Hoa Tâm Tổng Giám Đốc

Chương 8




“Tốt lắm, bữa sáng cũng ăn xong rồi, mặt cũng đã gặp rồi, nếu không có việc gì,tôi đi về trước, một lát sau tôi còn việc phải làm.” Nói xong,nàng liền xoay người rời đi.

Cung thần hạo mỉm cười nhìn theo nàng rời đi, thấy nàng đứng ở ngã tư chờ đèn xanh đèn đỏ, một bà già đứng bên cạnh nàng, bà già ko biết hỏi nàng cái gì, chỉ thấy nàng lúc đầu có vẻ bực mình nhưng ngay lập tức biểu tình liền biến đổi, nở một nụ cười ôn nhu,nàng cúi đầu trả lời vấn đề của bà.

Nụ cười ôn nhu kia như phủ toàn thân nàng một vòng ánh sáng ấm áp, cái loại cảm giác này lại mãnh liệt đánh sâu vào đáy lòng hắn, mà hắn, cũng ko biết cái loại cảm giác này là gì

Hắn,có chút xúc động muốn giữ nàng lại!

Hắn biết khi tỉnh táo trở lại, hắn sẽ hối hận vì cái cảm giác này, nhưng giờ phút này hắn lại theo cái cảm xúc này đuổi theo nàng đang từ đèn đỏ băng qua đường.

“Đợi chút.”Tayhắn nắm lấy cánh tay nàng.

“Ách ~~ anh còn có chuyện gì sao?” Lôi dĩnh kinh ngạc nhìn hắn hỏi đồng thởi giãy giãy cánh tay đang bị hắn nắm lấy

Đối với hành động của nàng, Cung Thần Hạo có chút nhíu mày, “Tôi đưa em về.” Hắn trả lời.

“Không cần, nhà của tôi cũng ở gần đây .” Lôi dĩnh cự tuyệt nói, nàng và hắn cũng ko phải chỗ quen thuộc gì,thì cần gì hắn đưa

“Tôi muốn đưa em về.”

“Bếu tôi nói tôi thích đi bộ về thì sao?” Lôi dĩnh liếc xéo hắn một cái.

“Chờ em quyết định, tôi sẽ trả lời em.”

Lôi dĩnh ngừng một chút, “Anh ko thể trả lời câu hỏi giả thuyết sao?”

“Không cần phải trả lời.”

“Được rồi,tôi muốn đi bộ về.” Dựa vào cái gì nàng luôn để hắn nắm mũi dẫn đi.

“Muốn đi bộ. lần sau tôi đi cùng em, cơ hội rất nhiều, nhất thời ko cần phải vội.”

“Nếu tôi muốn đi bộ thì sao?”Nàng nhịn ko được hỏi.

Cung thần hạo nhìn nàng.”Em quả quyết sao?”

” Tôi quả quyết.” Nàng lại quên, hắn ko trả lời câu hỏi giả thuyết, thực không xong, nàng đã quen dùng vấn để giả thuyết dò xét,, sau đó sẽ thỏa hiệp. . . . . .”

“ Vậy thì chúng ta cùng đi bộ về.” Hắn thuận theo nàng.

Lôi dĩnh sửng sốt, hắn thuận theo quyết định của nàng, nàng cảm thấy kinh ngạc rất nhiều, cũng có một chút uất ức, nhưng mà. . . . . . Được rồi, nàng thừa nhận chính mình chính là đang giận lẩy, căn bản không quả quyết như vậy , bởi vì hôm nay chạy mười mấy cây số, hơn nữa tối hôm qua căn bản ngủ không ngon, còn bị ba quở trách, thêm cái đêm hoang đường đó~~~~~ nàng quả thật mệt mỏi, bây giờ còn muốn từ nơi này đi trở về công viên,cưỡi xe đạp về nhà. . . . . . Nha ── chỉ là tưởng tượng, chân nàng liền mềm nhũn

“Như thế nào? Không phải muốn đi về sao?” Cung thần hạo nghi vấn.

“Cái kia. . . . . .”Nếu nói cho hắn, nàng thay đổi chủ ý, ko biết sẽ có cái hậu quả gì đáng sợ ?

“Có chuyện thì cùng người can đảm nói ra, ngẩng đầu lên nhìn thẳng đối phương mà nói, ánh mắt, sợ hãi, bộ dạng rụt rè chỉ làm người khác muốn khi dễ ,em hiểu không?” Cung thần hạo đột nhiên vươn tay, nâng cằm của nàng.

Lôi dĩnh cả kinh, theo bản năng lùi về phía sau, bất quá tay hắn đã cầm lấy vai nàng, khiến nàng ko lùi được.

“Nói a, có chuyện gì?” Ngữ khí Cung Thần Hạo nhẹ nhàng, cổ vũ nàng nói, hắn rất ít để bụng một nữ nhân

“Tôi….tôi thay đổi chủ ý,tôi có chút mệt, ko muốn đi bộ về.” Nếu như là ba, nhất định sẽ bị tát một cái, chửi mắng một trận, đến khi hắn. . . . . .đại khái là qua cơn tức!

“Được, xe của tôi còn ở bên kia, đi thôi.” Cung thần hạo mang nàng hướng xe đi.

Di?chỉ thế thơi sao?

Lôi dĩnh nghi hoặc đi theo phía sau hắn, nàng “tùy hứng” hành động như vậy, hắn không tức giận sao?

Nhịn không được nhớ tới lời hắn nói vừa rồi, có cơ hội rất nhiều sao?

Cho dù về sau, khi hai người đã kết hôn, nàng cũng không cho là hắn sẽ cùng nàng tản bộ, dù sao hắn cũng có rất nhiều nữ nhân cần hắn “An ủi”, hẳn là không rảnh bận tâm nàng mới đúng, phải không?

“Sao đứng yên như vậy?” Hắn nhẹ nhàng gõ đầu nàng một cái, nàng như thế nào giống như ngẩn người? Cửa xe đã mở một hồi lâu rồi, nàng còn ko mau ngồi vào?.

“A?” Lôi dĩnh nháy mắt mấy cái, phục hồi tinh thần lại, thấy chính mình đứng trước cửa xe,nàng liền đỏ mặt, chạy nhanh ngồi vào trong xe.

“Đưa em đến cửa công viên? Hay về nhà?”Sau khi khởi động xe, hắn hỏi.

“Đến cửa công viên là được, xe đạp của tôi còn đặt ở đó.”

Hắn gật gật đầu, quay xe lại, hướng về phía công viên đi

“Ngươi hôm nay, anh chỉ đơn thuần muốn gặp mặt tôi thôi sao?” Lôi dĩnh nhịn không được hỏi.

“Tôi thấy trước khi kết hôn gặp em một chút cũng tốt.” Cung thần hạo quay đầu nhìn nàng một cái, nói.

“Đơn giản chỉ như thế?”

“Em quay đầu lại, ngăn trên có một vài tài liệu, em xem một chút.”

Lôi dĩnh quay người lại, tay cầm văn kiện, hai chữ “hợp đồng” chói mắt khắc sâu vào mắt nàng, sắc mặt nàng cũng dần dần trắng bệch.

Xe ngừng lại, cung thần hạo quay đầu nhìn nàng nói: “Cái này là hợp đồng tôi cùng ba em đã kí, đương nhiên,em là đươn sự, nên cũng có quyền biết đến nó.”

Lôi dĩnh căn bản không có để ý tới lời giải thích của hắn, nàng lôi từng tờ ra nhìn, sắc mặt càng tái nhợt

Hợp đồng tân nương

Lôi dĩnh, con gái Lôi Vệ Cảnh của Lôi thị, hai mươi ba tuổi, ngày 20 tháng 3 năm 2009 kí kết hợp đồng này

1.Hai bên coi như đã kết hôn, ngay sau khi kí tên, hiệp nghị này được coi như là có hiệu lực

2.Hợp đồng hôn nhân xác định, nữ chủ sẽ do nam chủ an bài, trở thành một người vợ tốt

3. Nữ chủ ko thể can thiệp vào đời sống riêng tư của nam chủ

4. Sau khi hiệp nghị hôn nhân này đã được xác nhận. bên nam chủ sẽ nhập 3 triệu đô la vào ngân hàng cho nữ chủ xem như tiền cưới

5. Ngoài ra, tiền sinh hoạt hoàn ngày của nữ chủ toàn bộ sẽ do nam chủ chi trả,nữ chủ mỗi tháng đều đặn sẽ nhận được 100 vạn làm sinh hoạt phí.

6.Trong thời gian hôn nhân, hai bên tôn trọng nguyên tắc cùng nhau có lợi, chân thành hợp tác, hơn nữa những tiếp xúc thân mật là điều ko thể tránh khỏi, nữ chủ phải có trách nhiệm vì nam chủ sinh con

7.Hiệp nghị này có giá trị tròng 2 năm, nếu cần thiết,dựa vào tình huống khả quan của hai bên,có thể kéo dài hiệp nghị hoặc loại bỏ nó.

8.Khi cuộc hôn nhân này kết thúc bên nam chủ phải chi trả cho nữ chủ 3000 vạn đô la,nữ chủ ko được quyền đòi bồi thường khi ly hôn, đồng thời quyền tài sản của nữ chủ đối với các động sản , bất động sản cũng biến mất.

Xuống phía dưới chính là thời gian ký hợp đồng, cùng tên người kí hợp đồng là Lôi Vệ Cảnh, 3 chữ lớn bắt mắt, đập vào mắt nàng.

A ~~~ nàng cứ như vậy bị hắn bán đi ~~~~~ lôi dĩnh dưới đáy lòng đùa cợt chính mình.

Khép lại khế ước, mặt không chút thay đổi , nàng đưa trả lại cho Cung Thần Hạo, “Cám ơn anh đưa tôi đến công viên.” Nói xong . nàng liền xuống xe hướng về phía xe đạp của mình mà đi

Cung thần hạo tiếp nhận văn kiện, nhìn biểu tình tuyệt vọng của nàng, tim của hắn lại cảm thấy đau, là đồng cảm nàng sao? ?Nàng rời đi, bóng lưng cô tịch ấy, đã kích thích hắn thật sâu

Hôm nay hắn không có làm sai, chẳng qua là giúp nàng hiểu rõ mọi chuyện sau khi kết hôn,hắn lắc lắc đầu, ko nhìn về phía nàng nữa, khởi động xe máy, hôm nay hắn còn có nhiều chuyện phải làm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.