Hoa Viên Phương Bắc

Chương 112: 112: Liệu Hồn Mà Làm Đi




Phụ thân ta lại lần nữa ra mặt nói đỡ cho người ngoài:

"Lão bá, cũng do nhi nữ vãn bối được chiều chuộng từ nhỏ, tính tình có phần ngang bướng!"

Phụ thân!

Người còn nói ta ngang bướng.

Sư phụ, Thanh Tiêm tỷ tỷ và hắn đều nghe được làm ta không vui chút nào.

Ta đương xấu hổ, may còn sư phụ tốt bụng giúp ta phản hồi.

"Nào có vậy, con bé rõ ràng rất ngoan và lễ phép, học hành làm việc tất cả đều chăm chỉ.

Theo ta thấy thì chắc chắn là Tiểu Ngũ nhà ta...!nghịch ngợm nên không xứng với nó!"

Đúng ạ!

Ta ngậm cái miệng nhỏ của mình kịp thời, đắc ý suýt thì đã gật đầu tán thưởng ý kiến của sư phụ, phụ thân lại khách sáo.

"Lão bá bá quá lời, Tẫn Linh phúc lớn mới được lão bá dạy dỗ, vãn bối luôn nghĩ cả đời cảm ơn bao nhiêu cũng không hết được!"

"Nín! Không cần nói cảm ơn, không được nói cảm ơn ta nghe chưa!"

Sư phụ ngay lập tức nạt phụ thân ta một tiếng.

Sau đó thì bắt đầu kể về những tháng ngày xưa cũ, khi mà nội tổ phụ và sư phụ vẫn còn là hai tiểu sinh ngày ngày ngồi trên giảng đường, gương mặt tràn đầy hoài niệm, xen lẫn vui vẻ nói.

"Ngày trước đều là lão Lưu giúp đỡ ta, nay ta nhận Tẫn Linh vào học chỉ là một chuyện rất nhỏ, không có gì đáng để cảm ơn.

Hơn nữa con bé nghiêm túc tự mình đọc sách học bài, cái này ta công nhận nó giống y hệt như lão, ta hồi đó không bằng một nửa nó bây giờ đấy!

Chà!

Lão Lưu lúc nào cũng chỉ biết ru rú ngồi học học học, hễ rỗi rãi còn giúp sư tôn lên núi hái thuốc, ta thì ngược lại rất thích đi chơi, suốt ngày trốn ra ngoài vui ơi là vui!

E...!hèm...

Ta luôn đợi tới lúc sư tôn sắp kiểm tra bài học mới bám lấy lão ấy, cuống quýt hỏi bất kể ngày đêm.

Hừ, nhắc mới nhớ nhé, lần nào lão già độc mồm đó cũng chửi ta phiền nhiễu hơn một canh giờ, khiến ta khó chịu muốn chết đấy!

Nhưng mà được cái trong lòng lão tốt tính, nên lần nào cũng giúp ta ôn tập.

Bởi vậy, ta nói thật nhé, không nhờ có lão thì ta làm gì có được như ngày hôm nay!

Sợ là bị sư tôn đá ra khỏi lớp từ lâu rồi!"

Sư phụ còn nói, năm đó sư tôn một mực tiến cử nội tổ phụ vào Thái y viện, tổ phụ ta lắc đầu, bảo chỉ có ước muốn được ở lại quê nhà mở y quán, chốn cung cấm phức tạp không thích hợp với người.

Ta ngồi một bên lắng nghe chăm chú, hóa ra nội tổ phụ ngày trẻ là một người khiêm nhường như vậy.

Lúc còn nhỏ, ta không nhớ nổi mặt người như thế nào, vì chưa được một tuổi thì nội tổ phụ đã mất.

Tổ phụ khi đó là do bệnh phổi đột ngột trở nặng, không còn nhiều thời gian nữa.

Cả đời tổ phụ hành y cứu biết bao nhiêu là người, còn bào chế ra loại thuốc có khả năng trị bách độc, cuối cùng trớ trêu lại không chữa nổi cho chính mình, cứ thế ra đi.

Đáng tiếc!

Ta chắc chắn phải đến Tàng Thư Các mượn mấy quyển sách nói về bệnh phổi tìm hiểu qua mới được.

"Lúc đó con bé còn chưa sinh, ta vặt vẹo mãi lão mới chịu đồng ý kết thông gia, giờ sao có thể nói...!bỏ là bỏ được chứ!

Ta...!lão già ta thật không cam tâm!

Hai đứa không muốn suy nghĩ lại thêm chút sao? Hả?"

Ta và Khương Hựu Thạc biết không tránh khỏi bị hỏi tới, ngẫm một hồi, gượng gạo lên tiếng lại vô tình ăn ý cùng một lần nữa.

"Thật ra...!Khương Tướng quân...!là người tốt!"

"Lưu Tiểu thư...!là người tốt!"

Bép!

"Đúng a, hai đứa đều đã nói nhau đều tốt, tại sao còn không đồng ý?".

Sư phụ vỗ tay một cái giòn giã đánh tiếng.

"Bởi vì..."

Bởi vì là cái gì bây giờ?

Không thể tự nói là ta không xứng với hắn được, bản thân ta đâu phải là nữ tử thấp kém.

Cầm kỳ thi họa, ta đều hiểu biết, bề ngoài ít nhiều người gặp qua đều bảo là lễ độ ưa nhìn, còn có thể tự nấu ăn.

Sau lưng có phụ thân và huynh trưởng chống đỡ, mẫu thân cũng là lương y thuộc hàng đầu tại kinh thành.

Xuất thân như thế có chỗ nào để ta phải chịu thua bất kì ai chứ!

Ta vô cùng tự tin.

Nhưng nhà bên kia, xem lại cũng có vẻ...!một chín một mười, không hề kém cạnh.

Tổ phụ Khương Hựu Thạc là Lão Thái y về hưu, phụ mẫu hắn ta chưa nghe qua bao giờ nhưng luôn bận rộn ít về nhà, có vẻ là một dạng công việc không tiện tiết lộ.

Ngoài ra còn có một vị Tứ tỷ phu đang làm việc trong Hình bộ.

Khương gia kín tiếng trước giờ, ta vì đến đây mới nghe được chút ít, chứ như những lần trước, ta thậm chí còn không biết có một vị Tướng quân mang họ Khương.

"Chính là...!về phương diện...!tình cảm, tiến triển như thế này, có vẻ...!nhanh ạ!"

Ta ngẩng lên nhìn Khương Hựu Thạc ngồi đối diện nghiêm túc vắt óc tìm cách giải thích, tự nhủ mình đâu thể nào ngồi không, bèn theo lời hắn tiến tới.

"Đúng vậy ạ, con và Khương Tướng quân đều là bạn bè tốt, vì vậy...!chưa bao giờ có ý nghĩ...!là..."

"Đã là bạn tốt rồi, vậy dành thêm chút thời gian nữa, các con từ từ mà bồi dưỡng, dễ ẹt ấy mà! Phải không?"

"..."

Ta và hắn cùng bất động, ngầm thừa nhận trong đầu sư phụ thật sự không nghĩ giống chúng ta gì cả.

Ta thật sự đau đầu rồi, cứ nghĩ chỉ cần hai người chúng ta không đồng ý thì hôn sự sẽ cứ thế bị hủy, ai ngờ sư phụ cố chấp quá.

Phụ thân ta ngồi một bên, còn tránh ánh mắt của ta nữa, người và sư phụ là cùng một giuộc sao hả?

"Không cần vội, các con từ từ, về việc đính hôn nếu thấy sớm thì lùi lại là được, không vội, không vội đâu!

Miễn là trước khi...!ta thăng thiên là được!

Khụ...!khụ...!khụ...".

Sư phụ đột ngột ho rần rần làm ai nấy đều hoảng hốt.

"Tổ phụ, người lại không khỏe chỗ nào rồi ạ?"

"Sư phụ, người không sao chứ ạ?"

"Lão bá bá đừng nóng giận, làm ảnh hưởng đến sức khỏe!"

"Ta...!khụ...!khụ...!có giận gì đâu...!khụ...!trách số ta đen đủi...!khụ...!mới có một đứa cháu...!cứng đầu thế này...!khụ...!khụ...!là ta vô phước...!khụ...!còn không giữ nổi một lời hứa nhỏ...!xíu...!của mình với sư huynh..."

Nó đến đây, người liền ôm ngực ho một trận lớn hơn nữa, đến đỏ mặt tía tai, lẫn tranh thủ thăm dò.

"Khụ...!khụ...!khụ...!ôi, ta đau họng quá...!khụ...!khụ...!sư huynh, đệ sắp đi theo huynh luôn rồi đây...!khụ...!khụ..."

"Tổ phụ, người đừng nói gở!".

Khương Hựu Thạc rời chỗ lại gần dỗ dành, được sư phụ bấm vào bàn tay làm đau đến mắt nổ đom đóm.

...***...

"Tiểu Ngũ, ta cho con biết, con còn không đi thuyết phục con bé, thì từ nay đừng gọi ta là tổ phụ gì nữa, dọn đồ ra đường ở luôn đi!"

"Tổ phụ, không phải người luôn trông con về nhà sao, bây giờ lại..."

"Bây giờ ta không cần con về nữa!"

"Tổ phụ, người xem Lưu Tướng quân vẫn còn ngồi đó, người làm vậy..."

"Làm vậy thì sao, ta chính là trưởng bối ở đây, đây là nhà do ta xây!"

"Tổ phụ...!muốn ép hôn chúng con?"

"Ép cái gì mà ép? Ta vất vả muốn chết mới kiếm được.

Con xem con đi!

Con đã làm cái gì sai, làm con bé có ấn tượng xấu rồi phải không?

Con học cho nhiều để làm gì mà ngay cả mấy việc đơn giản vậy cũng không làm được hả?"

"Chúng con còn chưa có gì, đột ngột quá...!lại không hay!"

"Ta không biết, ta chỉ vừa ý nó thôi, con liệu mà làm!"

"Tổ phụ, con và người ta vừa chỉ mới là bạn bè bình thường..."

"Vậy thì làm cho hơn kém đi rồi nói tiếp!"

"Tổ phụ..."

"Biến!"

...***....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.