Hoa Tầm Gửi - Nam Kha

Chương 10: Trong tay




Mạnh Lân Yến bước vào văn phòng, nhìn thấy người đàn ông đang đắm chìm dưới ánh mặt trời toàn thân có vẻ đều toát ra ánh hào quang thì trợn trắng mắt không hề che giấu. Anh ấy không thả nhẹ bước chân, kéo một cái ghế tới phía trước mình, tách hai chân ngồi lên và “haizz” một tiếng. Mạc Cảnh Sơ đang tựa vào lưng ghế nhắm mắt thư giãn, nghe thấy tiếp của anh ấy mới khẽ ngẩng đầu hé mắt liếc nhìn, vẻ mặt hờ hững.

“Chậc chậc, còn giả vờ, làm như tôi không biết hiện tại cậu thoải mái thế nào ấy?” Mạnh Lân Yến một tay chống đầu, tay còn lại tùy tiện kéo bài thi đã sửa xong bên cạnh để xem, sau đó lại chép miệng, vẻ mặt coi thường: “Sinh viên hiện nay… thật là người này lại càng kém hơn người kia, đề thi đơn giản như thế mà vẫn làm sai… A… Hay là do giảng viên dạy không tốt chăng?”

Mạc Cảnh Sơ ngẩng đầu liếc anh ấy: “Cậu có ý kiến gì với cách dạy của tôi à?”

Mạnh Lân Yến khoát tay: “Sao tôi dám chứ, cậu chính là trợ giảng Mạc danh tiếng vang xa mà.” Anh ấy liếc anh, híp mắt mỉm cười và nói: “Thế nào? Theo đuổi được thanh mai bé bỏng của cậu rồi sao?”

“Vốn dĩ đã ở trong tay, nào có chuyện theo đuổi được hay không.” Mạc Cảnh Sơ ngồi dậy, kéo bài thi trong tay anh ấy về rồi nheo mắt: “Nói đi, Kỳ Lân, cậu tới đây làm gì?”

Mạnh Lân Yến phồng miệng hừ một tiếng: “Với tư cách là một người bạn tốt đến tìm cậu thì có thể làm gì? Chẳng phải để hỏi cậu thử xem mùi vị nắm được vào tay là như thế nào ư…”

Anh ấy giễu cợt, híp mắt rồi liếm môi: “Căn cứ vào nguồn tin tức đáng tin cậy của anh đây, hôm nay cô bé khóa dưới không có đến trường. Nói! Có phải tên mặt người dạ thú cậu đã làm gì người ta rồi đúng không?”

Mạc Cảnh Sơ nghe thế thì khẽ cười, ẩn ý khinh thường: “Kỳ Lân, cậu chẳng những càng ngày càng ngây thơ mà còn càng ngày càng nhiều chuyện, bà tám đáng ghét.”

Mạnh Lân Yến không để ý, chỉ “hừ” một tiếng và tiếp tục truy hỏi: “Rốt cuộc thế nào? Tôi quen cậu không phải ngày một ngày hai, ngoại trừ việc cậu thành công nuốt thanh mai bé bỏng vào bụng ra… tôi thật chẳng nghĩ ra việc gì có thể khiến cậu vui vẻ như thế.”

Anh nhíu mày, gõ đầu ngón tay xuống bàn phát ra tiếng giòn vang: “Tôi vui vẻ hả? Có rõ ràng vậy không?”

Mạnh Lân Yến trợn trắng mắt, chậc chậc hai tiếng: “Người có mắt đều biết tâm trạng của cậu rất tốt đấy, biết không hả? Cậu có biết bình thường cậu là một người thế nào không? Trong lòng các cô, cậu khóa dưới thì cậu chính là một núi băng lớn chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà… mà cái núi băng không thể làm gì khác kia hôm nay như bị tan chảy vậy, trừ khi bị mù thì có ai mà không nhận ra chứ?”

Mạc Cảnh Sơ nghe vậy thì im lặng hồi lâu, một lát sau bèn bật cười, trong mắt đầy sự vui vẻ: “Thì ra rõ ràng như thế.”

“Vì thế cho nên kiềm chế?” Mạnh Lân Yến liếc anh, mím môi: “Từ khi cô ấy còn là thanh mai bé bỏng của cậu thì cậu đã ôm cô ấy trong ngực không chịu buông tay. Sao nào, cuối cùng cũng ăn được rồi? Ăn thật sự rồi ư?”

Anh cười, cuối cùng gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, đã ăn.”

Vô cùng ngọt ngào.

“Cậu hay thật, nhớ thương lâu như vậy cuối cùng đã được tới tay.” Mạnh Lân Yến suy nghĩ lại cảm thấy cách nói này không tốt: “Không đúng không đúng, không thể nói được tới tay, cảm thấy từ này không quá hay… Ôi… ôi… cái gì, muốn đổi thành cái gì, tôi không nghĩ ra được…”

“Cậu không nên nói tôi rốt cuộc cũng lấy được tới tay…” Mạc Cảnh Sơ khẽ cười, ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Nên nói cuối cùng cô ấy cũng đồng ý mở rộng cánh cửa lòng mình.”

“Là cô ấy đồng ý nên tôi mới có thể “ăn” cô ấy vào miệng, nếu cô ấy không muốn… thì cả đời này, tôi chỉ có thể che chở cô ấy trong lòng bàn tay để cô ấy không phải chịu bất kỳ tổn thương nào.”

Nếu như anh không thể trở thành người yêu của cô thì anh muốn làm người bảo vệ cô suốt đời, vì cô mà vượt qua mọi chông gai, dù là bước chân tập tễnh, đẫm máu cả núi sông – anh cũng sẽ vì cô mà mở ra một con đường để cô ấy không bao giờ chịu tổn thương.

Cô là công chúa của anh, tốt nhất cả đời nên nép dưới cánh chim của anh, không bao giờ bị thương tổn.

“Thật ra có lúc ngẫm lại… khi cậu yêu một người thì yêu đến mức bản thân chẳng còn chút tôn nghiêm nào, tôi thật sự chẳng thể chấp nhận loại tình yêu như thế.” Mạnh Lâm Yến bĩu môi và khẽ lên tiếng.

Mạc Cảnh Sơ nghe vậy thì ngước nhìn anh ấy, chốc lát sau bèn nhếch môi cười, đôi mắt híp lại lóe lên ánh sáng: “Không còn cách nào… tôi yêu cô ấy… tôi chỉ yêu cô ấy, cho dù yêu đến thịt nát xương tan, tôi vẫn sẽ vui vẻ chịu đựng.”

“Bệnh trạng này… tương lai chắc chắn cậu sẽ là nô lệ của vợ.” Mạnh Lân Yến đảo mắt và mở miệng, liếc mắt nhìn Mạc Cảnh Sơ thì thấy anh đứng lên, anh ấy nhướng mày hỏi: “Làm gì? Đi đâu? Chẳng phải buổi chiều cậu còn lên lớp à?”

Mạc Cảnh Sơ liếc anh ấy, cười “hừ” một tiếng, lắc lắc điện thoại trong tay: “Công chúa nhỏ thức dậy rồi, tôi quay về xem cô ấy một chút.”

Anh bước đến cạnh cửa trước ánh mắt ngơ ngác của Mạnh Lân Yến, quay đầu nhìn anh ấy và nhếch miệng cười: “Còn nữa, cái câu nói mà vừa rồi cậu không nói ra đó là chỉ dám đứng nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn… Nếu Dao Dao nghe thấy cậu không nói ra câu này, chắc chắn sẽ đập chết cậu.”

Trơ mắt nhìn bóng lưng của Mạc Cảnh Sơ, Mạnh Lân Yến chép miệng, hừ nói:  “Chậc, không nên thể hiện ân ái như vậy… Công chúa nhỏ ngành tiếng Trung… thật sự đã hoàn toàn tẩy não cậu rồi.”

Quen biết anh đã nhiều năm, nhưng có bao giờ Mạnh Lân Yến nhìn thấy Mạc Cảnh Sơ như thế này đâu?

Một chàng trai đang bình thường lại rơi vào tình yêu chẳng thể rút chân lại…

Còn là một kẻ giấu tài, đúng là loại mặt người dạ thú.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.