Hoa Viên Phương Bắc

Chương 111: Đều là đồng bọn




"Vào trong, đừng để Lương lão bá phải chờ lâu!"

Phụ thân hiếm khi gắt gỏng với ta, ta cũng không muốn người thêm nóng giận lại sinh phiền não, bèn ngoan ngoãn đi theo sau, nhíu mày.

Cứ theo tình thế này thì không ổn rồi.

Cơm tối nay ăn không vào rồi!

Bước qua bậc cửa, Thanh Tiêm và Thanh Tề đã đứng dậy trước, cùng lúc cúi chào vị khách vừa tới. Phụ thân ta cũng hành lễ trước sư phụ.

"Lão bá, thứ cho vãn bối đến trễ!"

"Không trễ, không trễ..."

Sư phụ xua tay dáo dác nhìn, lại hỏi.

"À... ta không thấy... mẫu thân của Tẫn Linh..."

"Vâng, lần này phu nhân vãn bối vướng bận công việc y quán nên không tiện đến. Phu nhân nhờ vãn bối gửi lời hỏi thăm sức khỏe lão bá, cũng xin phép dâng lên chút quà mọn!"

Một thị vệ bên ngoài mang quà vào, Thanh Tiêm thay sư phụ nhận lấy.

"Không sao, không sao cả, ta hiểu mà!"

"Đa tạ lão bá!"

"Mau ngồi xuống, chúng ta dùng bữa từ từ nói, từ từ nói chuyện!"

Chờ phụ thân ngồi trước, tới lượt hai vị tỷ tỷ, ta mới vào chỗ của mình, cố không lộ ra vẻ chán chường trên mặt, đem nhét vào trong lòng mà một mình hậm hực.

Không biết sắp tới đây hai người họ sẽ nói gì nữa.

Ta động đũa gắp một ít rau cải, không vui cắn một cái.

Nhạt toẹt!

Ta cảm giác như mình bị trúng kế, trong lòng trách cứ một người đã không còn.

"Nội tổ phụ, sao người lại tính toán với con như vậy?

Nhà chúng ta từ đời người đến giờ không hề nợ nần hay túng quẫn tới nỗi phải đi kí kết hôn sự gì đó mà!

Bây giờ ở đâu đột nhiên phu quân xuất hiện, còn đưa con tới tận nơi vậy hả?"

Một kẻ dở hơi hay cười ngốc thì thôi, chỉ mỗi cái chiều cao là hơn ta. Tuy là hắn cũng giúp đỡ ta không dưới một lần nhưng làm bằng hữu thì còn coi được, chứ...

Ta bỗng nhớ lại hôm ăn lẩu, cái lúc Quân Nhu tò mò về vị hôn thê của người ta, tâm trạng càng tệ hơn khi tận giờ này mới nhận ra.

Đó lại chính là mình a!

Thẩm Quân Nhu, Vu Tử Ưu, cả Kiều Thương nữa. Đều là một bọn!

Nghĩ tới bọn họ là ta lại hận mình không thể đứng dậy đi tìm từng người tính sổ.

Không chừng tên kia đã biết trước chuyện này, nên những việc trước đó đều là cố tình làm cho ta cảm động thì sao?

Còn dám nói cái gì mà chưa từng gặp mặt qua, ngươi chắc chắn đã biết thân phận của ta từ trước rồi thì có!

Giảo hoạt!

Ta nghĩ đi nghĩ lại mấy lần, có vẻ chỉ có mỗi mình ta là bị họ giấu giếm thôi.

Hừ!

Mọi người thì trò chuyện vui vẻ, riêng ta ngồi tức muốn bỏ cơm.

Ta không trách sư phụ, Thanh Tiêm, Thanh Tề được, nhưng dù mọi người có tốt cỡ nào đi nữa, ta thật sự chẳng bao giờ nghĩ tới việc ở lại đây suốt đời, quan trọng còn là cùng người mà ta không thích.

Ta nghe lời đến đây chỉ để học y thuật, không phải đến làm tức phụ của ai hết, chức vị này... cao quá, ta nào có ý định ngồi vào.

Mắt nhìn chằm chằm sang phụ thân không rời, ta trông ngóng người chú ý đến cái dáng vẻ không nguyện ý này của mình, từng lời diễn đạt qua ánh mắt.

"Phụ thân, người phải cân nhắc kĩ lưỡng, con là nữ nhi duy nhất của người, người cam tâm sao?

Người xem, hắn ta đôi khi liên tục có mặt, đôi khi mất tích mấy ngày liền, còn có một tên thân tín chẳng coi ai ra gì.

Phụ thân giao con đi rồi, người an tâm sao?

Với lại..."

Ta mơ hồ nghĩ ra một người.

Là ca ca!

Ta còn có ca ca mà!

Đã lâu như vậy rồi, huynh ấy sẽ không quên mất còn một muội muội ruột là ta đó chứ?

Phải tìm cách nhờ huynh ấy nói chuyện với phụ thân, không bắt ép ta thành thân với tên kia nữa, ăn xong bữa tối ta sẽ viết ngay một bức thư, tình hình giờ khẩn cấp lắm rồi.

"Tổ phụ, Lưu Tướng quân, tỷ tỷ!"

"Tiểu Ngũ, về trễ quá! Nào, ngồi đi con!"

"Khương Tướng quân!"

"Lưu Tướng quân gọi ta bằng tên là được!"

Ta cuối cùng cũng ăn xong cọng cải, nghe thấy cái giọng quen thuộc thì biết người nên tới cũng đã tới.

Hắn quay về, chào hỏi rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh phụ thân ta bắt đầu ăn cơm.

Nhìn ra ánh mắt kì quái của Thanh Tề phía bên trái, nhưng ta chẳng nói với tỷ ấy câu nào, chỉ nhấc đũa gắp thêm một cọng cải. Ta ăn không vào mấy món còn lại, mà ngồi không thì sợ bị hỏi thăm.

Giờ ta chỉ nhìn cọng cải, bát cơm, cứ thế làm tới. Khi nào hết cọng cải đó thì gắp tiếp, như một vòng lặp không có điểm dừng với điệu bộ chậm chạp lo sợ.

Bữa tối ăn xong còn cùng dùng trà.

Cảm thấy đêm nay thời gian dường như dài hơn ngày thường, mãi mà vẫn chưa chịu kết thúc.

Sư phụ uống một hớp trà ấm nóng, xoa tay bắt đầu tự nhiên mở lời.

"Lưu Tướng quân, giờ chúng ta bàn luôn về hôn sự đi!"

Phụ thân nhìn ta một cái, lén thở dài rồi ngập ngừng.

"Lời của lão bá và phụ thân, vãn bối không dám có ý kiến gì, chỉ là...

Nữ nhi còn nhỏ, học tập chưa thông..."

Đúng ạ, nhi nữ vẫn còn nhỏ, học hành còn chưa tới nơi tới chốn.

Không cần vội!

Ta mừng rỡ, suýt thì reo lên.

Nhưng ngay sau đó, sư phụ đã đích thân dội xuống một vại nước lớn.

"Không sao, làm lễ đính hôn trước cũng được! Khi nào thành thân thì chúng nó tự quyết!"

Ta cảm giác mặt mình như bị tát nước xong liền bị đóng thành một lớp tuyết, vị giác vốn dùng để thưởng trà cũng bỏ đi mất, không biết thứ vừa uống vào là loại trà gì, lo lắng xem động thái của phụ thân.

...***...

Thanh Tề đã sớm xin phép ra ngoài có việc, Thanh Tiêm ở lại, ngồi cạnh sư phụ nhỏ giọng lén chữa cháy.

"Tổ phụ, ngày nay không còn việc đặt chỗ sẵn thế này đâu, con nói rồi mà, tổ phụ phải hỏi qua ý bọn trẻ chứ!

Nhỡ đâu muội ấy không ưng đệ đệ, người làm như thế là không đúng đâu!"

"Không đúng... thật nhỉ?"

"Dĩ nhiên rồi ạ!"

...***...

Hai người túm tụm một lát, sư phụ gật đầu, sau đó thẳng lưng, hướng về ta hỏi.

"Tẫn Linh, ý của con thế nào?"

Ta đờ người ra.

Hôm nay đúng là một ngày có rất là nhiều câu hỏi, mà toàn những câu khó trả lời.

Ta cùng đường rồi!

Đành nhìn phụ thân cầu người đỡ lời giúp, người lại lịch thiệp chuyển chủ đề sang Khương Hựu Thạc.

"Lão bá, người vẫn là nghe cả ý kiến của Khương Tướng quân!"

Tay sư phụ vuốt vuốt chòm râu trắng muốt không quá dài, rồi gật gù.

"Ừm, vậy hai đứa con, có đồng ý với hôn sự mà ta và lão Lưu đưa ra không?"

Sư phụ lặp lại thêm một lần nữa, ta mới hơi nghiến răng, ráng mà nói.

"Không ạ!"

"Không ạ!"

Hả?

Ta và hắn không hẹn mà đồng thanh một tiếng đáp.

"Sao lại vậy?". Sư phụ tức tốc hỏi.

Thanh Tiêm và phụ thân ta đều ngạc nhiên.

Ngay cả hai đương sự là chúng ta cũng không thể ngờ là mình đều bị đối phương từ chối.

Trời ạ!

Nếu lúc nãy ta mà im im không đáp coi như lỗ mất rồi, may còn kịp.

Hắn thì ra còn có ý từ chối ta.

Vừa hay, chúng ta đều đã không đồng ý hôn sự này, có thể hủy luôn ngay tại đây càng tốt!

Ta vờ ấm ức nhìn phụ thân như muốn nói: "Người cũng thấy rồi đó!"

Nhưng sư phụ một mực muốn hỏi lại ta thêm lần nữa: "Sao vậy? Có phải con không hài lòng Tiểu Ngũ chỗ nào rồi không?"

"Con... con...". Ta ấp úng.

"Ừa, con đó!"

Ta quá mệt mỏi rồi.

Sư phụ, người bảo con phải trả lời thế nào mới đồng ý hủy hôn sự đây chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.