Hoa Tâm Tổng Giám Đốc

Chương 47




Nghe nàng nói thản nhiên như vậy, Cung Thần Hạo thực đau lòng, mặc dù hắn đã coi qua tài liệu của nàng, nhưng xem ra thông tin chi tiết về cuộc sống của nàng vẫn ko hoàn chỉnh

"Cho nên bất luận anh cho hắn mượn hay ko mượn tiền, em đều ko sao cả" Lôi Dĩnh hướng hắn chân thành nói

Cung Thần Hạo chỉ nhìn nàng, im lặng trầm mặc, hắn từ đầu đã ko tính cho Lôi Vệ Cảnh mượn tiền, huống chi bây giờ Lôi Vệ Cảnh còn dám đánh nữ nhân của hắn

Lôi Dĩnh thấy hắn thật lâu ko lên tiếng, căng thẳng nói "Thật sự, tuy rằng ngày từ đầu em chấp nhận lấy anh, cũng chỉ vì muốn giúp công ty thoát khỏi nguy cơ đóng cửa, nhưng dù là như thế, em vẫn có danh dự của em, hơn nữa em cũng hiểu được cái gì gọi là uy tín. Hợp đồng lúc trước đã kí kết, sau này bất kể là em hay người nào khác trong Lôi gia, cũng ko có quyền lợi dụng cuộc hôn nhân này lấy 1 đồng của anh, về chuyện ấy, em nói là làm được, xin anh cứ yên tâm" Tuy rằng nàng đồng ý bán đứng hôn nhân của chính mình, nhưng nàng ko muốn cả đời làm "cây tiền" cho Lôi gia

Không ngờ nàng vừa ngẩng đầu lên, lại phát hiện vẻ mặt hắn còn âm lãnh hơn so với trước, ánh mắt cũng càng thêm sắc bén

"Nếu như anh thật sự hoài nghi lời em nói, em có thể cùng anh ly hôn, anh ko cần dựa vào hiệp nghị chia tiền cho em, bởi vì tiền kia vốn ko thuộc về em, em.... ...... ...."

Đôi mắt Cung Thần Hạo càng ngày càng âm trầm, nếu nghe nàng nói thêm, hắn sợ hắn sẽ ko khống chế được lửa giận, cho nên hắn dùng một tay kéo Lôi Dĩnh, ngã ngồi xuống đùi hắn, đoạt lấy đôi môi mềm mại ngọt ngào của nàng, hắn để cho lửa giận phát tiết qua miệng, ko tự chủ chìm đắm vào cảm giác tuyệt vời, lửa nóng quấn quanh nàng khiền nàng ko biết nên phản ứng lại cái lưỡi mềm mại đang say tình, khiêu khích kia như thế nào......

Có khi hắn thực ko hiểu, rốt cuộc trong đầu óc nàng chứa cái gì? Tại sao nàng luôn vì người khác lo lắng chu đáo, còn phần nàng lại vứt đi tận đâu đâu?? Điều này làm cho hắn vừa đau lòng, vừa thương tiếc cho cô gái nhỏ này, làm cho hắn muốn thả nàng nhưng lại thả ko được

Nàng bị lửa nóng đốt cháy đến ko thở nổi, thiếu chút nữa ngất đi

Khi hắn mở lòng từ bi buông nàng ra, thì nàng vẫn thở hồng hộc, nụ hôn kịch liệt vừa qua làm cho môi nàng so với hai má càng sưng đỏ hơn nhưng lại có vẻ kiều diễm , ướt át

Nàng che ngực, hoảng sợ nhìn hắn, ko thể lý giải được dụng ý hành động vừa rồi của hắn

"Đây là đáp án của anh" Hắn nghiêm túc nói

Lôi Dĩnh kinh ngạc nhìn hắn, hai mắt mở ra thật to!!

"Anh ko phải nói rồi sao? Cái nhà này nếu thiếu em sẽ ko còn hoàn chỉnh, em lại đem lời nói của anh đưa từ tai này qua tai kia a" Giọng điệu hắn có chút nghiêm khắc

Lôi Dĩnh nhìn hắn, có chút ko thể tiêu hóa được lời nói kia

Hắn nói.... .......cái nhà này nếu thiếu nàng sẽ ko còn hoàn chỉnh? Nàng vốn tưởng rằng hắn chỉ muốn trêu chọc nàng, nên ko đó là lời nói thực,nhưng hôm nghe giọng điệu cứng rắn của hắn đã lấp đầy lòng nàng, trấn an rung động cùng suy nghĩ bất an mấy ngày nay của nàng

Nếu ko thể cự tuyệt, vậy thì nàng nguyện ý tin tưởng, nguyện ý tinh mình nam nhân này......Nàng muốn thương hắn, bất luận kết quả ra sao vẫn toàn tâm thương hắn

"Có ra tay đánh trả lại hay ko?" Hắn đột nhiên buông ra một câu như vậy

Nàng lăng lăng nhìn hắn

"Anh hỏi em , lúc bị người ta đánh, có ra tay đánh trả lại hay ko?"

Nàng hiểu ý, chậm rãi gật gật đầu

Hắn nâng khóe miệng, lông mày mới chầm chậm giãn ra, hoàn hảo tính nàng cũng ko ngốc, vẫn còn biết đánh trả

"Nghe anh, về sau em ko được nói như thế nữa, cũng ko cho phép em quay về cái nhà kia, lại càng ko cho phép em làm bản thân mình bị thương, một chút thương tích cũng ko được, bởi vì làm như thế, anh so với em càng đau hơn, em biết ko?" Hắn trịnh trọng cảnh cáo nàng. trong giọng nói toát ra hương vị ko tha, đầu ngón tay xẹt qua gò má của nàng, cũng ko chân chính đụng vào nàng

Nàng trầm mặc, ko trả lời, chỉ nhìn hắn

"Vậy là sao đây, là em ko hiểu, hay là cảm động quá ko nói ra lời?" Hắn nhìn nước lấp láp trong mắt nàng, cố ý trêu chọc hỏi, cũng ko cho phép nàng trốn tránh hoặc miệng một đằng tâm 1 nẻo

Lôi Dĩnh há to mồm, lại ko phát ra tiếng, bởi vì lời nàng muốn nói với hắn nhiều lắm, nhưng trong nhất thời lại ko thể phát ra nữa chữ

"Ai, anh khó lòng đối với nữ nhân nói ra lời êm tai như vậy lắm, còn tưởng rằng em sẽ cảm động, nhào vào lòng anh khóc lớn, bất quá...quên đi, xem em hôm nay bị thương, anh sẽ ko cùng em so đo" Hắn trêu chọc cười nói,hắn biết nàng giờ phút này cảm động nên cũng sẽ ko thể nói được 1 lời

Ông trời a, nàng có biết trên khuôn mặt ngây thơ khó xử có bao nhiêu đáng yêu ko? Làm hắn cơ hồ nhịn ko được muốn vươn tay ôm nàng, nhưng lại nghĩ đến nàng đang bị thương, nên đành kiềm chế

"Đi thay đồ đi, rồi nghỉ ngơi thật tốt, anh còn chuyện phải xử lý, ngày mai anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra 1 chút" Hắn ko đùa nàng, dù sao cũng còn nhiều thời gian

"Ko cần, qua vài ngày em sẽ khỏe lại, ko nhất thiết phải đi bệnh viện" Lôi Dĩnh cự tuyệt nói, nàng ko thích mùi thuốc ở bệnh viện, cho nên mỗi khi cảm mạo hoặc ho khan , nàng đều tự mình mua thuốc uống

"Ko được, ngay mai anh sẽ gọi điện cho công ty em, xin cho em nghỉ 1 tuần: Cung Thần Hạo ko để nàng cự tuyệt, thu dọn thuốc đặt trở về hòm thuốc, rồi đi về một bên rời khỏi ban công, đem những việc ở thư phòng làm chưa xong xử lý cho xong

Lôi Dĩnh biết hắn là vì muốn tốt cho mình , nên cũng ko nói gì thêm, thâm tình nhìn bóng lưng hắn rời đi, hắn cùng nàng gặp gỡ cũng lâu, nàng đã có thể cảm nhận được hắn đối với nàng có tình cảm, đúng vậy, đó chính là biểu hiện của tình yêu, nụ cười trên mặt nàng cùng tâm tình dần dần tỏa sáng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.