Đêm hôm ấy, nếu là người khác thì có thể mất ngủ nhưng một đứa vứt gầm cầu cũng có thể ngủ như Hoa thì đó là điều không bao giờ xảy ra.
Không những vậy, đi làm khách mà sáng hôm sau mặt trời lên cao đến đỉnh đầu rồi nó mới thức dậy, mở cửa ra khỏi phòng.
Nguyễn Như Hoa định đi ra phía nhà tắm để đánh răng. Tưởng không có ai ở ngoài sân, đi một đoạn mới thấy có đến tận hai người đứng nói chuyện khuất sau hòn giả sơn trong hồ cá.
Ồ, là anh Khôi, đang cầm bình tưới, bên cạnh là một chị gái lạ mặt.
Nguyễn Như Hoa gật đầu một cái coi như chào hỏi rồi đi qua.
Chẳng biết anh chị nói việc gì mà từ lúc Hoa đi vào đến khi trở ra đã là mười phút sau mà vẫn thấy hai người chưa ra khỏi vườn rau.
Nguyễn Như Hoa cố gắng tỏ ra tự nhiên đi qua, còn đưa mắt nhìn mấy cái chuông gió treo ở cửa để rời đi sự chú ý.
Bởi vậy mới có việc đang đi thì vấp. Nó ngã bổ nhào xuống nền gạch.
Mùa hè nên mặc quần đùi là điều đương nhiên, hai đầu gối Hoa bị cọ xuống nền gạch thô ráp nhanh chóng rỉ máu. Nó vừa bị giật mình lại vừa đau đến kêu lên một tiếng.
Dương Đăng Khôi vốn đang nhìn theo hướng Hoa đi, không biết đầu con nhóc này lại đang hiểu nhầm thành cái dạng gì. Mắt thì cứ hếch lên trời, chẳng thèm nhìn đường, vừa mới nghĩ thế thì nó bị ngã luôn.
Cứ lo cái gì là xảy ra cái đấy có sai đâu mà, có khi còn hậu đậu hơn cả nhóc Đăng ấy chứ.
Dương Đăng Khôi đặt vội bình nước xuống đất, chạy đến chỗ Hoa ngồi khuỵu gối xuống trước mặt nó, nhìn qua vết thương.
May là Hoa đang chỉ đi bộ thôi nên cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là máu dính lẫn đất cát nên nhìn hơi ghê.
- Có đứng dậy được không?
Nguyễn Như Hoa không dám nhìn thẳng mặt Dương Đăng Khôi, chỉ gật đầu rồi chuẩn bị đứng dậy. Hắn ân cần đỡ cánh tay người trước mặt, nhưng ai đó vừa đứng vững liền đẩy nhẹ tay hắn ra.
Vừa mới gạt tay Dương Đăng Khôi khỏi tay trái của mình thì Hoa thấy tay phải lại được đỡ lấy.
- Để chị đỡ em vào rồi rửa vết thương cho nhé? - Phạm Kim Ngân, cũng là cô gái trẻ lạ mặt đứng cùng Dương Đăng Khôi trong vườn rau, đi đến cạnh nó, nhẹ nhàng nói.
Hoa cũng gạt nhẹ tay chị ra, nén đau cười nói:
- Thôi ạ, em tự đi được, anh chị cứ nói chuyện đi ạ, em vào trước.
Lịch sự thế cơ đấy, ngoan ngoãn thế cơ đấy, Dương Đăng Khôi nhìn chằm chằm đỉnh đầu con nhóc đang khập khiễng đi từng bước trước mặt, cố gắng đè nén xúc động muốn vác nó vào nhà.
Ai cũng từ chối, rồi cái hiên nhà cao như thế trèo được lên chắc.
Đúng là Nguyễn Như Hoa không trèo lên được thật, cong chân lại thì đau lắm.
Nó xoay ngược người lại, vừa thẳng chân vừa cố hạ trọng tâm ngồi xuống, định ngồi rồi nhấc chân lên sau.
Dương Đăng Khôi không đủ kiên nhẫn nhìn pha xử lí cồng kềnh của nó. Hắn bước nhanh lại nhấc bổng nó lên theo kiểu công chúa.
Người tự nhiên bị bay lên không trung mới kịp kêu lên một tiếng, túm chặt cổ áo đối tượng bế mình, còn chưa nói được câu gì thì đã được đặt lên giường trong phòng ngủ rồi.
- Rất mất thời gian nhá! Ngồi yên đấy chờ anh đi lấy nước muối với băng gạc.
Nguyễn Như Hoa không biết nói gì, nhìn theo hắn. Bóng dáng Dương Đăng Khôi rất nhanh bị che khuất, chỉ còn lại chị gái kia đứng ở sân nhìn nó với ánh mắt phức tạp. Hoa bối rối chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Trong đầu Phạm Kim Ngân bây giờ có rất nhiều câu hỏi, rối loạn còn hơn cả Hoa. Không biết mình nên ở đây nữa không hay đi về nhỉ? Không biết cô gái ấy là ai? Sao anh quan tâm cô ấy như vậy? Có lẽ giờ anh cũng chẳng nhớ mình đang nói chuyện với cô nhỉ?
Hết câu này đến câu khác cứ lũ lượt hiện lên trong đầu mà không có lời giải đáp.
Đúng lúc này, ông bà nội Dương đi trước, Dương Minh Khôi và Nguyễn Tuấn Kiệt theo sau, cùng mở cổng vào.
Bốn người vừa mới đi ra khu tập thể dục buổi sáng. Sáng nào các ông bà cũng tập thể dục ở chỗ này. Hôm nay ông bà nội Dương đặc biệt dẫn hai cháu theo, làm họ ghen tị không thôi. Chẳng bao giờ họ lôi được một đứa cháu nào đi bồi mình tập thể dục cả.
Ở sân tập từ sáu rưỡi đến hơn bảy giờ thì mấy ông bà cháu đi ăn sáng. Lúc này là hơn tám giờ họ mới chậm rãi về đến nhà.
Vừa vào cổng thì thấy Phạm Kim Ngân đứng trong sân. Bà nội Dương lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô:
- Ngân đấy à, hôm nay không đi làm hả con?
Cô thoát ra khỏi những câu hỏi trong đầu, đi đến dìu bà:
- Con chào ông bà, em chào anh, hôm nay con được nghỉ ạ. Con thấy mẹ nói ráo anh Khôi về nên qua thăm bà, tiện thăm anh luôn.
- Ừ, anh mới về hôm qua, con vào chơi rồi ở đây nấu cơm ăn cơm luôn nhé?
Bà nội Dương rất thích cô, đã nói qua với Hoa muốn cô làm cháu dâu mình. Cơ hội này không phải lúc nào cũng có, bà liền tận dụng ngay.
- Dạ, thế thì làm phiền mọi người rồi ạ. - Kim Ngân cũng không từ chối nhiều, đúng lúc đây cũng là mong muốn của cô.
Dương Đăng Khôi tìm mãi mới thấy bông băng trong phòng khách, nghe thấy tiếng nói ngoài sân thì biết mọi người đã về, hắn vừa đi sang phòng Hoa vừa hỏi:
- Ông bà đi tập thể dục vui thế nhỉ?
- Em sang chơi không mời em vào nhà, lại định sang phòng Hoa làm gì thế hả? - Bà nội Dương có chút không hiểu nổi cháu mình, rõ ràng là cô bé Ngân này cũng biểu hiện ra như thế rồi, thế mà thằng Khôi vẫn cứ như không nhìn thấy vậy.
- Bà dẫn em vào nhà trước đi ạ, lát cháu qua.
Dương Đăng Khôi nói xong thì đi vào phòng Hoa, nửa quỳ xuống trước mặt nó.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt theo Dương Đăng Khôi từ lúc hắn bước vào. Nguyễn Như Hoa thấy mọi người nhìn thì mất tự nhiên, cười trừ chào hỏi:
- Ông bà mới đi tập thể dục về ạ!
Tuấn Kiệt nhìn thoáng qua thấy đầu gối em gái bẩn hết, lại dính chút máu thì không khỏi có chút lo lắng, bước mấy bước đến cửa phòng, hỏi:
- Sao thế?
Hoa ỉu xìu đáp rằng mình bị ngã.
Dương Đăng Khôi thấm nước muối vào bông, dùng kẹp khẽ chấm lên vết thương của Hoa.
Nước muối mặn chạm vào làm nó xót đến hít một hơi khí lạnh, giọng nói có chút run run:
- Anh nhẹ chút…
Thấy em gái không có gì nghiêm trọng, lại được trai đẹp xử lí vết thương cho rồi, Nguyễn Tuấn Kiệt đi sang phòng khách ngồi cùng mọi người.
Phát hiện chân Hoa run lên nhè nhẹ, Dương Đăng Khôi dừng động tác, ngẩng mặt lên nhìn nó:
- Đau lắm hả?
- C… cũng hơi hơi…
Nghe Như Hoa lúc này nói chuyện yếu đuối đến lạ thường.
Dương Đăng Khôi lại cúi đầu tiếp tục rửa vết thương.
- Biết ngã đau mà đi cứ hếch mắt lên, không chịu nhìn đường.
Hoa mím môi nhìn theo tay hắn, không nói gì.
- Nói chuyện.
Bàn tay nắm bắp chân nó hơi xiết nhẹ một chút.
- Nói cái gì? Còn không phải vì không nhìn hai người, để hai người tự nhiên nói chuyện à?
- Thế là tại anh đúng không?
Nó lại im lặng không trả lời.
- Anh có cần bạn như thế đâu.
Đấy, đấy, lại bắt đầu rồi đấy, anh Khôi thích Hoa lại đến rồi đấy.
Cái kiểu nói chuyện gây ngại ngùng này.
- Hôm qua anh cũng bảo rồi còn gì.
Lần này Dương Đăng Khôi chẳng cần Hoa trả lời, cứ như tự nói một mình, chầm chậm thả từng chữ, tay vẫn tuần tự theo đúng các bước, xử lí vết thương cho nó.
- Anh bảo đang theo đuổi bạn, là nghiêm túc. Anh không thích chị ấy, cũng chẳng thích chị nào cả. Hiện tại, anh đang chỉ thích mỗi mình bạn thôi.
- Đấy là anh cứ nói thế, anh cũng không bảo bạn phải thích anh ngay bây giờ, nên không cần áp lực gì cả.
- Từ giờ nếu anh có rủ bạn đi chơi, hay mua gì cho bạn, nếu bạn muốn thì bạn cứ đồng ý thôi, hoặc từ chối cũng không việc gì hết.
- Với anh bạn không cần nghĩ rằng không thích anh thì không lấy đâu bạn Bông ạ. Bao giờ chính bạn nói rằng bạn thích anh, thì lúc ấy mới tính nên không phải lo anh hiểu nhầm.
- Anh chỉ có một yêu cầu nhỏ thôi.
Lúc này Dương Đăng Khôi dán băng gạc lên đầu gối Hoa, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn nó, hắn cười, trong mắt không có chút cợt nhả nào của khi trước.
- Nếu bạn có thích ai không phải anh, thì nói cho anh biết nhé. Lúc đấy anh sẽ không làm phiền bạn nữa.
Nói rồi hắn đứng dậy, vỗ nhẹ lên tóc nó hai cái rồi đi ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.
Nguyễn Như Hoa mặt thoáng hồng, ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ về những lời Dương Đăng Khôi vừa nói. Nghĩ rồi nó thả mình xuống giường, tay dang rộng một cách thoải mái, nhìn những hạt bụi li ti lơ lửng bay trong mấy tia nắng từ cửa sổ chiếu vào.