Nhất kiếm phá vạn pháp chính là hắn bây giờ, có thể lấy kiếm pháp phá rất nhiều loại kiếm pháp, ai chưa luyện đến tầng kiếm ý đều sẽ bị hắn phá vỡ, đối với mộc hệ pháp thuật, thủy hệ pháp thuật thì có chút tin tưởng nắm chắc. Tất nhiên cách nhất kiếm phá vạn pháp còn đoạn khoảng cách dài.
………
Gã đàn ông họ Đao đã bị đưa vào thiên lao Bắc phong. Trong Bắc phong có thiên lao chuyên môn nhốt tù phạm, nhốt bên trong muốn trốn ra gần như không khả năng.
Nhiệm vụ này coi như hoàn tất.
Đúng rồi, trước khi chuyển gã đàn ông họ Đao vào thiên lao, nên lấy cái gì đều lấy ra hết.
Có đồ để lấy mà không lấy thì chẳng phải phong cách của ta, huống chi cái này xem như là chiến lợi phẩm của mình.
Đầu tiên là hai mươi cái tạc linh thạch, cái tên này cừ thật, chơi thật lớn.
Lúc trước đã nói qua, tạc linh thạch chính là loại kỳ dị trong linh thạch, nên tính thuộc hỏa linh thạch, trời sinh lửa bên trong nhiều hơn hỏa linh thạch bình thường, khá ổn định, đụng vào liền nổ. Tạc linh thạch ở trong chợ tu tiên giả bán giá rất đắt. Tạc linh thạch đặt bên cạnh mình lúc đấu thì làm ám khí, oành một tiếng quăng ra liền nổ, cũng có thể bán vào chợ tu tiên giả đổi thành hạ phẩm linh thạch, ít nhất có thể đổi được một trăm hạ phẩm linh thạch.
Trừ hai mươi tạc linh thạch còn có một bộ pháp khí…Song Xà Bình. Đây là cái mình màu trắng ngà, thuộc về pháp khí thủy hệ. Chính bởi vì có Song Xà Bình
Mà gã đàn ông họ Đao mới có thể thi triển ra pháp thuật Thủy Chi Nộ Đào. Pháp khí thủy hệ này giá trị chưa biết nhưng tệ lắm cũng đáng gần trăm hạ phẩm linh thạch.
Xem trăng treo cao, hàn sương lãnh nguyệt. Lục Nguyên cất th và Dưỡng Ngô kiếm vào vỏ. Là lúc đi Trung Chính Bình Hòa Trai báo cáo nhiệm vụ hoàn thành.
Trăng treo trên cao, là nửa đêm.
Trong Trung Chính Bình Hòa Trai, Nguyên Nguyên Thượng Nhân đang viết chữ.
Bút lông sói ở trong tay, thạch yên nghiên đặt một bên, có một đạo đồng mài mực, giấy tuyên thành trải ra.
Khi Lục Nguyên bước vào thì thấy cảnh tượng này.
Lục Nguyên chắp tay nói:
- Tham kiến sư bá.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân nhàn nhạt hỏi:
- Đã hoàn thành nhiệm vụ?
Lục Nguyên gật đầu đáp:
- Vâng.
Đã là nửa đêm, hắn rất muốn trở về ngủ một giấc, kết quả chợt nghe Nguyên Nguyên Thượng Nhân nói.
- Đến đây, tới bên cạnh lão phu, nhìn lão phu viết chữ.
Lục Nguyên muốn khóc, giờ hắn chỉ muốn ngủ thôi, vậy mà bị Nguyên Nguyên Thượng Nhân kêu đi qua xem lão viết chữ. Đi thì đi, hết cách, vị này là sư bá, còn là chủ Bắc phong, mệnh lệnh của lão hắn chỉ có nước nghe. Hắn đi tới sau lưng Nguyên Nguyên Thượng Nhân, nhìn lão viết chữ.
Qua giây lát hai người Vân Dật, Vân Bình cũng trở lại, họ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nguyên Nguyên Thượng Nhân kêu hai người đến bên cạnh nhìn lão viết chữ.
Chữ là do nét bút viết ra, như mây bay nước chảy.
Tiếp theo có không ít người lần lượt đến, đều là báo cáo hoàn thành nhiệm vụ. Đương nhiên cũng có lúc xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, sẩy tay. Nhưng Nguyên Nguyên Thượng Nhân sắp đặt thật lợi hại, một người sẩy tay thì người sau liền bù đắp, từng tình báo truyền lên, thật là cái lưới lớn.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân đúng là giỏi thật.
Biết Nguyên Lăng sắp đặt không vội ra tay mà chờ tối hai ngày trước đại thọ mới bắt đầu hành động. Không ra tay thì thôi, đã làm là thế tới rào rạt, một hơi bố trí nhiều tay chân lặng lẽ bện lưới lớn, đến cuối cùng hoa lệ thu võng.
Một hơi không biết thu võng được bao nhiêu con cá.
Loại sắp đặt này, loại thủ đoạn này, loại nhẫn nhịn này.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân không uổng là Nguyên Nguyên Thượng Nhân.
Nếu chỉ là vậy thì thôi, cố tình khi đám người báo cáo thì Nguyên Nguyên Thượng Nhân vẫn luôn viết chữ, không ngẩng đầu. Lão đang viết "Đế Kinh Thiên" tiền tiền triều hoàng đế khai quốc viết: "Tần xuyên hùng đế trạch, hàm cốc tráng hoàng cư. Khỉ điện thiên tầm khởi, ly cung bách trĩ dư. Liên hoăng dao tiếp hán, phi quan huýnh lăng hư. Vân rì ẩn tầng khuyết, phong yên xuất khỉ sơ..."
Chữ của Nguyên Nguyên Thượng Nhân vuông tròn đều có, ba thế tự nhiên, chữ như vàng, các hàng ngọc nhuận, nhiều phương mỹ lệ, kết tự rộng rãi, kết cấu hào phóng, khí thế tao nhã.
Từng tình báo đưa lên, ngẫu nhiên cũng có tình báo về sai sót, Nguyên Nguyên Thượng Nhân mặt không biến sắc, tay vẫn ổn định.
Viết xong nguyên Thiên Đế Kinh, trơn tru như là tâm lão không có bất cứ dao động.
Thái sơn sụp trước mặt không biến sắc
Bây giờ Lục Nguyên đã biết lý do Nguyên Nguyên Thượng Nhân kêu hắn, đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình đứng đây nhìn lão viết chữ là vì sao.
Một là đợi ba người hắn trước tiên nhìn Nguyên Nguyên Thượng Nhân sắp đặt, sau này ba người sẽ là đảm đương một phía Nguyên Nguyên Thượng Nhân, giờ trước xem cách làm của lão, học hỏi.
Thứ hai là muốn ba người học thái sơn sụp trước mặt không biết sắc, học bình tĩnh.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân tự mình biểu diễn cho ba người xem so với tất cả giảng giải có ích nhiều, tốt hơn nhiều.
Đêm chậm rãi trôi qua, đồng hồ cát bên cạnh từng chút một chảy xuống.
"... Quảng đãi thuần hóa phu, phương tự vân đình hưởng." Đây là hai câu cuối của "Đế Kinh Thiên". Viết xong hai câu này, Nguyên Nguyên Thượng Nhân ném bút lông sói sang bên, ném vào trong ống đựng bút.
Lão phủi tay, nói:
- Để ba người trẻ tuổi các ngươi cùng lão già như lão phu nhìn chữ một đêm, bài "Đế Kinh Thiên" rốt cuộc viết xong, các ngươi có thể trở về.
Lúc này người lão phái ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đã hoàn thành xong hết.
Tay chân, thế lực Nguyên Lăng ẩn giấu hoàn toàn tan rã.
Lưới này đúng là vớt lên không ít cá, trong đó có một số cá lớn.
Còn dạy ba đệ tử chân truyền có tài hoa chỉ xem như thuận tiện thôi.
Rốt cuộc có thể về nhà ngủ rồi, Lục Nguyên ngủ gà ngủ gật, nửa đêm rạng sáng lăn qua lộn lại sao không buồn ngủ? Đi ra Trung Chính Bình Hòa Trai, hắn duỗi người mấy cái. Hai người Vân Dật, Vân Bình như có điều suy nghĩ không nói lời nào.
Thật lợi hại, Nguyên Nguyên Thượng Nhân, một ban đềm vô số cuộc chiến.
Lục Nguyên thở dài một hơi, tuy nhiên chuyện không liên quan mình, giờ phải về ngủ thôi.
Hy vọng có giấc mơ đẹp.
………
Tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau.
Sắc trời rất đẹp.
Ngày mai là ngày đại thọ năm trăm tuổi của Nguyên Nguyên Thượng Nhân.
Rốt cuộc sắp tới rồi.
Hắn mới ăn bữa sáng thanh đạm, tương dưa leo với cháo loãng, ăn vô cùng thoải mái thì Diệp Phương, Diệp Viên ồn ào xông vào.
Diệp Phương nói:
- Đi, đi, đi, đi nhìn Liễu sư muội đi.
Lục Nguyên kinh ngạc kêu lên:
- Cái gì?
- Đi xem Liễu sư muội!
Diệp Viên ở bên cạnh nói:
- Không phải đã nói với ngươi rồi sao? Kiếm tông Đông phong đệ cửu đệ tử chân truyền Liễu Diệp Nhi, chính là tiểu mỹ nữ nổi danh, nói thật ra còn đẹp hơn Lăng tam sư tỷ nhiều.
Lăng Ngọc Châu coi như thượng đẳng, nghe Diệp Phương, Diệp Viên nói vậy thì hắn nổi lên hứng thú. Người trẻ tuổi thôi, đối với con gái đẹp thì sẽ có chút hứng thú. Lục Nguyên lập tức cầm Dưỡng Ngô kiếm đang nghỉ ngơi giắt bên hông, cùng Diệp Phương, Diệp Viên ra ngoài.
Lục Nguyên hỏi:
- Đúng rồi, lần này là chuyện gì?
Diệp Phương nói:
- Nghe nói khí tông Trung phong Ngọc Nữ Phong đệ thất đệ tử chân truyền Bạch Ngự Băng, và kiếm tông Đông phong đệ cửu đệ tử chân truyền Liễu Diệp Nhi đấu nhau. Nghe nói Bạch Ngự Băng cũng là mỹ nữ khá đẹp nhưng lạnh như băng, không phải loại đáng yêu ngây thơ như Liễu Diệp Nhi, cho nên không để ý lắm.
Ba người Diệp Phương, Diệp Viên, Lục Nguyên chạy nhanh như bay lên chỗ Nhị Tứ Thập Phù Kiều. Nhị Tứ Thập Phù Kiều là thắng cảnh nổi tiếng của Bắc phong, chỗ này nước chảy qua khe núi hình thành dòng sông không rộng lớn lắm, tiền bối Bắc phong ở mặt trên xây hai mươi bốn cầu nổi, Nhị Tứ Thập Phù Kiều kết cấu hình vòm, trên cầu có khắc tượng sư tử. Khiến nơi này có chút cảnh tượng Giang Nam.
Lúc này rất nhiều người đứng xem.
Lục Nguyên quan sát.
Trên Nhị Tứ Thập Phù Kiều có một cô gái mặc đồ trắng, vóc dáng cao, mặt lạnh như tuyết, chắc là Bạch Ngự Băng trong miệng họ. Bạch Ngự Băng khá đẹp, chân thon dài, thắt lưng quấn dải lụa trắng ôm eo mảnh khảnh, có thể xứng chữ tuyệt sắc.
Bên kia là thiếu nữ thanh y hơi thấp. Thiếu nữ có chút trẻ con mập, đôi mắt thuần khiết ngây thơ, khuôn mặt xinh đẹp, da trắng tuyết, hoàn mỹ đường cong. Thiếu nữ hấp dẫn người nhất ở chỗ đôi mắt đơn thuần kia, tựa như làm người thấy chốn thuần khiết nhất thế gian, hèn chi đè qua Bạch Ngự Băng và tam sư tỷ Lăng Ngọc Châu, xem ra nàng chính là Liễu Diệp Nhi.
Khí tông đệ tử chân truyền đụng độ kiếm tông đệ tử chân truyền, đánh nhau là chuyện rất bình thường.
Còn về Bạch Ngự Băng và Liễu Diệp Nhi ai thua ai thắng, cái này quan trọng sao?
Cái này thật sự quan trọng ư?
Lục Nguyên ở bên cạnh ngắm bộ dạng Bạch Ngự Băng và Liễu Diệp Nhi đấu nhau, khoanh tay trước ngực. Đây mới là cuộc sống của đệ tử chân truyền, so với đêm tối đánh nhau, tiêu diệt từng kẻ địch, sinh hoạt trước mắt, nhìn đồng môn sư tỷ muội xinh đẹp đấu nhau mới thoải mái.
Cuộc sống nên là thế này.
Lúc này ánh nắng ấm áp, vô cùng thoải mái.
Đương nhiên Lục Nguyên cũng biết có quang minh thì phải có hắc ám. Được rồi, cứ đi hưởng thụ sinh hoạt dù là quang minh hay hắc ám thôi.
Đỉnh Bắc phong cao ngất.
Vân cuốn vụ nhiễu, đứng chót vót, cuồng phong rít gào qua, thổi tay áo phần phật bay như tiên cảnh.
Đỉnh cao nhất đặt một Chấn Bắc Chung. Chấn Bắc Chung cỡ lầu các màu vàng rực, năm tháng để lại dấu vết loang lổ trên chuông. Chấn Bắc Chung đặt trên đỉnh núi, so với Trung Chính Bình Hòa Trai ở không xa, Ỷ Vân Đình thì còn cao hơn chút.
*Đinh- - *
Hai tiếng chuông du dương vang lên trên đỉnh truyền khắp cả Bắc phong.
Qua thật lâu, lại là một tiếng.
*Đinh- - *
Chuông vang hai tiếng.
Chấn Bắc Chung này không phải vật tầm thường, là đệ nhị đại tổ sư truyền xuống.
Chuông vang ba hồi là Bắc phong đại tái.
Chuông vang năm tiếng là Hoa Sơn ngũ phong.
Chuông vang chín lần là có tình hình nguy cấp, toàn phong đề phòng.
Đại thọ năm trăm tuổi của Nguyên Nguyên Thượng Nhân tiếng chuông vang hai hồi. Nguyên Nguyên Thượng Nhân làm người không thích xa hoa phô trương, chuông vang hai tiếng làm hình tượng rồi thôi.
Lúc này náo nhiệt nhất chắc là Vân Thiện Điện Vân Vụ Cung.
Đại thọ năm trăm tuổi của Nguyên Nguyên Thượng Nhân cử hành trong Vân Thiện Điện. Vị trí Vân Thiện Điện cực kỳ rộng lớn, dài hơn mười trượng, rộng hơn mười trượng, chính giữa có ba mươi sáu bàn long trụ, trong điện cực kỳ sáng ngời. Lúc này đã bày sẵn vài cái bàn, mặt trên đặt một ít mỹ tửu mỹ thực.
Mỹ tửu chỗ này theo vị trí cái bàn khác nhau đặt các loại linh rượu. Như tử vân tiên nhưỡng, nho linh tửu, vân vân và vân vân.
Mỗi một cái bàn đều có long nha cơm, ngô cơm, những cơm bao gồm linh khí.
Rượu và cơm, hai thư này có thể quy mô lớn sinh ra linh khí kèm theo, nhưng thức ăn khác thì không được. Dù Nguyên Nguyên Thượng Nhân nói lần này đơn giản là chính, đừng dùng xa hoa, nhưng lão vẫn là chủ một phong, không thể quá keo kiệt. Tay gấu thịt rồng bay, cá biển cua trăm năm, các loại không giống nhau, thật là mỹ vị trăm món, dị quả các sắc tươi mới.
Bàn đằng trước là những người có thân phận, ví dụ Hoa Sơn tri danh cửu đại trưởng lão, ví dụ người có tiếng trong Đại Tấn quốc tu tiên. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Bàn chính giữa là dể trưởng lão bình thường ngồi.
Bàn mặt sau là cho các đệ tử chân truyền ngồi.
Theo hai tiếng chuông vang lên, có thể bắt đầu.
Lục Nguyên phía sau một cái bàn rót cho mình ly nho linh tửu. Loại nho linh tửu này chú trọng là linh khí bên trong, không có nhiều yêu cầu về vị rượu. Nếu là tu tiên giả thì đành thôi, dù gì rượu có vị thế nào vào miệng họ đều như nhau, nhưng trong miệng hắn thì kém rất nhiều, ai kêu hắn là tửu quỷ đâu.
Miễn cưỡng tạm được, đây là Lục Nguyên đánh giá nho linh tửu.
Khi Lục Nguyên uống rượu thì Nguyên Nguyên Thượng Nhân nâng chén lên.
Lão nói:
- Các vị đồng môn, các vị đồng đạo, các vị bằng hữu, lần này đại thọ năm trăm tuổi của lão phu được nhiều đồng môn, đồng đạo, bằng hữu đến dự lão phu rất vui mừng. Thôi, lão phu không nói nhiều lời, xin kính một chén.
Mọi người đứng lên, cùng uống cạn chén.
Cứ thế, Nguyên Nguyên Thượng Nhân bắt đầu đi tìm một số lão bằng hữu trò chuyện uống rượu.
Lần này Bắc phong cửu đại kiếm tiên ví dụ Quân Tử Kiếm Tiên Phương Nho, Cô Tâm Kiếm Tiên Độc Cô Diệp đều được phân công kính rượu các đồng môn, đồng đạo, bằng hữu ở bàn đằng trước. Lần này nếu nói có gì đặc biệt thì là Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi rốt cuộc thành công đứng ra, biểu thị nội bộ Bắc phong đã xác định, do gã thay thế Thùy Mộ Kiếm Tiên Lý Nguyên Bạch.
Hết cách, Thùy Mộ Kiếm Tiên Lý Nguyên Bạch tối đa còn sống hai, ba năm, vị trí của ông quan trọng, do người khác đảm nhiệm thay là lẽ tất nhiên.
Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi thực lực mạnh mẽ, thay thế ông là tốt nhất.
Không chút nghi ngờ, Bắc phong quyết định chính thức nâng đỡ Sở Phi, khiến gã trở thành một trong tân quý đại thọ năm trăm tuổi lần này.
Mọi người uống rượu, trò chuyện, nguyên Vân Thiện Điện vô cùng náo nhiệt.
Lục Nguyên chậm rãi uống rượu nhìn tình hình phát triển. Thọ yến từ khi bắt đầu đến bây giờ không có biến đổi gì, người Nguyên Lăng sắp đặt không xuất hiện, xem ra lần trước Nguyên Nguyên Thượng Nhân đã thắng, hoàn mỹ thắng Nguyên Lăng một lần, khiến người gã sắp xếp không có tác dụng gì.
Thủ đoạn của Nguyên Nguyên Thượng Nhân quá cao minh.
Hay thật là hay, bái phục bái phục.
Lục Nguyên đang uống rượu.
Thọ yến này mặt ngoài vô cùng bình tĩnh, chẳng qua dươi bình tĩnh thấp thoáng không ít tranh đấu.
Diệp Phương ngồi bên trái kề tai hắn nói:
- Lục sư huynh, ngươi ngồi vị trí này tốt thật.
- Tốt lắm sao?
Lục Nguyên luôn chú ý Nguyên Lăng có sắp xếp thêm tay chân không, muốn nhìn Nguyên Nguyên và Nguyên Lăng ai đấu lợi hại hơn, nên hắn không chú ý mình ngồi ở đây có gì tốt. Nghe Diệp Phương nhắc nhở hắn mới đánh giá xung quanh.
Liếc qua phát hiện bên tay phải là một thiếu nữ thanh y. Thiếu nữ khuôn mặt búp bê, da trắng nõn, có chút trẻ con mập, khuôn mặt thuần khiết, đôi mắt trong suốt, hai má có lúm đồng tiền, cười thì rất động lòng người. ủa, đây chẳng phải là kiếm tông Đông phong đệ cửu đệ tử chân truyền Liễu Diệp Nhi đó sao?
Liễu Diệp Nhi yên tĩnh ngồi, vô cùng ngoan ngoãn, khiến người bất giác nhìn chằm chằm nàng.
Lục Nguyên thế mới phát hiện vô tình ngồi bên cạnh nàng, hèn chi Diệp Phương ngồi bên trái nói mình ngồi chỗ rất tốt. Lục Nguyên phát hiện mũi ngửi mùi hương thơm dịu, chắc là mùi cơ thể từ người thanh y thiếu nữ Liễu Diệp Nhi.
Trách không được đã bảo hôm nay vị rượu khác đi, có thêm mùi hương, thì ra là mùi từ thiếu nữ thanh y bên cạnh.