Hoa Ven Đường Chưa Nở

Chương 16




Chị Vân - phó phòng đào tạo đi từ văn phòng giám đốc ra, đem theo một tờ giấy thần thần bí bí nhìn mọi người, mọi người trong phòng khó hiểu, hết nhìn khuôn mặt của chị, lại nhìn xuống tờ giấy trong tay:

- Về chuẩn bị hành lý từ bây giờ đi là vừa nha cả nhà, cuối tháng sau đi du lịch.

- Uầy, vụ gì mà hot thế?

My cướp tờ giấy trên tay chị Vân, liếc những tin chính trong văn bản, đúc kết một câu:

- Trung tâm chơi lớn, bao tiền xe với khách sạn 2 ngày 1 đêm cho chị em quẩy trên Mộc Châu này.

Chẳng mấy khi được đi du lịch, Ngân cũng thấy hào hứng, cô muốn mặc trang phục dân tộc lâu lắm rồi mà chưa có cơ hội, nay cũng được coi như là toại nguyện rồi. My ngồi bên cạnh, huých tay cô rồi thì thầm:

- Nhân dịp này cho hai đứa bà bồi đắp tình cảm.

Ngân khó hiểu:

- Hai đứa nào?

- Còn hai đứa nào nữa, bà với Khoa đấy.

- Nói linh tinh, bọn tôi kết thúc từ 5 năm trước rồi.

Điện thoại trên bàn rung, dãy số lạ đang hiển thị trên màn hình, Ngân đứng dậy lách người qua đám đồng nghiệp xung quanh đi ra ban công nghe máy :

" Ai đấy ạ? "

" Anh đây. "

Một giọng nam đều đều phát ra từ đầu dây bên kia, Ngân quệt quệt ngón tay xuống thành tường cố gắng nhớ xem có quen ai chất giọng thế này không, nhưng cuối cùng lại hỏi:

" Anh nào ạ? "

" Không nhận ra giọng anh à? "

Người con trai ở đầu dây bên kia bật cười, Ngân hơi cau mày, đúng là giọng có chút quen quen, nhưng cô không tài nào nhớ ra được ai mà cô quen sở hữu chất giọng này cả.

" Anh Đức lớp trưởng đây, quen nhiều bạn mới rồi à mà quên anh nhanh thế. "

" A! Anh! Đâu ạ, anh đừng hiểu nhầm, tại lâu quá rồi em không nghe giọng anh nên không nhớ ra thôi ạ. "

" Anh trêu vậy xem thái độ của em thế nào thôi, vẫn sợ làm mất lòng người khác như thế nhỉ, sống thế có mệt mỏi không em ? "

Anh hỏi vậy, cô liền thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn đám mây xanh ngắt trên bầu trời, cứ tưởng lớn hơn rồi sẽ khác, sẽ quan tâm đến cảm xúc của bản thân hơn hóa ra ngược lại, lúc nào cũng cố chau chuốt từng câu nói một chỉ vì sợ làm phật lòng người khác.

" Mệt mỏi lắm anh ạ, càng lớn càng nhiều việc phải suy nghĩ, anh giờ thế nào rồi? "

" Anh vẫn quần áo đủ mặc, cơm no 3 bữa, à, anh với mấy người trong lớp đang trên Hà Nội này, em hôm nay có đi dậy không? "

" Em có, vẫn trên trung tâm này anh. "

" Ừ, mấy anh đang đòi thăm bông hồng của lớp đây, đợi bọn anh giải quyết xong công việc rồi bắt xe lên chỗ em, mấy anh em gặp nhau một lát nhé. "

" Vâng, có gì alo cho em ạ. "

" Ừ em, cứ đứng ở cửa, anh qua đón. "

Ngân tắt máy, đi vào vẫn thấy mọi người trong phòng bàn tán về vụ đi du lịch vào tháng sau, nghe có vẻ hào hứng lắm, toàn những người trẻ, đều thích đi đây đi đó, ngặt một nỗi là đã lập gia đình cả rồi, con cái kìm hãm bước chân, Ngân tự nhiên cảm thấy may mắn vì mình vẫn chưa chồng con gì, có thể đi bất cứ đâu mà không có gì vướng bận, chỉ là tự nhiên cô cảm thấy thế thôi.

Thấy Ngân còn đứng ở cổng trung tâm chưa chịu về, My dắt xe lại gần hỏi:

- Sao còn chưa về?

- Lát tôi mới về cơ, bây giờ thì đang đợi người.

- Đợi ai vậy, có việc gì quan trọng sao?

Ngân đưa tay lên xem đồng hồ, kim đồng hồ chỉ gần 5 rưỡi chiều, nhưng vì là mùa thu nên ánh mặt trời vẫn không khỏi chói chang, mặt đường bốc hơi nóng lên làm lưng áo sơ mi xanh của cô lấm tấm mồ hôi, Ngân vừa cười vừa đưa tay lau mồ hôi trên trán:

- Mọi người trong lớp tôi lát nữa xuống đây, gặp mặt một lúc.

- Ghen tị ghê ấy, chả bù cho lớp tôi bảo họp lớp một buổi mà không một ai trả lời tin nhắn luôn.

- Đâu ra, thì cũng mấy năm rồi nay mới được một bữa đấy.

- Thì cũng còn hơn lớp tôi chưa được bữa nào.

Mọi người trong lớp bắt xe tới nơi, thống nhất địa điểm là quán lẩu nướng quen thuộc mà ngày trước cứ khi nào ai trong lớp xuất cảnh là lại tổ chức ở đây. Ngân bê đĩa ra lấy toàn bánh bao là bánh bao, trong khi thịt thì không lấy một miếng nào.

- Sao em lấy ít thế, lấy thêm đi.

Anh Tuấn thấy thế không khỏi ngạc nhiên, cô lắc đầu, lễ xuất cảnh đầu tiên của một người trong lớp cũng đi ăn lẩu nướng thế này, ngày ấy cô mới lên thành phố học, còn ngơ ngơ, lại đi lấy đũa gắp đồ chín gắp đồ sống bị người ta nhắc nhở rồi cười cho ngại ơi là ngại.

Nhân viên của quán giúp bật bếp, anh Đức nhanh nhẹn gắp thịt trải lên bếp, Ngân thích ăn bánh bao với khoai lang nướng, cô xếp đầy một chỗ trước mặt mình. Biết cô em út trong lớp thích nhất là khoai lang nướng, Đức chuyển những miếng khoai ra chỗ nóng nhất, những miếng khoai chín nhanh hơn bình thường, sau đó anh gắp hết vào bát cô, Ngân cười nói cảm ơn.

Ngoài kia, nắng đã bắt đầu tắt, nhưng hơi nóng từ mặt đường vẫn bốc lên hầm hập, người qua đường che kín mít từ đầu đến chân như sợ chỗ nào mà hở ra để nắng chiếu vào thì da sẽ đen ngay được.

- Em chuyển chỗ sang đây ngồi cho mát.

- Em cảm ơn.

Ngân chuyển chỗ sang ngồi gần cái quạt điều hòa, mùa thu thế này mà ăn nướng là hơi sai sai thì phải.

- Anh bây giờ làm gì rồi ạ?

Khang cho thêm đá vào cốc, tiện tay cho thêm cả vào cốc nước ngọt của cô. Trong lớp, ngoài anh Đức lớp trưởng giỏi tiếng ra thì Khang có lẽ là người thứ hai của lớp. Khang lớn tuổi nhất lớp, giờ tự học buổi tối nào cũng thấy anh chống tay lên cằm lim dim ngủ, thế nhưng bài kiểm tra từ vựng nào anh cũng được 100 điểm, chả bù cho cô, ngồi cả buổi tối mấy tiếng đồng hồ thuộc được có năm hay sáu từ gì đấy, sáng hôm sau ngủ dậy quên luôn, giờ kiểm tra toàn được nhắc chứ không phải đóng không biết bao nhiêu tiền phạt rồi.

- Anh mở quán sửa xe ở nhà thôi em, nói chung cũng đủ ăn đủ tiêu.

- Thế chị Bình vẫn làm công ty may ạ?

- Nghỉ lâu rồi em ạ, giờ ở nhà trồng ít rau rồi mang ra chợ bán với trông thằng cu con, thằng cu con nhà anh chị sinh thiếu tháng, hay ốm vặt lắm em.

Khang cười, vợ anh trước đây cũng là một cô gái xinh đẹp nhất nhì trong xóm, nhà anh cũng không phải có điều kiện như người ta nhưng vì yêu anh nên chị vẫn chấp nhận lấy, giờ cuộc sống có hơi vất vả một chút nhưng hai vợ chồng anh sống rất vui và hạnh phúc.

- Ngày đó anh học tiếng giỏi vậy mà em cứ nghĩ về nước anh sẽ đi dậy cơ.

- Giờ người ta kéo nhau đi Nhật ầm ầm, người biết tiếng không phải là ít, xin việc cũng khó khăn, vì thế anh quyết định về nhà sửa xe, gần vợ gần con cũng tốt hơn nhiều em ạ.

Vừa ăn vừa nói chuyện ngày xưa cũng đến hơn 7 giờ tối, một người đích thân ra quầy thanh toán tiền, Khánh giúp cô cầm túi xách để cô xỏ giầy rồi mọi người cùng nhau ra bến xe. Bến xe lúc nào cũng đông đúc như thế nhỉ, những người ở xa nhanh chóng tìm xe cho kịp giờ, họ lần lượt vẫy tay chào nhau rồi trèo lên xe, xe từ từ lăn bánh :

- Tạm biệt, đi đường cẩn thận.

Mọi người dần dần về hết, chỉ còn lại Ngân, anh Đức và Khánh. Ngân ngồi phệt xuống cái bồn hoa ở gần đấy, mắt dõi theo những sinh viên balo lớn balo nhỏ trước mặt đang dáo dác tìm xe để trở về nhà kịp dự Trung Thu cùng gia đình.

- Hôm nay anh rất vui, đã lâu lắm rồi không cảm thấy vui như thế này. Buổi gặp mặt hôm nay có được coi là buổi gặp mặt của hội đồng hương Nhật Bản không nhỉ?

Đức cười, rút một điếu thuốc trong bao rồi ngoảnh mặt về phía kín gió châm thuốc.

- Mỗi người một nơi, chẳng biết bao giờ mới gặp lại.

- Anh cũng không biết.

Ngồi trên xe về nhà, Ngân cứ hướng mắt ra nhìn quang cảnh bên ngoài cửa xe, phố đều đã lên đèn, những gánh hàng rong bấy giờ mới bắt đầu dựng quầy ra bán. Người đàn ông gần 60 tuổi giúp vợ tháo dây thừng chằng bàn ghế nhựa trên xe bò xuống. Nhờ gió đưa mùi chuối nếp nướng ở chiếc xe lưu động vỉa hè chui vào trong xe. Cô sinh viên ngồi bên cạnh Ngân nhìn những chiếc bánh chuối bọc nếp thơm lừng trên tay bà chủ quán, chỉ vừa nhìn thôi đã thấy bụng sôi òng ọc rồi, mùi vị thế nào nhỉ, có lẽ là dẻo dẻo, ngọt ngọt và beo béo bởi nước dừa cùng đậu phộng chăng?

Những đám học sinh cấp 3 vẫn la cà ở những quán ăn vặt, dù biết chưa chắc họ đã chế biến vệ sinh, nhưng dù sao ăn vẫn thấy rất ngon.

Ngân nhớ lại trước đây, mọi người trong lớp cuối tuần nào cũng kéo nhau ra ngoài ăn mấy món vỉa hè thế này. Ngày cô mới đỗ đơn hàng vào học ở lớp, dù mọi người trong lớp rất thân thiện bắt chuyện làm quen nhưng cô vẫn còn rụt rè lắm, ai hỏi gì thì trả lời nấy, cũng không biết đùa. Cô tự tạo cho mình và mọi người trong lớp một khoảng cách an toàn nhất định, vì một mình là con gái nên cô hay lo lắng và có ý đề phòng mọi người.

Thời gian cứ thế trôi đi, học nhiều rồi thấy quen, khoảng cách giữa mọi người trong lớp được rút ngắn lại. Vì nhỏ tuổi nhất lớp nên cô được quan tâm, nâng niu như trứng vàng, giáo viên vào lớp vừa ngạc nhiên vừa ấn tượng nên cuộc sống của cô dễ thở hơn nhiều.

Cô ít tuổi nhất lớp nên lúc nào cũng cảm giác bản thân mình rất nhỏ bé. Trong suy nghĩ của các anh, Ngân chính là cô em gái út. Cậy mình bé con nhất, Ngân cái gì cũng nhờ, động tí lại gọi anh ơi, rồi đến khi học cũng vậy, lười nhác học từ vựng đến giờ kiểm tra các anh lại nhắc bài cho.

Những giờ ra chơi, chẳng biết đi đâu, chỉ biết bám đuôi theo các anh ra cửa lớp đứng, tròn mắt nhìn các học sinh lớp khác chơi đùa trước cửa. Đứng giữa một đống những anh con trai cao lớn cảm giác thật an toàn, dù chẳng có chuyện kinh khủng gì xảy ra. Đấy là chuyện của những năm trước đây, cô bây giờ không còn là cô thực tập sinh năm ấy nữa !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.