Hoa Viên Phương Bắc

Chương 10: Cá nướng muối




Ta không biết là ai đang ở bên trong, liệu đó có phải là người của Quách phủ hay không, nên chưa dám tiến lại gần, Cẩn Y còn ở phía trước lau bụi chưa xong nữa chứ.

Bóng lưng đen thui đang khom khom kia bỗng phát ra tiếng nói.

"Có ai không, có ai ở ngoài đó không?

Đến giúp một tay với, ta khiêng không nổi!

Cứu mạng aaaaaaaa!"

Lời vừa dứt, bóng đen đó ngã chúi dũi một cái rầm, gục xuống hồi lâu rồi lồm cồm đứng thẳng dậy, đổ người ngả nghiêng ra sau, còn hai tay quơ quơ lên cao đang bước đi lảo đảo về phía ta.

"Cẩn Y!"

Ta sợ đây là ăn trộm, hoảng hốt không kịp bước, chỉ gọi Cẩn Y xuống, Cẩn Y chạy nhanh tới thấy có người nên kéo ta lùi ra sau, còn nàng thì đứng trước phòng hờ sự cố.

Bóng đen lúc này đã hoàn toàn bước ra ngoài sáng, ta thở phào, nhìn có vẻ là một nữ nô đang làm vườn mà thôi.

Cô ta vén tay áo cao quá khuỷu, gấu váy toàn bùn đất, đầu tóc coi còn tạm được nhưng gương mặt bám đầy những vệt dài màu đen, chắc cũng là sình đất luôn.

"Tẫn Linh tỷ tỷ, tỷ đến đây chơi với ta sao?"

Trông thấy ta, nữ nô này liền nhào tới, còn dám ngả ngớn gọi thẳng tên ta, Cẩn Y kịp thời ngăn ả lại, đẩy cả người ra.

"Vô phép tắc! Ta không quen biết ngươi, Cẩn Y mau đi thôi!"

Việc bị một kẻ không quen biết gọi thẳng tên mình làm ta cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng hôm nay phụ thân đến đây để bàn việc, ta vẫn nên giữ thể diện cho người, bỏ qua thì hơn.

Ta quay lại về nhã gian, Cẩn Y đi sau ta, nhắm chừng người kia còn đi theo không, mấy chậu hoa lan trên giàn dù tươi đẹp cỡ nào thì bây giờ ta cũng không ngắm nhìn nổi nữa.

Thanh Phương vừa đến đó, thấy ta còn chưa kịp ngồi thì gương mặt nàng lo lắng tới rối rít.

"Lưu tỷ tỷ, là muội vô ý, đáng lẽ phải châm trà cho tỷ tỷ trước, không nên bỏ đi như vậy, thỉnh Lưu tỷ thứ lỗi!"

"Không sao!". Ta lén thở dài, Cẩn Y đang cẩn thận lau cái chân váy bị bám đất của ta.

Thanh Phương nghe thấy thì vội mời ta ngồi xuống ghế, từng bước châm trà, ta bất đắc dĩ nhìn cho có, nhưng cách thức nàng ta pha trà cũng rất được, có nét giống như mấy bài dâng trà ta được học trong cung khi nhỏ, lâu rồi không tập tành dâng trà lại, tí thì quên mất mấy bước.

Khi trà xong, ta uống thử một ngụm, tách trà ấm nóng vừa vặn trong miệng, vừa có vị thanh dịu vừa đậm đà hương thơm của lá trà, đây có thể là tách trà tốt nhất mà ta từng uống sau khi không vào cung nữa, thị nữ phủ quận chúa mời đến còn chưa pha được như Thanh Phương.

"Ngươ... ", ta ngập ngừng: "Muội học pha trà từ đâu vậy?"

Thanh Phương ngồi ở đối diện, nhẹ nhàng đặt tách xuống, để hai tay trên đầu gối, thật thà nói.

"Lưu tỷ tỷ, muội chỉ học từ tập sách, chẳng qua luyện tập nhiều nên có thể tự rút được một vài kinh nghiệm, trong nhà trước giờ vốn không dư dả, chưa từng mời gia sư về dạy!"

Ta ngạc nhiên, Quách gia này khó khăn tới nỗi không mời được thầy, vậy chẳng lẽ nữ nhi nhà này còn không biết chữ? Thật hay đùa vậy?

Nếu không vì phụ thân, ta đã bỏ về ngay lúc đó, vì không thể nào có cách để nói chuyện với thể loại người vô học cả. Nhưng ta tự nhủ mình phải cố gắng thêm tí nữa, ít nhất cũng phải đến khi phụ thân xong việc. Chậc!

"Vậy ngươi... muội có biết chữ không?"

Ta còn tưởng nàng ta sẽ chỉ ngồi im lặng, nhưng Thanh Phương chẳng ngần ngại gật đầu.

"Lưu tỷ, từ nhỏ tỷ muội nhà muội đều được mẫu thân dạy học, đến nay có thể đọc được ít sách, viết được chữ, tính toán sổ sách một chút!"

Phu nhân nhà họ Quách, ta đã từng nghe qua, hiện giờ đã là phu nhân của Tướng quân, nhưng vị phu nhân này lại quyết không chịu từ bỏ công việc, nghe nói là chủ một xưởng chạm khắc đồ gỗ gì đó nằm trong chợ.

Nhà ta dĩ nhiên chưa bao giờ dùng đồ nhà họ làm, nên ta cũng không thể đánh giá tốt xấu gì được.

"Muội đọc qua sách gì rồi?". Ta hỏi tiếp.

Thanh Phương nhìn thẳng ta, suy nghĩ rồi nhỏ nhẹ trả lời.

"Lưu tỷ tỷ, muội đã đọc qua một số sách, như Văn chương toàn thư, Liễu Huấn, Nữ Đức, ngoài ra còn một số bút kí của Ủy Lung!"

Ủy Lung?

Chẳng qua là một tác giả nhỏ ở huyện thừa bên cạnh, trong phủ của ta có vài quyển của lão gửi cho phụ thân, nhưng ta còn chưa thèm đụng vào, bởi vì lão chỉ là một người làm nông bình thường, tuy lão là người biết chữ nhưng còn chẳng thể thi đỗ một chức quan, cuối cùng đành chọn nghề gõ đầu trẻ.

Ta chán nản chuyển sang chủ đề khác, hỏi Thanh Phương.

"Tiểu muội muội đâu rồi, sao chỉ có một mình muội?"

"Lưu tỷ, Thanh Phi chắc đang ở phía sau, tiểu muội rất thích vận động, gia phủ mới đến còn vài chỗ chưa dọn dẹp xong, muội ấy chắc là đang làm gì đó nghịch ngợm nữa rồi, bây giờ muội xuống đó gọi muội ấy lên ngay, tỷ tỷ thứ lỗi!"

Ta gật đầu, tự nhủ, ngươi nghĩ ta còn có thể làm gì khác ngoài việc ngồi yên ở đây mà nói câu đó hoài vậy.

"Tỷ tỷ, muội đang nướng cá rất ngon này, tỷ tỷ ra đây ăn đi!"

Nghe giọng lánh lót kia cất lên, ta liền chắc đây chính là của muội muội Thanh Phương, nữ nhân thú vị mà Khúc Tướng quân nắm tay dẫn đi trong tiệc sinh thần quận chúa lần trước đây mà!

Thanh Phương lúng túng, vội vàng đứng dậy, rồi bước nhanh ra ngoài. Ta tò mò nên đi theo sau.

Ở ngoài sân, bốc khói nghi ngút khiến ta muốn ngạt thở, làn khói mờ mờ giữa sân dựng một cái gì đó như bếp lò đang nướng cá, mùi thơm lẫn cùng mùi khói tỏa ra khắp nơi.

Thanh Phương che khói phả vào mặt, ho khù khụ bước lại gần bóng người đang ngồi nướng cá giữa biển khói. Lát sau, hai người trong làn khói bước ra nhưng không phải là thần tiên gì cả, mà là Quách Thanh Phi, với mặt mày lem luốc khói đen đang nhanh nhảu.

"Ban nãy muội gặp Tẫn Linh tỷ tỷ rồi, chỉ là do tỷ ấy đi nhanh quá, muội đuổi theo không kịp, muội đã chào tỷ ấy rồi luôn đó!"

"Ban nãy...?". Ta ngớ người suy nghĩ, mình gặp nàng ta lúc nào, sao không biết vậy?

"Tẫn Linh tỷ tỷ không nhớ sao? Ban nãy muội đang kéo cái bao phân bón, thấy tỷ tỷ từ xa đang ngắm hoa trong vườn, muội bỏ bao phân xuống cúi rạp chào tỷ tỷ mấy cái luôn! Tỷ tỷ đã nhớ ra chưa?"

"..."

Ta còn chưa tin vào mắt mình, Thanh Phương kéo tay dặn muội muội không nên gọi thẳng tên người ta như thế. Thanh Phi vội vàng cúi đầu nói xin lỗi, rồi hăng hái chạy lại bếp lò, mang một khay đựng cá nướng tới, chìa trước mặt ta cười xởi lởi.

"Lưu tỷ tỷ, tỷ nếm thử cá nướng đi, cá là ta nuôi đó, vì biết tỷ tỷ không thích dầu mỡ, ta chỉ ướp một ít muối thôi, thịt cá ngọt và mát lắm!"

Thanh Phương cũng gật đầu.

"Lưu tỷ, nếu tỷ tỷ không chê, chi bằng mời tỷ tỷ sang bên kia, nếm thử cá nướng của tiểu muội, muội sẽ chuẩn bị trà sâm cho tỷ tỷ giải nhiệt!"

Ta còn đang chần chừ, Quách Thanh Phi đã được đằng chân lân đằng đầu, không những gọi thẳng tên của ta như ban nãy, bây giờ còn dám lôi kéo tay ta đi theo.

"Thật là vô giáo dục!"

Ta giật tay lại, Cẩn Y đưa khăn cho ta lau, Quách Thanh Phi vẫn không để ý hay biết ngại gì mà chạy đi lên trước, đặt khay cá trên cái bàn, rồi đứng vẫy tay với ta và Thanh Phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.