Hỏa Thê Băng Phu

Chương 17: Hạt Giống Hỏa Diễm Liên Hoa?




Hỏa Diễm Liên Hoa? Mắt Tô Hi sáng lên, vừa nghe cái tên đã đủ biết nó có tác dụng rất lớn cho việc tu luyện hỏa huyễn lực rồi. Chẳng qua với một đoàn áp tải toàn cao thủ và nghiểm cẩn thế này, muốn chiếm được nó cũng không phải việc dễ dàng.

Đang khi Tô Hi còn đắm chìm trong suy tính, Tiểu Hắc lại một lần nữa lên tiếng:

“Không phải một bông Hỏa Diễm Liên Hoa, chỉ mới là hạt giống mà thôi.”

Tô Hi nghe xong liền có chút hắc tuyến, loài hoa có cái tên không tầm thường như vậy nhất định là vật phi phàm, nếu chỉ là hạt giống thì trồng đến khi nào nó mới có thể lớn chứ? Một trăm năm, một ngàn năm? Sợ rằng đến lúc nàng từ giã cõi đời nó còn chưa nhú mầm đi.

Tiểu Hắc nhìn ra suy nghĩ của nàng, hừ một tiếng xem thường:

“Loài người thấp kém đúng là kiến thức hạn hẹp mà. Hỏa Diễm Liên Hoa không phải trồng trên mặt đất tầm thường mà là trồng trên chính cơ thể hỏa huyễn giả. Huyễn lực cấp càng cao, Hỏa Diễm Liên Hoa lớn càng nhanh, mỗi lần nó nở thêm một cánh hoa đồng nghĩ với việc tốc độ hấp thụ hỏa nguyên tố lại được nâng thêm một bậc. Không chỉ thế, khi đủ mười cánh, nó còn có thể chuyển hóa tất cả các nguyên tố xung quanh khác thành hỏa nguyên tố cho hỏa huyễn giả hấp thụ. Ngươi hiểu chưa, nữ nhân ngu ngốc!”

Qua lời giải thích của Tiểu Hắc có thể thấy được Hỏa Diễm Liên Hoa cần thiết với Tô Hi đến mức nào. Tô Hi không phải huyễn giả chân chính nên không thể tu luyện giống như những người khác được, nàng chỉ có thể dùng hỏa linh căn để hấp thụ hỏa linh nâng cao thực lực, nhưng hỏa linh đâu phải muốn tìm là có, đến lúc đó hỏa huyễn lực của nàng cũng sẽ trì trệ không thể tiến thêm nữa. Bây giờ nếu Tô Hi trồng Hỏa Diễm Liên Hoa trên người, khụ, nói một cách khác là cho Hỏa Diễm Liên Hoa kí sinh, nó sẽ gián tiếp hập thụ hỏa nguyên tố bên ngoài cho nàng, như vậy là nàng có thể tu luyện rồi, hơn nữa còn là tu luyện mọi lúc mọi nơi, không cần phải ngồi thiền giống như những huyễn giả khác. Còn nữa, thử tưởng tượng khi Hỏa Diễm Liên Hoa có thể chuyển hóa toàn bộ các nguyên tố khác thành hỏa nguyên tố, số lượng hỏa nguyên tố mà Tô Hi hấp thụ sẽ khổng lồ đến mức nào đây, chỉ nghĩ thôi cũng đủ phấn khích rồi.

(*)Huyễn giả thuộc tính nào thì chỉ có thể hấp thụ nguyên tố thuộc tính đó.

Vì đang trong tâm trạng vui vẻ nên Tô Hi không hề chấp nhặt với việc Tiểu Hắc gọi nàng là “loài người thấp kém” hay “ngu ngốc”, nó hẳn phải cảm thấy may mắn lắm, bởi vì bình thường Tô Hi đã hành hạ nó một trận rồi. Nhìn phần đầu sắp trụi của Tiểu Hắc là biết số lông bị Tô Hi nhổ ra không hề ít đâu.

“Thùng nào chứa hạt giống Hỏa Diễm Liên Hoa hay không?”

Bốn xe hàng hóa lớn chở hai mươi cái rương, nàng không thể đi mở từng cái một được, hơn nữa còn dưới sự chú ý của nhiều người thế này. Dù sao Tô Hi hiện giờ vẫn là phế vật không một chút huyễn lực, Tiểu Đan cũng chỉ mới là mộc huyễn giả nhị cấp mà thôi, thực lực quá yếu kém không có chút phần thắng nào nếu giao đấu. Chẳng qua, việc nàng muốn Hỏa Diễm Liên Hoa đã định rồi, cho dù là thiên hoàng lão tử cũng không ngăn cản được!

Tiểu Hắc nhắm mắt cảm nhận một lúc, sau đó mới đáp:

“Xe thứ ba từ cuối đếm lên. Thùng trên cùng. Có vẻ như hắn ta không biết giá trị của Hỏa Diễm Liên Hoa, để lẫn nó với một đống châu báu ngọc thạch khác. Thật sự ngu gốc không chịu nổi mà!”

Tô Hi nhếch môi, thở phù một tiếng. Nếu hạt giống Hỏa Diễm Liên Hoa là trọng điểm áp tải thì muốn cướp đoạt đương nhiên cực kì khó khăn, may thay ở đây không ai biết giá trị mê người của nó, vậy thì mọi chuyện xem ra dễ dàng hơn rồi.

Để hoàn toàn xóa tan nghi ngờ của mọi người Tô Hi liền đến bên cạnh Tiểu Đan, dùng ánh mắt âu yếm như trượng phu nhìn thê tử chăm sóc cho nàng ta. Có trời mới biết, lúc này trong người nàng nổi da gà nhiều đến mức nào, giới tính của nàng hoàn toàn bình thường nha, nàng thích mỹ nam, mỹ nam đó có được không!

“Nương tử, tất cả là do vi phu vô dụng. Nếu ta có huyễn lực thì tốt rồi, lúc đó ta có thể bảo vệ nàng, không để nàng khổ sở thế này…”

“Nương tử, ta yêu ngươi, ngươi mau tỉnh lại đi a…”

Những lời nói sặc mùi sến súa không ngừng vang lên, đừng nói là Tô Hi, ngay cả Tiểu Đan đang giả bộ bất tỉnh cũng rùng mình muốn ói ra. A a a, có ai làm ơn thay nàng bịt lỗ tai lại không!

Mọi người xung quanh nghe thấy Tô Hi nói những lời thâm tình như vậy, hơn nữa còn rơm rớm nước mắt, bộ dạng vô cùng thương tâm liền cảm động không thôi, có một số người đã cưới thê tử cũng trở nên nhớ vợ, thoáng chốc không khí nghiêm cẩn ban đầu của đoàn áp tải liền thay đổi.

Thấy thành viên trong đoàn tâm trạng đều trùng xuống, tiểu cô nương bướng bỉnh vừa nãy lại khó chịu quát tháo:

“Các ngươi nhăn nhó cái gì, nhanh chân lên, chậm trễ đưa lễ cho Vân Thành Chủ thì cái mạng nhỏ của các ngươi đều không giữ được!”

Các thành viên áp tải nghe vậy đều cực kì bất mãn. Khoan nói đến niên kỷ của tiểu cô nương này nhỏ nhất trong đoàn, bọn họ làm việc cho đoàn áp tải này cũng đã rất lâu rồi, tất cả đều thân thiết với nhau như huynh đệ, đầu lĩnh cũng giống như một vị đại ca, anh cả lớn nhất trong nhà mà thôi. Vậy mà tiểu cô nương này lại dám dùng giọng điệu bề trên cao ngạo ra lệnh cho bọn họ, không khó chịu mới là lạ.

“Câm miệng!”

Hán tử đầu lĩnh nổi giận quát lên khiến cô nương tên Tiểu Hi kia sợ hãi rụt người lại, đưa ánh mắt cầu cứu cùng ủy khuất về phía vị nam tử trượng nghĩa kia. Vị nam tử trượng nghĩa cũng không hài lòng về thái độ của nàng ta, nhưng dù sao cũng là muội muội ruột thịt, hắn đành phải lên tiếng nói đỡ:

“Đại huynh, Tiểu Hi còn nhỏ tuổi nên nói năng không biết lựa lời, mong đại huynh và các vị tha thứ cho. Tiểu Hi, mau xin lỗi mọi người đi.”

Cô nương tên Tiểu Hi không cam lòng cắn răng, cuối cùng vẫn phải xin lỗi, mặc dù tiếng nói nhỏ xíu lại không hề có chút hối lỗi nào. Mọi người nể mặt đầu lĩnh, nể mặt vị nam tử trượng nghĩa kia nên cũng không chấp nhặt với nàng ta nữa, ai nấy đều trở lại bình thường làm việc của mình. Tô Hi ngồi một bên quan sát nãy giờ chỉ nhếch miệng chế giễu, thiên kim tiểu thư được cưng chiều từ bé luôn luôn như vậy, có lẽ chỉ có những đứa trẻ mồ côi cha mẹ trải qua cuộc sống khắc nghiệt như nàng mới hiểu thấu được, sự tùy hứng bướng bỉnh đó có ngày sẽ hại chết bọn họ.

Lúc này, đoàn người đột nhiên đi chậm lại. Vị nam tử trượng nghĩa lại thúc ngựa lao lên phía trước, tình cảnh giống hệt ban nãy khi cứu giúp hai người Tô Hi và Tiểu Đan. Qủa nhiên, trước đó không xa có một vị cô nương áo tím đang nằm ngất xỉu, bộ dạng nhìn thoáng qua cực kì xinh đẹp. Tô Hi vừa đánh giá nàng ta, vừa khẽ cười, a, xem ra sắp có biến rồi đây. Nàng đang tìm không ra cơ hội cướp hạt giống Hỏa Diễm Liên Hoa đâu, giờ thì tốt rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.