Lúc này bên bờ có tiếng bước chân, tuy rằng tiếng chân kia không lọt vào trai Lục Nguyên, hắn đang ở trạng thái không minh. Bây giờ hắn ở trạng thái không minh trừ phi có người công kích, nếu không sẽ chẳng tỉnh lại, chỉ có chờ hắn suy nghĩ gần xong mới tỉnh táo. Bên bờ đứng một ông lão để râu tuổi già nua. Lý Phóng thấy thiếu chủ vẫn không xuất hiện, muốn dọc theo đường thiếu chủ đi xem coi hắn đi đâu. Hiện nay Đông Đạo phủ không bình tĩnh, thiếu chủ kiếm áp Tôn Thiên Cương khiến rất nhiều thế lực đưa mắt đến thiếu chủ, Lý Phóng hơi lo âu nên theo tới.
Lão đi tới bờ sông thì phát hiện thiếu chủ đang đứng ở giữa sống, phối kiếm Dưỡng Ngô kiếm tùy thân ra khỏi vỏ, đang hư ảo đâm thứ gì. Lý Phóng tiếp tục xem, phát hiện thiếu chủ dường như đang múa kiếm chiêu rồi lại không giống kiếm chiêu, hình như đang không ngừng sửa chữa.
Đây là có ý gì? Lão sớm biết thiếu chủ kiếm thuật tinh tuyệt, giờ thiếu chủ đang làm gì? Kiếm thuật thiếu chủ cho dù tệ đến đâu cũng không kém đến tình trạng đó đây.
Lý Phóng đột nhiên giật mình, không lẽ là sáng tạo kiếm thuật!?
Không đúng, muốn sáng tạo kiếm thuật cần phải cỡ cấp tông sư mới làm được. Kiếm thuật thiếu chủ dù tinh diệu đến mấy, không lẽ tới cấp tông sư rồi? Lý Phóng gần như không thể tin, nhưng bây giờ điều thiếu chủ đang làm đích thực là sáng tạo kiếm chiêu, còn đang không ngừng chỉnh sửa.
…………
Đôi mắt Lục Nguyên hồi phục trong sáng.
Lại thất bại. Lúc tại Bắc phong đã muốn lĩnh ngộ vũ kiếm ý mà thất bại, lần này luyện thành Vân Long Thập Biến đệ nhất biến Ly Vẫn Biến muốn lĩnh ngộ thủy kiếm ý, kết quả vẫn thất bại, đáng tiếc. Nhưng từ đó có thể thấy ra kiếm ý khó lĩnh ngộ cỡ nào, dưới tình huống như thế mà còn thất bại.
Lần đầu tiên hắn có thể lĩnh ngộ phong kiếm ý, vân kiếm ý coi như may mắn, hơn mười năm luyện bộ kiếm pháp cộng thêm may mắn lĩnh ngộ, bây giờ muốn lĩnh ngộ kiếm ý khác thì không dễ dàng như thế.
Nhưng thất bại thì cứ thất bại. Hắn lại hớp một ngụm rượu. Kiếm ý vốn là không dễ dàng lĩnh ngộ.
Ngộ được thì là ngộ.
Ngộ không được thì tạm thời bỏ.
Cái gọi là được thì ta may mắn, không được là số mệnh. Nếu quả để ý, ngộ không thông một kiếm ý liền chán nản nửa ngày vậy người đó quá yếu đuối. Nếu không không thông một kiếm ý mà cứ điên cuồng ngộ, tiếp tục như thế thì cũng có khả năng ngộ kiếm ý nhưng khả năng điên tẩu hỏa nhập ma càng lớn hơn.
Hắn nâng tay Dưỡng Ngô kiếm vào vỏ, y phục đã ướt đẫm, dùng pháp lực hong khô. Hắn đi đến bờ sông thì pháp lực hong đồ khô ráo rồi, chượt phát hiện Lý Phóng đứng tại bờ sông.
Hắn tùy ý giơ tay nói:
- A, ngươi cũng ở à.
Lý Phóng vô cùng kinh ngạc hỏi:
- Thiếu chủ, mới rồi ngươi đang sáng tạo kiếm chiêu?
- Xem như đi.
Lục Nguyên gật đầu, lúc đó nếu mình có thể sáng tạo ra một bộ thủy hệ kiếm pháp thì coi như lĩnh ngộ được thủy kiếm ý nên nói thế cũng đúng.
- Nhưng thất bại rồi.
Lý Phóng vô cùng kinh ngạc, tuy thiếu chủ nói lúc sáng tạo kiếm chiêu đã thất bại, nhưng có hteer sáng tạo kiếm chiêu thì đã là biểu hiện gần với tông sư kiếm đạo. Lý Phóng khâm phục thiếu chủ sát đất.
Lục Nguyên để tâm mấy suy nghĩ nhỏ nhặt đó, xem trăng trên cao, nói:
- Tốt rồi, trở về đi.
Thanh y thiếu niên cất bước đi dưới ánh trăng.
Trăng treo cao, ánh trăng như nước.
Nhẹ nhàng rắc trên người thiếu niên.
Khóe môi thiếu niên nhếch nụ cười.
Dưỡng Ngô kiếm khiêng trên vai.
Đường lát đá ở dưới chân.
Thanh y thiếu niên vác Dưỡng Ngô kiếm đi trên đường lát đá.
Rốt cuộc một góc Lý gia sơn trang xuất hiện ở ngã rẽ rừng cây trước mặt.
Lý gia sơn trang cũng bị ánh trăng bạc bao bọc.
Ánh trăng không nơi nào không ở.
Gió nhè nhẹ thổi.
Gió động, trúc động, ảnh động.
Đều ở trong ánh trăng nhè nhẹ lắc lư.
Kéo theo một cơn gió nhẹ loạn ảnh.
Trong lúc trăng treo cao thì Lục Nguyên trở về Lý gia sơn trang, đã khuya, bình thường lúc này sơn trang im lặng, trừ người sơn trang tuần đêm ra, sơn trang rơi vào ngủ say, không náo nhiệt bằng ban ngày.
Chợt một tu tiên giả bước nhanh tới nói:
- Tham kiến thiếu chủ.
Lục Nguyên phất tay, hỏi:
- Đứng lên đi, nói, có chuyện gì?
- Là như vậy.
Tu tiên giả đó gật đầu đáp:
- Tối hôm nay nhận hơn mười phong thư.
- A? Lấy đến xem thử.
Lục Nguyên từ tay tu tiên giả nhận lấy thư, bóc ra xem từng cái, đọc xong mặt hiện nụ cười nhạt. Mười mấy phong thư, người viết lấy thư bốn người chủ yếu, là Tôn Thiên Cương có Thanh Thành làm hậu thuẫn, bàn chiếm chỗ này ngàn năm thế gia Vương gia gia chủ Vương Hoành Đồ. Có quan hệ với hoàng tộc Đại Tấn Hoàng gia gia chủ Hoàng Phong Ba. Có tu tiên môn phái trung hình đứng sau Tiền gia gia chủ. Thư khác đều là từ thế lực lớn nhỏ trong Đông Đạo phủ.
Những lá thư này đủ loại ngôn ngữ, kiểu dáng khác nhau.
Nhưng kỳ thực mục đích chỉ có một, là dò xét giới hạn của hắn.
Thực ra lúc Lục Nguyên mới đến thì thế lực lớn nhỏ Đông Đạo phủ không ai để ý cả. Thiếu chủ đến thì sao? Thiếu chủ này là đệ tử chân truyền Hoa Sơn Bắc phong thì sao chứ? Dù gì hắn còn quá trẻ tuổi. Tuổi nhỏ vậy dù là đệ tử chân truyền thì thực lực không tốt lắm, quan trọng hơn là tuổi nhỏ kinh nghiệm kém, chơi không lại người có kinh nghiệm nhiều.
Nói ngắn gọn là khi Lục Nguyên mới đến, tất cả người trong cuộc đều cho rằng hắn quá non.
Thực lực non, kinh nghiệm cũng non. Nguồn: http://truyenfull.vn
Kết quả mọi người phát hiện đã nhìn làm. Một đệ tử chân truyền mười tám tuổi đem Tôn Thiên Cương kinh nghiệm tám mươi tuổi đánh gục, chịu thua. Chẳng những thực lực đủ, mặt thủ đoạn cũng cáo.
Đùa giỡn, loại chuyện nhảm này mà cũng có sao? Cho nên họ rất tò mò, Lục Nguyên rốt cuộc có bộ dạng gì? Một người tuổi trẻ như vậy đã đánh bại Tôn Thiên Cương kinh nghiệm lâu năm, quả là không đơn giản. Đương nhiên họ nhiều ít đã cướp quặng mỏ của Thùy Mộ Kiếm Tiên, muốn họ đem đồ vào bụng phun ra là cực kỳ khó khăn.
Họ bàn với nhau, gửi thư một lần, thế lực mười phương cùng gửi thư, trong đó ẩn chứa cảnh cáo. Lục Nguyên ngươi xem như là quá giang long, đến Đông Đạo phủ phải ngoan ngoãn cúi đầu, huống chi ngươi chỉ là một người tuổi trẻ không bao nhiêu kinh nghiệm.
Không sai, đây là lần thử, thử giới hạn của Lục Nguyên, thử thái độ của hắn.
Hơn mười phương thế lực liên hợp, Lục Nguyên phải kiêng dè một hai.
Trong thư nhắc đến nhiều nhất là gác lại vấn đề, cùng cùng khai phát. Nói đơn giản là các phương thế lực trước kia chiếm quặng mỏ phe Thùy Mộ Kiếm Tiên ngươi, những tranh chấp này đều có thể gác lại, mọi người cùng cùng khai phát, mđây chính là thăm dò giới hạn của hắn.
Lục Nguyên cười cười, thú vị.
Đúng là vô cùng thú vị.
Lục Nguyên nói với Lý Phóng đứng sau lưng.
- Lý Phóng, ngươi hồi âm giúp ta, cứ viết thế này, tất cả chiếm cứ quặng mỏ Tượng Sơn vô điều kiện trả về, đúng rồi, còn phải bồi thường. Mỗi cái chiếm quặng mỏ đều phải đưa ra bồi thường, không có điều kiện gì để bàn.
Nói đùa hả? Những người đó còn muốn thử giới hạn của mình? Chiếm quặng mỏ mà còn muốn gác lại vấn đề, cùng khai phát, nói đùa gì vậy?
Làm sao có chuyện tốt như vậy!