Hoa Thần Nguyệt Tịch

Chương 7




Từ Ly quốc đến Hán quốc khoảng chừng một tháng, sau đó đến Khải Quốc lại mất hơn ba tháng, nơi này lại không có xe lửa ô tô vân vân chỉ có thể dựa vào xe ngựa, những người hoàn cảnh khó khăn thậm chỉ còn phải đi bằng hai chân.

Giấy thông quan qua các quốc gia đều là Tô Tịch làm ra ── về phần thế nào làm ra. Sẽ không nói cho người khác biết.

Như thế cứ dần dần mà đi, ngay cả Tô Tịch cũng bắt đầu ăn không ngon rồi, lại thêm Tô Thần không võ công vô dụng không cần phải nói, y mỗi ngày đều có hơn phân nửa thời gian ở trên xe ngựa nằm nghỉ ngơi, vì như thế, nên dáng dấp vẫn là không có tinh thần.

Quan khỏi biên giới, đi sâu xuống phía nam khoảng bảy ngày, cuối cùng cũng đến nơi Tô Thần muốn ── Trúc Thủy.

Vào cửa thành, Tô Tịch hoan hô một tiếng:

“Cuối cùng cũng đã tới, Trúc Thủy Trúc Thủy, Thần Thần.” nàng cao hứng mà dìu y đứng lên vén rèm xe để y quan sát cảnh bên ngoài.

Đó là một thành trấn tương đối phồn hoa, nhân khẩu đông đảo, hơn nữa là có khá nhiều người làm công nghiệp nhẹ, có không ít thương nhân Hán quốc cùng Trử quốc ở nơi này buôn bán.

Tuy rằng binh lực yếu, nhưng về kinh tế đích thực là một trong những quốc gia phát đạt nhất hiện nay.

Y nửa người tựa lên Tô Tịch mà quan sát cảnh thượng bên ngoài.

“Làm phiền ngươi đi tìm nha môn trước, chúng ta muốn xem có nơi ở thích hợp hay không.” Phân phó xa phu. [người đánh xe]

“Được.” xa phu giương roi lên, hướng nha môn đi đến.

“Đã nhận được mấy bức thư khẩn cấp của Tô Lục đúng không?” y thực ra cũng không để ý Tô Tịch, chỉ là nhìn thấy có người bên ngoài lui tới mới nhẹ giọng hỏi.

“Ngươi thấy được a…” Tô Tịch cúi đầu.

“Đương nhiên, mỗi ngày ngươi ở cùng một chỗ với ta, ngươi có gì lạ ta nhìn cái đã biết.” Tô Thần cười, “Tô Lục không phải là người nuốt lời, nếu đã cho người đưa thư khẩn cấp, chắc chắn có chuyện cần hỗ trợ, ngươi trở về thử xem. Thế nhưng, nhất định phải cẩn thận.”

“Ân.” Tô Tịch gật đầu.

“Ngươi là người ta coi trọng nhất.” Tô Thần cười, “Nếu như ngươi vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta đây thật sự không biết phải làm thế nào.”

Tô Tịch có chút xấu hổ mà cười: “Thần Thần thật là, nói những lời như vậy mà không thấy xấu hổ.”

Làm bộ nói ta, chính mình tự cho rằng mình có tư cách nói như vậy sao? Tô Thần liếc liếc mắt.

Tô Tịch cười hổ thẹn, nói không nên lời: “Thần Thần, ngươi dự định mua kiểu nhà như thế nào?”

“Phía trước có chỗ làm cửa hàng, phía sau có một tiểu viện là được.” Tô Thần trầm ngâm, “Cũng không biết có thể tìm được nơi thích hợp hay không.”

“Tuy rằng Khải quốc không có bị chiến tranh đe dọa, nhưng ngươi nhìn thấy mọi người ở ngã tư đường, thần sắc không tốt lắm.”

Tô Tịch nhớ lại những người đã gặp qua,

“Lại có nhiều người bàn hàng rong, nhưng nhiều cũng chỉ là những hàng hóa hằng ngày, ngoài ra còn có thư *** a, cổ khí *** [k biết cái này là gì a], ít đến thương cảm. Nói chính xác thì mọi người trong thành tuy không đến độ tuyệt vọng, tinh thần khẩn trương, nhưng là thập phần bất an.”

“Đúng, nhân tâm bất an, mồm miệng xoi mói cũng không kiềm chế” Tô Thần cười khổ, “Xem chừng nhà ở ta không cần phải lo lắng nhiều rồi.” Trầm mặc một chút, lắc đầu: “Cũng không cần lo lắng làm ăn không tốt.”

“Ngươi cũng là mệt mỏi rồi.:” Tô Tịch xoa nắn mặt y, “Nếu như ta quay về thấy ngươi vẫn dáng dấp hiện tại, ta sẽ hủy tiệm của ngươi đi.”

Nói xong lại nhỏ nhỏ giọng mà oán giận: “Thật là, tiền của chúng ta đủ xài cả đời rồi, ngươi còn mở tiệm thuốc làm gì, coi như là không có tiền, ngươi nói với ta một tiếng, ta tùy tiện kiếm tiền cho ngươi.”

“Ta muốn có thể làm cho mọi người sống lâu hơn một chút, vốn mười tuổi phải chết, ta hy vọng có thể sống đến hơn hai mươi, hơn hai mươi phải chết, ta hy vọng bọn họ có thể sống đến ba mươi.”

Tô Thần cười. Thế giới này cùng thế giới trước kia có chút bất đồng chính là, ở đây tuy rằng điều kiện lạc hậu nhưng thọ mệnh của mọi người tương đối dài, bách tính bình thường có thể sống đến trên sáu bảy mươi tuổi, được chăm sóc chu đáo có thể sống trên trăm tuổi.

“Ngươi đây không chỉ nên chuyên tâm chiếu cố cho người khác.” Tô Tịch tức giận: “Trước làm cho chính mình sống lâu trên mười năm, lo những người khác làm gì a.”

“Đúng đúng phải.” y gật đầu.

“Tiểu thư, thiếu gia, đến nơi.” Xa phu kéo dây cương, quay đầu nói với hai người trong xe.

“Hảo.” hai người gật đầu nói. Tô Tịch gật đầu, đỡ Tô Thần ra ngoài.

Quả như bọn họ dự đoán, người bán nhà ở nha môn rất vui vẻ mà lấy ra tư liệu về mấy ngôi nhà để bọn họ lựa chọn, tự mình dẫn bọn họ đến tận nơi, vừa đi vừa nói trị an nơi này tốt thế nào, mọi người chân thật ra sao, giao thông tiện lợi đến đâu. Sau khi chọn lựa xong, tất cả các thủ tục giản lược rất nhiều, hình như rất sợ bọn họ đổi ý, vội vàng đem khế ước mua bán nhà cho y, “Phách” một tiếng đóng cửa lại.

“Khả năng rất lâu rồi chưa có ai mua nhà.” Tô Tịch chăm chú nhìn cánh cửa đã khép.

“Đi thôi.” Y cười cười.

Nhà mới mua cũng không ở nơi trung tâm náo nhiệt, nhưng tốt xấu cũng có thể coi như trên đường chính, quan trọng là…nhà này, chẳng những có bốn cái viện, còn có mảng đất không lớn không nhỏ, như vậy, y có thể đem trồng thảo dược ở đây rồi, còn có thể trồng cả rau dưa.

Bốn viện nhỏ có khoảng tám căn phòng, một gian là cho chính y, một gian cho Tô Tịch, mặt khác một gian làm nhà kho, một gian để dành cho khách nhân trong tương lai ── tuy rằng y cho là mình cùng Tô Tịch không có khách nhân nào.

Nhưng mà còn lại bốn gian phòng, trừ một gian y định để cho ngươi làm ra, cũng còn tới ba gian nữa.

Phía trước y cũng không hài lòng lắm, cảm thấy sân quá lớn, việc quét dọn rất phiền toái, hơn nữa cũng không cần phải lớn như vậy, nhưng nhìn tấy Tiểu Tịch ghé người vào bên giếng dưới gốc cây cổ thụ vẻ mặt thỏa mãn mà hóng mát, cười cười, đột nhiên thay đổi suy nghĩ.

Chỉ cần tiểu Tịch thích, lãng phí một chút có làm sao?

Hiệu suất cực cao, từ lúc đến nhà mới tới lúc sáng đèn, mới đi ra ngoài ăn chút gì, hai ngươi chỉnh lý giường chiếu một chút, Tô Thần kiên trì, Tô Tịch chỉ có thể về phòng mình nghỉ ngơi.

Sáng sớm, Tô Tịch dậy thì Tô Thần đã đem gian nhà quét dọn được một chút, nhìn thấy Tô Tịch vẫn mơ mơ màng màng đứng trong sân mà nhìn mình, mỉm cười: “Tiểu Tịch, buổi sáng tốt lành.”

Tô Thần tươi cười đến muôn phần sáng sủa, khiến Tô Tịch không khỏi híp mí mắt: “Sớm.” Sau khi ly khai Trường Nhạc cung Thần Thần quả nhiên vui sướng.

“Đi rửa mặt a, sau đó chúng ta ra ngoài ăn sáng.”

“Hảo.”

Ăn xong bữa sáng trên đường trở về, Tô Tịch do dự mà gọi y: “Thần Thần…”

“Ân?” từ phía trước Tô Thần quay đầu lại.

Hiện tại Tô Tịch đang mang mặt nạ, bình thường không sao mang mặt nạ lại có chút không chịu được. Nhìn thoáng qua biểu tình của nàng, Tô Thần minh bạch: “Là Tô Lục thúc dục sao?”

“…Ân, nói cung chủ tình huống chuyển biến xấu, hiện tại đã hôn mê rồi.”

“…Ân?” Tô Thần kinh ngạc mà trừng lớn mắt. Cái nam nhân kia, lãnh khốc như Tu La cũng có lúc phải hôn mê?

“Trước khi chúng ta đi, Tô Lục có nói tâm tình hắn rất không ổn định đúng không?”

“Hình như có chuyện như vậy.”

“Gần nhất lại chuyển biến xấu rồi, luyện công đến tẩu hỏa nhập ma.” Tô Tịch nhẹ giọng nói, “Hôn mê thì không sao, thanh tỉnh rồi thì chém người loạn xạ, lại không ai có thể ngăn được hắn. Tất cả mọi người không nghĩ ra biện pháp gì.”

“Vậy gọi ngươi cũng không có biện pháp gì a, bọn họ cũng không phải không biết người kia võ công cao thế nào.”

Tô Thần cau mày, đi vào khúc cua, đến trước cửa nhà, mở cửa, vào trong, đóng cửa lại, đi tới băng đá dưới đại thụ ngồi xuống.

“Ân, cho nên quyết định hộ tống hắn đi xuống phía nam tìm Tô Thập kia, xem người đó có biện pháp gì.” Tô Tịch ngồi xuống bên cạnh y, thuận tiện nhúng nước một chút đem mặt nạ gỡ xuống.

Tô Thập là người duy nhất không ở trong Trường Nhạc cung, bởi vì rất am hiểu dịch dung nên ngoại trừ Tô Kỳ không ai biết người này là nam hay nữ, bộ dạng ra sao, chỉ biết Tô Thập là người có y thuật cao nhất trên đời này.

“Nhưng trong cung nhiều người như vậy, vì sao muốn ngươi đi?” Mặc dù tiểu Tịch công phu không tồi, thế nhưng so với bọn quái vật trong cung, vẫn là xa xa không bì kịp.

“Về vấn đề này, ngươi cũng biết Trường Nhạc cung gây thù hằn không ít, tất cả mọi người là kiêng kị cung chủ võ công cao cường hạ thủ tàn nhẫn mới không dám tùy tiện động vào.”

“…Trong cung có thám tử nước khác?” Y hiểu rõ.

“Ân, hơn nữa không phải một mà tới ba nước.” Tô Tịch thở dài, “Ta tuy rằng không thích nơi đó, thế nhưng đó lại là nơi thái bình, hiện tại có cái Trường Nhạc cung, thế lực khắp nơi vẫn duy trì cân đối, một khi Trường Nhạc cung không còn, như vậy chiến tranh cũng sẽ không lẻ tẻ náo loạn như hiện nay a.”

“Đấy cũng không phải chuyện gì xấu.” Tô Thần mỉm cười, “Thện hạ này, sớm muộn gì cũng phải thuộc về một người nào đó, còn không bằng kết thúc sớm hỗn chiến.”

“Ta không thể nói gì.” Tô Tịch liếc mắt một cái, cười, xinh đẹp không gì sánh bằng, “Vậy còn ngươi? Ngươi biết là Tô Lục không có chỗ để đi, nàng nhất định sẽ tử thủ trong Trường Nhạc cung, nàng nếu chết, ngươi chẳng phải cũng sẽ khổ sở đến chết sao?”

Tô Thần bị lời nói của nàng làm nghẹn họng, một lát mới nói tiếp: “Ta không muốn ngươi đi mạo hiểm…”

“Nói gì mạo hiểm ở đây, ta chỉ là phụ trách đem người đưa đến, trong cung sẽ có người thế thân thu hút sự chú ý.” Tô Tịch lại thở dài, “Kỳ thực, tẩu hỏa nhập ma cũng không có gì khó cứu, chủ yếu là công lực cung chủ không ai có thể sánh bằng, nên không có biện pháp kiềm chế rồi.”

“Vậy vạn nhất hắn ở trên đường tỉnh lại đánh ngươi thì làm sao? Ngươi đâu đánh lại hắn.”

“Đánh không lại ta có thể chạy a.” Tô Tịch cười y, “Ngốc muốn chết.”

“…Ta đây là quan tâm đến loạn a.” Y vẻ mặt đau khổ, “Ngươi phải cẩn thận, nghìn vạn lần cẩn thận.”

“Biết rồi, lão đầu, lời này của ngươi liền biến thành câu cửa miệng rồi.” Tô Tịch cười.

“Khi nào rời đi.”

“Bây giờ.” Tô Tịch thở dài, “Không thể giúp ngươi quét dọn nhà cửa rồi.”

“Cái này không quan trọng, quan trọng là … ngươi phải”

“Phải cẩn thận. Nghìn vạn lần cẩn thận?” Tô Tịch lắc đầu, “Tiểu ca nhi, ngươi rất dài dòng!”

“Phải…” Tô Thần bất đắc dĩ mà gật đầu thừa nhận.

“Kì thực, đây cũng là bí mật trong cung rồi.” Tô Tich đột nhiên thở dài một hơi, “Tô Lục tại sao lại muốn ta tham dự, ta thực không rõ.” Vừa nói vừa phiêu mắt nhìn Tô Thần.

Tô Thần cười: “Ha ha, có thể là bởi vì công phu ngươi rất tốt a.”

Tô Tịch cũng cười: “Ta đây đi thu dọn đồ đạc.” nhẹ nhành mà hướng gian phòng mình đi đến.

Tô Thần cau mày nhìn bóng lưng Tô Tịch rời đi: tiểu Tịch có phải ngươi đã biết điều gì đó?

Không phải y muốn tận lực giấu diếm, thế nhưng một khi tiểu Tịch biết Tô Kỳ là cha mình, nàng thông minh như vậy sẽ biết mẫu thân mình là ai, vì sao mà chết ── mà y, không muốn Tô Tịch vì vậy mà bi thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.