Hoa Viên Phương Bắc

Chương 102: Dãy sóng trong lòng




Bước vào trong, ta thấy ngay Cẩn Y đang nằm sấp trên giường, có mùi thuốc đắp đậm đặc quanh phòng.

"Huynh đi lâu như vậy, ta đói chết mất rồ... Tiểu thư! Người sao lại đến đây?"

Cẩn Y cựa quậy, tựa muốn ngồi dậy, ta từ cửa vừa thấy mặt nàng đã phải mắng.

"Ngươi nằm yên đó!"

"Vâng... ạ!". Cẩn Y ngoan ngoãn ôm cái gối nằm, ngẩng mặt về phía ta đáp.

"Ngươi còn đau không?"

"Không ạ, nô tỳ chỉ thấy hơi tê tê thôi ạ!"

Cẩn Y nhoẻn miệng cười, có Cận An nên ta không tiện xem qua vết thương trên lưng nàng mà ngồi xuống ghế trước, vì vết thương dưới chân ta trở nên ngưa ngứa, A Ngân thì luôn theo ngay phía sau.

"Ngươi dưỡng thương cho tốt, Cận An, mang đồ ăn cho Cẩn Y đi!"

"Đây ạ!"

Cận An đặt cái giỏ lên bàn, mở nắp bên trên lấy ra một bát cháo thịt bằm nóng hổi, định đưa luôn cho Cẩn Y ta liền nhắc.

"Còn nóng lắm, ngươi thổi cho mau nguội trước đã!"

"A... Vâng!"

"Cảm ơn Tiểu thư!"

Cẩn Y nhận lấy bát cháo đã được thổi, ăn ngon lành, Cận An lại đặt thêm bát thuốc sẵn trên bàn, rồi đi rót ít nước ấm cho nàng. Ta muốn tới xem thử thuốc sắc thế nào, chân vô ý vấp phải một cái bậc thềm cạnh giường suýt ngã, có A Ngân kịp thời đỡ lấy.

"Tiểu thư, người bị thương ạ?". Thấy trên hai tay ta băng bó, Cẩn Y hiểu ngay, nét mặt nàng đổi sang hoảng hốt.

"Không sao, nhẹ hơn so với ngươi."

Ta thản nhiên nói, biết rằng dù có gộp tất cả vết xước tay chân của ta cũng không bằng việc bị hai mũi tên cùng lúc ghim vào người, so sánh vậy thì thật khập khiễng.

"Tiểu thư, do nô tỳ không bảo vệ nổi cho Tiểu thư, còn chậm chạp chẳng kịp kêu cứu, hại người bị thương nhiều thế này!"

Cẩn Y bắt đầu thút thít.

Thật là, cứ luôn vớ vẩn!

"Đừng có sướt mướt, ta cảm thấy khó chịu rồi đấy!". Nhắm mắt một lúc rõ lâu, ta đề nghị nàng lo giữ cái miệng mà uống thuốc, còn nói nữa ta không chịu nổi sự ủy mị gớm ghiếc này mà đi mất.

"Xin lỗi Tiểu thư, nô tỳ không dám nữa ạ!"

"Uống thuốc đi!"

"Vâng ạ!"

Trong khi Cẩn Y cầm bát thuốc, ta quay sang hỏi Cận An.

"Đại phu có nói khi nào Cẩn Y có thể đi lại được không?"

"Tiểu thư, khoảng ba bốn ngày nữa ạ!"

Ba bốn ngày, ba bốn ngày cũng hơi lâu một chút, ta có nên đi trước không nhỉ, nếu bây giờ ta đi thì nên để Cẩn Y ở lại đây thêm mấy hôm cho lành hẳn rồi bảo Cận An đón nàng về sau.

Mấy vết thương nhỏ này chẳng đáng ngại, ta đã quyết rồi, chuyện kiểm tra đan dược vẫn quan trọng hơn.

"Tiểu thư, người muốn về nhà sớm sao ạ?

Người yên tâm, nô tỳ không sao cả, chỉ là hai cái lỗ nhỏ xíu, ngay ngày mai có lên đường cũng không hề hấn gì đâu ạ!

Nô tỳ sẽ đắp thuốc liên tục từ giờ tới sáng, chắc chắn đóng được miệng vết thương lại ạ!"

"Im miệng cho ta!"

"Vâng...". Cẩn Y mím môi, lập tức quay người lại uống thuốc.

Cẩn Y coi thường bệnh tật, hồ hởi nói bao nhiêu, càng khiến ta cảm thấy bực mình bấy nhiêu, sao nàng lại chủ quan như thế chứ?

Nhưng mà...

Đột nhiên, ta nhận ra tình cảnh này có vẻ giống với ban sáng. Ta nhớ ra mình cũng thốt lên lời có nghĩa tương tự như vậy với ba người họ.

Có lẽ lúc đó bọn họ cũng có cảm giác bực mình giống ta bây giờ.

"Tỷ tỷ, muội đến giúp tỷ thay thuốc!"

Cánh cửa bị đẩy vào, một nữ nô cầm theo cái khay đi tới, vì việc này Cận An dĩ nhiên không thể đảm đương giúp Cẩn Y được.

"Chào Tiểu thư ạ!"

Nô tỳ đó cầm khay, có vẻ biết người đang đứng phía trước là ai, ta gật đầu cho phép. Phải ra ngoài, ta dặn Cẩn Y lần nữa.

"Ngươi ở lại đây, đắp thuốc như bình thường cho ta, đừng hòng làm bậy để ta phát hiện được! Ta sẽ để Cận An trông chừng ngươi!"

"Vâng Tiểu thư, nô tỳ nhớ rồi ạ!"

"Chúng ta đi!"

Ta và A Ngân rời khỏi gian phòng, Cận An đứng ngoài cửa chờ Cẩn Y thay thuốc xong thì mới quay trở vào.

A Ngân khuyên ta về nghỉ ngơi, tránh làm vết thương dưới chân lâu lành hơn, thật là phiền.

Ta liền trở về ngay cho ngươi vừa lòng.

Chúng ta đi vừa chậm như rùa vừa phải cà nhắc cà nhắc mới tới nơi, lúc sắp chạm cổng, đi ngang qua mới để ý đối diện chỗ ở tạm hiện giờ của ta còn có một gian nhà khác, biệt viện này rất rộng lớn.

Một gian nhà sạch sẽ, cổng không khép, xung quanh vắng hoe.

"Có ai ở bên trong không?". Ta buột miệng hỏi A Ngân.

"Thưa Tiểu thư, có Khương Công tử ạ!"

"Hựu Thạc! À... thảo nào..."

Thảo nào Triệu Trúc Liên mặt dày đi sang đây cứ một hai đòi đổi phòng với ta, thì ra lý do thật sự là do người phía bên kia, ta còn tưởng là gì quý hóa lắm.

Nhưng nếu ngươi có lòng hơn nữa ta cũng không để ngươi được toại nguyện đâu!

Hừ!

"Ta đi sang đó một chuyến!"

"Tiểu thư cẩn thận rêu trơn ạ!"

Đã biết hắn ở ngay đây, ta qua tìm hắn tiện thể mở lời đề nghị hắn cùng về trước xem sao, trước sau gì cũng phải nói chuyện.

A Ngân tiến lên, gõ cửa vài lần, lại quay đầu nói.

"Tiểu thư, hình như Khương Công tử không có ở trong phòng ạ!"

Cánh cửa đã đóng chặt, còn không có lấy một tên nào bên ngoài để ta hỏi một lời.

Đành vậy chứ làm sao.

"Quay về thôi!"

"Vâng!"

Có lẽ hắn đã đi đâu rồi, tới tối thế nào cũng về nghỉ ngơi, bảo A Ngân để ý hộ rồi báo cho ta một tiếng là được.

Ta trở về phòng mình, A Ngân liền đi chuẩn bị nước nóng, mấy ngày này ta toàn là ngồi trên ghế rồi lau người, không ngâm mình trong nước nên cũng rất nhanh đã xong, ta bảo A Ngân để sẵn y phục cho ta tự mặc lấy.

Trước đó không lâu có Vu Kiều Thương sang.

"Tỷ tỷ, muội... về đây ạ!"

"Cảm ơn muội!"

"Chút chuyện nhỏ... thôi ạ!"

"Đi cẩn thận nhé!"

Vài nô tỳ của Vu Kiều Thương và nàng đã đem sang chỗ ta khoảng chừng mươi bộ đồ mới để tiện thay đổi. Kiều Thương còn chu đáo giúp ta chỉnh sửa lại cho vừa người, giày cũng được đổi sang đôi khác không còn bị chật nữa.

Vẫn là Kiều Thương tốt bụng!

Sau đám cháy, toàn bộ những quyển sách và đồ của ta đều bị thiêu rụi, ta lục trong đầu viết ra tựa đề để quay về mau chóng mua lại. Hộp nữ trang bị bám khói cũng được A Ngân làm sạch tại chỗ. Đặc biệt may mắn nhất là nhờ người tới kịp nên cái rương đựng chiếc áo choàng lông không bị ảnh hưởng gì nhiều, món quà của ca ca tặng ta vẫn còn nguyên vẹn.

Ta ở đây mỗi bữa, A Ngân đều sắp xếp cơm nước đầy đủ, sắc thuốc cho ta đúng giờ, cũng nhanh nhẹn và phiền phức không thua gì Cẩn Y hết. Cho nên ta rất muốn trả nàng lại cho Vu Tử Ưu sớm một chút.

Có một điều rất quái lạ, từ sẩm tối, ta luôn miệng hỏi A Ngân xem thử Khương Hựu Thạc đã về chưa, lần nào nàng đi rồi về cũng nói không có.

Hắn rốt cuộc đi đâu cả ngày hôm nay vậy?

Cả Quân Nhu nữa, hình như là nàng đã giận ta lắm, vì mãi cũng không qua phòng ta chơi. Vu Tử Ưu thì càng không xuất hiện.

"Đều bỏ rơi mình!"

"Tiểu thư cần gì ạ?"

"Không gì cả!"

"Vâng, nô tỳ đi chuẩn bị trà ạ!"

"Đi đi!"

Nghĩ cái gì vậy?

Nếu bọn họ còn muốn giúp ngươi thì sao? Lôi kéo một lượt Thẩm Quân Nhu, Khương Hựu Thạc và Vu Tử Ưu vào...

Sẽ rất phiền cho mà xem!

Ta sợ phiền...

Nhưng...

Ta cũng sợ...

Ta sợ bọn họ không ai muốn nói chuyện với ta nữa thì sao...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.