Hoa Viên Phương Bắc

Chương 33: 33: Một Ngày Bế Quan




Sau một giấc dài, ta thức dậy rửa mặt, chỉ mở mấy cửa sổ hướng về mặt hồ, và khóa cửa phòng.

Cẩn Y mang bữa sáng và trà vào trong, ta dặn nàng đừng cho ai tới làm phiền.

Hôm nay ta không muốn làm gì cả, tự cho bản thân một ngày lười biếng, chỉ mặc một bộ trung y màu tím nhạt đơn giản, khoác cái áo choàng bên ngoài, ngồi thưởng trà đọc sách.

Thời gian đọc hai quyển sách đã trôi qua, ta vươn vai đứng dậy, lò than tắt rồi, cũng không buồn đốt thêm, mà điểm tâm cũng hết.

"Lười gọi Cẩn Y quá!"

Huỵt!

Cửa sổ phòng ta bật mở, một người lù lù trèo vào, ta đứng dậy.

"Ngươi là ai?"

Người kia giơ ngón tay suỵt một tiếng, ném lên bàn một cái túi lớn.

"Quân Nhu?"

"Nghe nói hôm nay ngươi trốn trong phòng, ta mượn ở tạm một chút, lộ phí đằng kia cứ tự nhiên!"

"Ngươi..."

Quân Nhu đứng áp sát cửa nghe ngóng, một lúc lâu thở phào ngồi xuống, mở tung cái túi.

Cô ta đem theo cả núi đồ ăn, bên trong có kẹo viên, một hộp bánh cốm, mấy quả lê, một túi chân gà nướng nóng hổi, bánh bao cũng có, làm đủ mùi hương vây lấy căn phòng ta.

"Ăn đi!".

Vừa nói Quân Nhu lấy một viên kẹo bóc ra bỏ vào miệng, nhai xong cô ta túm cả gói kẹo lại, nhét ngược vào túi, chắc là kẹo không ngon.

Vừa lúc điểm tâm cũng hết, ta ngồi xuống, không biết lấy cái nào, Quân Nhu đã ấn vào tay một cái bánh.

"Sao ngươi tới đây?"

Quân Nhu cắn quả lê, ngước ngước cổ có ý bảo ăn, ta cắn một miếng, nhai từ từ, bánh bao này không có nhân, bột dày quá, hơi ngán.

"Ta nướng chân gà, làm cháy sách của huynh trưởng, bị đuổi đánh!"

"Ngươi nướng chân gà, làm sao cháy sách của Từ Khiêm huynh được?"

"Ta dùng sách của huynh ấy nhóm bếp!"

Ta há hốc miệng, rồi chế giễu cô ta: "Cũng đáng đời!"

Nhưng Quân Nhu không định gây gổ, dù sao ở đây ta mới là chủ, cô ta lấy một cái chân gà nướng ra gặm.

Hơn nữa ăn uống rất thoải mái, chưa gì đã đi tong một nửa bình trà hoa của ta.

Quân Nhu chìa cái túi chân gà cho ta, ta đứng lên mang đi cất mấy quyển sách Từ Khiêm cho mượn, sợ chúng bị làm bẩn.

"Tiểu thư như cô chắc chưa bao giờ ăn đồ tự nướng hả?"

Chưa bao lâu cô ta lại bắt đầu giở thói khinh khỉnh, ta ngồi xuống cắn một miếng bánh bao.

"Ta dĩ nhiên là ăn rồi!"

"Cô đã làm món gì?".

Quân Nhu ngạc nhiên tưởng ta nói dối.

"Là cá nướng!".

Lần trước là Thanh Phi tự nướng, ta thấy rõ ràng.

Quân Nhu gật gật, tự mình mường tượng lại mùi thơm lừng của cá nướng, rồi lại nhìn về phía cửa sổ đăm chiêu.

"Cá nướng rất là ngon, không biết trong hồ này có cá không nhỉ?"

"Ngươi định làm gì?"

"Chỉ nói đùa thôi, hồ của ngươi à?"

Ta ăn xong cái bánh bao thì không ăn nữa, ra ngoài cửa sổ ngắm mấy con thiên nga trên mặt hồ, càng tuyệt vời hơn khi quay lại thấy Quân Nhu leo lên giường ta nằm, tay còn cầm theo đồ ăn.

"Ngươi làm gì nữa vậy hả?"

"Ta khi ăn no thì luôn buồn ngủ!"

"Nhưng đây là giường của ta, ai cho ngươi nằm chứ!".

Ta tiến lại, bức xúc khi thấy cô ta gác chân lên gối của mình.

"Chỉ nằm một chút thôi, dù gì ngươi cũng đang ngắm cảnh mà, ngắm tiếp đi là được!"

Ta tức đến bốc khói, lôi ra chiêu bài cuối: "Ngươi còn không trèo xuống, ta sẽ mở cửa gọi Từ Khiêm huynh đến!"

"Xì! Đồ ích kỉ!".

Nghe ta nói xong, Quân Nhu hậm hực bước xuống giường, cố ý xáo trộn chăn của ta, rồi kéo hai cái ghế tựa lớn xếp chúng lại, nằm ra đó, mới có tí đã ngủ thẳng cẳng, còn ngáy to nữa chứ.

"Đồ vô sỉ!"

Trong lúc Quân Nhu ngủ mê mệt, ta đi thay y phục, sau đó mang đồ ra thêu lên cái túi tiền định gửi cho ca ca.

Từ ngày đến đây đi chơi suốt, chưa báo cho ca ca là ta đi theo phụ thân tới Giang Tịnh, không khéo có thư đã gửi tới Lưu phủ rồi cũng nên.

Ta thêu được một nửa, Quân Nhu thức dậy, cô ta bảo phòng có mùi hoa làm ngứa mũi nên ngủ không được ngon.

"Ngươi đang làm gì đó?"

"Thêu!"

"Ra ngoài chợ mua cho nhanh, tự làm thì biết khi nào xong!"

"..."

"Tặng ai vậy? Cho cái gã gọi cô đi hôm bữa hả?"

"Nói bậy là giỏi, ta làm cho huynh trưởng của ta!"

"A, tiểu Lưu Tướng quân đấy hả! À, sao hắn không đến đây chơi?"

"Huynh trưởng ta bận rộn, đâu có rảnh mà đi chơi!"

"Phải ha, làm Tướng quân đâu có dễ, hèn chi huynh trưởng của ta không chịu!"

Ta im lặng chăm chú thêu mấy cái lá nhỏ, Quân Nhu bên cạnh tò mò đếm thử trong cái giỏ chỉ thêu có bao nhiêu màu.

"Ngoài thêu thùa, đọc sách, làm bánh...!bánh gì ta, nói chung là bánh, ngươi còn biết gì khác nữa không?"

"Ta có thể viết chữ, vẽ tranh, cắm hoa, đàn cũng biết một ít!"

"Ầy, mấy cái độc đáo một chút ấy, có không?"

Ta nghĩ đi nghĩ lại, cái gì mới độc đáo, rồi lắc đầu.

Quân Nhu gợi ý.

"Chẳng hạn như chạy đua có giành giải nhất không, đạt hạng nhất bắn cung nè, đua ngựa nè, hay một nhát kiếm chém đứt đầu hình nhân...!sao, có cái nào không?"

Mấy thứ đó không phải để nam tử học sao, chúng ta biết để làm gì, ta lại lắc đầu.

"Ngươi đi học ở đâu vậy, giảng dạy kiểu gì mà chán thế?"

"Trong cung!"

"Gì cơ?".

Quân Nhu trố mắt.

Ta đáp lại lần nữa.

"Ta được học trong cung, là thư đồng của Tứ công chúa!"

Phía đối diện, Quân Nhu tự vỗ trán mấy phát, lại vỗ tay, cười vui vẻ.

"Tuyệt thật, may mà ta không tới đó!"

"Ngươi cũng được gọi vào sao?"

"Đúng vậy, nhưng huynh muội ta giả bệnh, không chịu vào, thế là thoát!"

"Trong cung dạy rất tốt mà, tại sao hai người không muốn?"

"Ngươi nghĩ ta sẽ chịu vào đó làm đầy tớ cho người khác chắc, quên đi!"

"Ta là thư đồng, không phải đầy tớ!"

"Được rồi, ta biết ngươi là thư đồng!"

"Nhưng tại sao ngươi không chịu vào, phải có lý do gì khác chứ?"

"Ha! Ngươi nghĩ xem, ta ở ngoài là đội trưởng toàn khu phố, luật là ta đặt ra, huynh đệ cấp dưới nhiều đến mấy chục người, tội gì phải vào đó tuân theo phép tắc cơ chứ!"

"Còn Từ Khiêm huynh?"

"Huynh trưởng ta chỉ thích đọc sách, đi thăm thú nơi này nơi nọ, còn sợ máu, làm sao vào trong đó luyện võ cho nổi!"

"Ừ nhỉ!"

"Huynh muội Lưu gia các người đỉnh thật, dám đi học trong đó, phụ thân ta từ ngày gặp ngươi suốt ngày thấy ta là kêu nhìn Tẫn Linh mà học tập, nhìn Tẫn Linh mà noi theo, làm ta phát rồ!"

"Hả?"

"Vì vậy cho nên ngươi bớt bớt mấy cái trò nữ công gì đó đi, ta bị nhắc đến sợ rồi đó!"

Ta còn chưa đáp trả, cửa phòng không biết ai kéo chốt mở tung, Từ Khiêm bước vào cất giọng trìu mến.

"Đội trưởng toàn khu phố, có phải đang họp ở đây chăng?"

Quân Nhu hoảng hốt đứng dậy, hai huynh muội họ bắt đầu trò mèo vờn chuột xung quanh cái bàn tròn, ta liền mang đống đồ thêu sang chỗ khác.

"Huynh trưởng, ta sẽ đền cho huynh, đền gấp ba, gấp bốn mà, huynh không thể đưa ta tới gặp phụ thân được, sẽ bị đòn tiếp đó!"

"Huynh trưởng hiểu muội muội, làm sao ta dám phiền phụ thân, nào, qua đây!"

"Huynh tính làm gì, tính làm gì hả?"

"Tay ta luyện kiếm không tốt, nhưng luyện roi lại khá ổn đấy, Thẩm Quân Nhu, bước lại đây cho ta!"

"Tẫn Linh, Tẫn Linh cứu ta!"

"Đừng hòng chạy, ta bao vây cả rồi, mau qua đây!"

Ta nhỏ nhẹ gọi: "Thẩm huynh!"

"Sao vậy, nó làm phiền muội à?"

"Không có, ta muốn nói, huynh...!"nhẹ" tay một chút với Thẩm muội!!!"

"Dĩ nhiên rồi, đứng lại mau!"

"Tẫn...!Linh! Đồ...!phản...!bội!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.