nói ta như vậy, ta không nhìn nó nổi nữa rồi.

"Ừ! Ta cứ không dịu dàng đấy!"

"Cữu mẫu, người không cho cháu thì thôi, còn hung dữ với cháu làm gì?"

"Ừ, biết thế thì cháu xuống đi, xuống xe đi!"

"Không, cháu không xuống! Cháu sẽ mách Tiểu cữu phụ cho cữu mẫu coi!"

"Cứ việc mách, nhưng ta nói lần này là lần thứ hai rồi nhé, không được gọi ta là cữu mẫu!

Ta không phải cữu mẫu của cháu!

Rõ chưa?"

"Không, cháu không đi, cháu không xuống đâu! Cháu vẫn gọi người là cữu mẫu suốt đời cho coi!"

"Cháu..."

"Cháu không sợ đâu, cữu mẫu đừng dọa cháu, hôm nay cháu nhất định sẽ bám theo người, mãi... mãi... không... rời!

Hứ!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.