Hoa Tầm Gửi - Nam Kha

Chương 4: Binh bất yếm trá (H)




Nóng.

Mẫn Dao nức nở, thở hổn hển, cô cảm thấy mình như người bị ngạt thở, cảm giác hít thở không thông khiến cô hoảng sợ, cuối cùng cố gắng vùng vẫy rồi mơ màng mở mắt ra, trước mắt cô là một mảng màu đen nhưng cô nhớ rõ ràng trước lúc ngủ đều đã mở đèn ngủ rồi mà? Sao bây giờ tất cả đều biến mất?

Trên môi tê rần, cô duyên dáng kêu to một tiếng, lúc này mới nhận ra hai tay mình đã bị người ta đè lên trên đỉnh đầu, mà môi của cô còn bị người kia hung hăng, mạnh mẽ hút vào trong miệng rồi gặm cắn, giống như dã thú đang xé thịt tươi mà cô chính là tảng thịt đáng thương, vô tội kia.

“Anh… Buông ra…” Mẫn Dao rốt cuộc cũng đã thở dốc được, trong lòng vừa sợ vừa thẹn kêu lên một tiếng, người đang đè trên người cô bỗng dừng lại một chút, anh chống tay, đỡ lấy thân mình rồi nhanh chóng ngước mắt lên, đôi mắt sâu thẳm kia giống như bầu trời đêm vậy, nó cứ như thế mà đập vào tầm mắt của cô.

Màu nâu sẫm, thật trầm lắng, sâu xa và rất đặc biệt nên cô không thể nào nhận nhầm được.

“Mạc, Mạc Cảnh Sơ… Anh đang làm gì vậy…” Cô nhận ra đó là anh thì buông lỏng sự đề phòng của toàn thân, chỉ mở to đôi mắt phiếm hồng và dùng một giọng nói nhẹ nhàng như một âm thanh nhỏ nhẹ, đầy mê hoặc mà hỏi anh, giọng điệu còn có vài phần khàn khàn và mềm mại khi vừa thức dậy. Anh nhìn cô và mỉm cười, nhưng đôi mắt của anh đã sâu hơn bình thường, giống như những viên kim cương màu đen, chiếu sáng rực rỡ nhưng đồng thời cũng mang theo sự cám dỗ, đen tối khó hiểu. Thì ra… một mảng tối đen vừa rồi là vì do anh đè lên người cô mà hôn… Mẫn Dao ngơ ngác nghĩ.

Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, cổ họng như chết lặng: “Dậy rồi?” Mẫn Dao bĩu môi trả lời một cách mơ hồ, trông cô có vẻ ngại ngùng. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng hồng và đôi mắt đen, tròn như mắt hạnh rồi mỉm cười quyến rũ. Vì anh cười nên khuôn mặt sáng láng, đẹp trai kia trở nên khó phân biệt, nín thở nhìn cô.

“Sao lại khó đánh thức như thế… hả?” Anh cúi đầu cọ cọ vào chóp mũi của cô, thân mật và đầy cưng chiều, giọng điệu dịu dàng mang theo sự nguy hiểm khó mà giải thích được khiến cả người cô run lên, cúi đầu cắn môi không dám nhìn anh.

Anh nhìn cô đang cắn đôi môi hồng phấn vừa bị anh yêu thương khi nãy thì thở dài một tiếng: “Lúc đầu anh chỉ muốn đánh thức em bằng nụ hôn mà thôi… Đừng cắn, ngoan nào.”

Cô vô thức ngẩng đầu nhìn anh một lát, lại bắt gặp ánh mắt đen như mực của anh, ánh mắt như một con báo đen đang nhìn thấy con mồi, ẩn chứa d/ụ/c v/ọ/n/g và nguy hiểm. Cô run lên một cái, di chuyển cổ tay bị anh nắm chặt, giọng điệu ngây thơ và xen lẫn sự sợ hãi khó thành lời: “Cảnh Sơ… đừng như thế…”

Mạc Cảnh Sơ đưa môi, cúi đầu rồi nhẹ nhàng hôn cô, hơi nghiêng đầu: “Đừng thế nào?” Anh đưa một tay đang rảnh rỗi vào trong chăn thăm dò, sờ lên vòng eo mềm mại của cô trong bộ đồ ngủ, bàn tay cứ di chuyển, vuốt nhẹ.

Cô lo lắng sắp khóc, đỏ mặt và không dám thở mạnh dù chỉ một cái, ngập ngừng nói: “Đừng, đừng có sờ em… Ngứa…” Anh bật cười, nhưng bàn tay đang dán lên da thịt non mềm kia lại không muốn rời đi, anh cúi người hôn cô, bàn tay đã thuận theo eo cô mà di chuyển lên phía trên, chạm vào mép dưới của n/ộ/i y.

“Nói cho anh biết… Sao hôm nay em lại không khoá cửa?” Tay của anh mò mẫm trên mép nội y của cô, cứ như sẵn sàng xâm chiếm hai phần thịt mềm mại đang được n/ộ/i y bao bọc lại. Mẫn Dao quay đầu, không dám nhìn anh, rồi lại cử động tay như muốn thoát khỏi sự ràng buộc của anh để đi ngăn chặn lại bàn tay đang xâm chiếm bên trong áo ngủ của cô, nhưng chỉ phí công mà thôi. Anh lại siết chặt thêm sự trói buộc trên hay tay cô, rồi lại tách ra, cúi đầu hôn lên cái cổ mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn: “Dao Dao ngoan… trả lời anh đi.”

Cô khụt khịt mũi, giọng nói của cô hơi nghẹn lại, nhưng âm thanh càng ngày càng yếu ớt: “Em… em không nghĩ gì cả… em chỉ quên mất mà thôi…”

Mạc Cảnh Sơ nghe vậy thì nhíu mày, cắn lên cổ cô một cái, rồi đưa ngón tay vào bên trong n/ộ/i y của cô trong tiếng kêu cảm thán của cô. Anh nheo mắt: “…Nhóc con nói dối.” Ngón tay của anh vừa động đậy, anh nhíu mày, giọng nói đầy cảnh cáo: “Nội y của em là kiểu thể thao, anh muốn chạm vào sẽ rất dễ đấy, em vẫn không muốn nói thật à?”

Mẫn Dao xấu hổ kêu lên, giọt nước mắt như ngọc rơi xuống vỡ vụn, lộp bộp rơi xuống khiến người khác phải vội vàng yêu thương. Cô khịt khịt mũi nhỏ, uốn éo vặn vẹo, trả lời một cách miễn cưỡng: “Em… bây giờ chúng ta là người yêu của nhau… Cho nên em… cảm thấy em không nên khoá cửa lại… vì em rất yên tâm về anh…” Cô cắn môi, đột nhiên ngẩng đầu và tức giận trừng mắt nhìn anh một cái: “Không ngờ lại tiện tay cho con sói hoang như anh!”

Nghe vậy thì anh cười với tâm trạng thoải mái, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, sau đó anh mở toang n/ộ/i y của cô ra không chút do dự trước vẻ xấu hổ của cô, rồi trong ánh nhìn khó tin của cô anh lại xốc chăn mền của cô lên, chậm rãi mở cúc áo trước ngực cô ra. Mẫn Dao nghẹn họng, sững sờ nhìn anh: “Anh, anh đang làm gì thế!” Mạc Cảnh Sơ nhếch môi cười xấu xa, trong mắt tràn đầy vẻ ranh mãnh.

“Anh cũng đâu có nói rằng em giải thích rồi thì sẽ bỏ qua cho em… Cô bé quàng khăn đỏ đã được định sẵn là bị sói hoang ăn sạch.”

Nói xong, anh giật áo ngủ của cô ra, khi cô đang đỏ bừng cả mặt, cắn chặt môi và nhắm mắt như thể không thấy gì thì anh cố nén lại nụ cười trên môi, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào b/ộ n/g/ự/c trắng nõn của cô, muốn làm chuyện xấu xa, yết hầu của anh nhấp nhô. Anh luôn biết rằng cô dậy thì rất thành công, nhưng thực tế vẫn hơn so với tưởng tượng… rất quyến rũ. Mạc Cảnh Sơ thở dốc, cúi người hôn một đường từ cổ của cô xuống dưới, sau đó đưa tay chạm vào đầu n/h/ũ h/o/a bên trên bộ ngực của cô, nó mềm mại như kẹo bông ngon ngọt nhất trên đời, đẹp như quả anh đào có màu sắc bắt mắt, xinh đẹp trắng nõn và mềm mại khiến người khác rất thích sờ vào, nhưng cũng rất hấp dẫn.

“Dao Dao… Mở mắt ra xem anh ăn em thế nào…” Anh cúi đầu xuống n/g/ự/c cô một tiếng, phả hơi thở nóng rực lên trên b/ộ n/g/ự/c trắng nõn của cô, hai điểm nhỏ mẫn cảm đã nhanh chóng dựng đứng lên, như chồi non đang vươn lên khỏi mặt đất. Anh nuốt một ngụm nước bọt, nhưng cô họng khô khốc cũng không thể dịu lại được. Anh không chịu nổi nhiệt độ đang bốc lên khỏi ngực, anh đưa tay chạm vào đầu ngực đang dựng thẳng đứng của cô, giọng nói trầm thấp: “Dao Dao, mở mắt ra… nếu không thì hôm nay anh sẽ ăn em đấy…” Mẫn Dao vô cùng xấu hổ, cô như con thỏ nhỏ xù lông, nhắm chặt mắt rồi giận dữ mắng mỏ: “Dù sao em mở mắt ra thì anh cũng ăn em! Tuỳ anh!”

Anh không nhịn được mà cười lên, khẽ nheo mắt, trên mặt đầy ý cười nhưng lại có phần uất ức và cô đơn: “…Mở mắt ra đi Dao Dao… Anh chỉ muốn em nhìn anh thôi, có được không?” Cô cắn môi, ngập ngừng mở mắt, khi nhìn thấy vẻ mặt đẹp trai của anh thì mọi tức giận trong cô bỗng chốc tan biến.

Đôi mắt anh chứa đầy dục vọng bị kìm nén, vẻ nhẫn nhịn rõ ràng và nụ cười chua xót trên khóe môi dường như giải thích cho sự tổn thương và uất ức của anh lúc này… khiến lòng cô bỗng tràn ngập cảm giác tội lỗi không thể giải thích được.

Chính sự do dự của cô đã khiến anh kìm nén lâu như vậy… Cô lấy đâu ra sức mạnh yêu cầu anh đừng chạm vào người cô…

Cô nhắm mắt lại, ngượng ngùng hỏi: “Thật… không thể làm được hết… em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng… Cảnh Sơ… như thế này thì nhanh quá…” Mẫn Dao nghe thấy anh buồn bã đáp lời tựa như một cậu bé đang hờn dỗi, cô nuốt một ngụm nước bọt, thôi vậy… không quan tâm nữa.

Cô mở mắt ra nhìn anh, ngại ngùng mà mạnh dạn nói: “Anh muốn làm gì thì làm… nhưng hôm nay không thể… không thể đi vào…”

Mạc Cảnh Sơ vốn dĩ đang cụp mắt xuống tiếp tục giả vờ vô tội, nghe vậy thì nhanh chóng rũ bỏ vẻ mặt đau khổ, đột nhiên cười thành tiếng, quyến rũ mà to gan. Anh buông lỏng bàn tay đã trói buộc cô bấy lâu, khi cô còn đang ngượng ngùng và rụt rè thì anh bế bổng thân thể mềm mại của cô lên, há miệng mà ngậm lấy b/ầ/u n/g/ự/c của cô không chút khách sáo, dùng sức phun ra nuốt vào và hút mạnh, tựa như đất hạn gặp mưa rào mà ăn đến mức không còn hình dạng gì… Tay còn lại của anh xoa nắn bên phía ngực trái không được yêu thương, nhào nặn mạnh mẽ, dùng hai ngón tay kẹp lấy đầu n/h/ũ h/o/a đang đứng thẳng rồi kéo ra ngoài, vui chơi quên cả đất trời.

Hóa ra mềm mại như vậy. Trong lúc anh ngậm mút, liếm láp thì đôi mắt của Mạc Cảnh Sơ rũ xuống, trong mắt tràn đầy dục vọng cháy bỏng.

Dao Dao là công chúa nhỏ của ngành tiếng Trung… hẳn là sẽ không thể không biết được câu nói… Binh bất yếm trá* nhỉ?

Cô lại bị lừa rồi… Mẫn Dao thở hổn hển ngẩng đầu lên, ngẩng đầu ảo não suy nghĩ, cô vừa thẹn vừa đỏ mặt. Tay của cô muốn đẩy đầu của anh đi, nhưng lại bị Mạc Cảnh Sơ bắt được, anh ngước mắt nhìn cô cười phóng đãng, đôi môi mỏng không rời khỏi ngực cô mà đưa đầu lưỡi hồng nhuận ra dưới ánh mắt ngơ ngác của cô rồi nhanh nhẹn liếm lấy đầu n/h/ũ h/o/a của cô, khiến cho cô phát ra một tiếng rên rỉ đầy quyến rũ, cũng khiến cho mặt của cô đỏ như quả gấc.

“Đã nói rồi đấy… để anh muốn làm gì thì làm, Dao Dao không được nói dối người khác đâu, biết chưa?” Nói xong, anh lại ngậm lấy b/ầ/u n/g/ự/c của cô một lần nữa, trong đôi mắt đang rũ xuống tràn đầy trầm mê, háo sắc. Bàn tay vốn dĩ đang nắm lấy tay cô cũng tiếp tục xoa nắn b/ầ/u n/g/ự/c của cô, vân vê đầu nh/ũ đẹp đẽ, tinh xảo vừa kéo nhẹ để trêu đùa.

Mẫn Dao phải khẽ rên lên dưới sự trêu chọc của anh, trên cặp ng/ực mềm mại như thỏ tuyết hiện đầy dấu răng và dấu hôn, là do lúc anh đùa giỡn với n/h/ũ h/o/a của cô để lại. Mật động được ẩn chứa dưới lớp quần ngủ cũng phun ra từng đợt nước, khiến q/u/ầ/n l/ó/t của cô bị ướt, thậm chí cả quần ngủ cũng ướt…

Thật xấu hổ… Cô nhắm mắt lại và má cô đỏ bừng. Tất nhiên cô biết rằng chiếc quần đã ướt, nhưng hy vọng rằng anh sẽ không nhận ra…

Nhưng sao mà Mạc Cảnh Sơ lại có thể không nhận ra? Anh như con giun trong bụng cô, giữ lấy chiếc quần đã ướt của cô rồi tiện thể bắt lấy được mật huyệt đang phun ra m/ậ/t d/ị/c/h của cô, nhíu mày cười một tiếng, đôi mắt dài hẹp như cánh hoa đào, tròng mắt màu đen không hề có chút thiện chí nào.

“Sao Dao Dao lại ướt rồi…? Để anh xem một lát có được không?”

Trong đầu cô như có tiếng nổ, cứ như âm thanh của nỗi xấu hổ trong lòng cô bị oanh tạc.

*Binh bất yếm trá (兵不厌诈): Trong quyển “Nghệ thuật chiến trận” Tôn Tử đã từng khẳng định rằng “Binh bất yếm trá” (nghĩa là khi dùng binh việc dối trá quân địch là buộc phải làm để đem lại lợi thế, để nhằm giành lấy chiến thắng) là phần tất yếu của nhà binh khi ra trận. Ý nói là việc dùng binh phải có lúc dùng sự nguy trá để thắng địch vì quan điểm quân tử tàu là sự trí trá thì người quân tử không nên dùng vì sẽ làm mất bản sắc anh hùng nhưng việc binh thì phải dùng mọi thủ đoạn để giành thắng lợi ví dụ khổ nhục kế, trá hàng, hối lộ mua chuộc nịnh thần, mỹ nhân kế, giá họa chia rẽ… kể cả những kế không quang minh chính đại vẫn làm miễn sao chiến thắng là được


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.