Hoa Sầu Riêng Và Anh Dưa Hấu

Chương 36: Cảnh báo cấp độ một thôi




Lại hai hôm sau, mẹ con dì Vân và Hồng Liên về từ sớm, lúc Nguyễn Như Hoa dậy thì họ đã đi rồi.

Nó vệ sinh cá nhân cẩn thận xong rồi mới xuống nhà, phòng trường hợp Dương Đăng Khôi lại đến.

Thế nhưng hôm nay, chẳng có ai cả.

Chắc là chưa đến, nó cũng kệ, đi ăn sáng trước.

Ăn xong cũng không thấy động tĩnh gì. Hay là lên phòng anh trai rồi không biết. Nguyễn Như Hoa không quan tâm nữa, đi lên phòng.

Đến giờ nấu cơm, Như Hoa đi sang phòng Tuấn Kiệt hỏi hôm nay ăn gì để nấu.

Câu trả lời cũng không khác ngoài dự đoán, có điều Hoa không ngờ, Dương Đăng Khôi không ở đây.

Đến bữa cơm, nó làm như vô tình hỏi anh trai:

- Hôm nay không thấy Dương Đăng Khôi đến thăm anh nhỉ?

- Thăm một hôm chứ thăm gì lắm thế. - Tuấn Kiệt vẫn điềm tĩnh ăn cơm.

Nó nghe thế thì im lặng không nói gì. Nghĩ cũng đúng.

- Mới từ hôm qua đến giờ mà đã nhớ thế cơ à? - Tuấn Kiệt dừng đũa, múc một muôi canh.

- Anh mới nhớ ấy. Em chỉ hỏi thôi. - Nguyễn Như Hoa chọc chọc bát đũa vào bát cơm.

- Ăn uống cho cẩn thật. - Tuấn Kiệt ghét bỏ liếc em gái. Chẳng có tí thục nữ nào cả.

Như Hoa không dám nói gì, nghiêm túc ngồi ăn cơm. Nhưng lại suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.

Hoa mà thèm nhớ Dương Đăng Khôi à? Làm gì có chuyện đó! Chắc chỉ là mấy hôm có người nấu cơm trưa cho nên hôm nay thấy thiếu thôi.

- Alo anh gọi gì đấy?

Đang suy tư, bỗng nhiên Hoa nghe tiếng Dương Đăng Khôi từ phía đối diện liền ngẩng mặt lên.

Nguyễn Tuấn Kiệt không nhìn vào màn hình, vừa gắp thức ăn vừa nói:

- Hôm nay chú mày không sang, có đứa nhớ.

Khôi nghe thế thì cười:

- Gì thế? Hoa nhớ em à?

- Ừ, nhớ không ăn được cơm.

Hoa dùng đũa chặn lại cái đũa đang gắp thịt của anh trai.

- Anh nói linh tinh gì thế hả?

- À, lại còn muốn nói chuyện nữa hả?

Nguyễn Tuấn Kiệt ngẩng mặt lên nhìn em gái, đặt bát xuống, đưa điện thoại cho nó.

- Em không thèm nghe! Anh không ăn thì em dọn đi đấy.

Dương Đăng Khôi nghe thế lại cười:

- Tối em sang.

Bây giờ hắn còn đang bận chuẩn bị kế hoạch làm việc mới, có lẽ chuẩn bị triển khai được rồi.

Nguyễn Như Hoa thấy hắn cười nói thế thì tưởng trêu thôi. Nhưng không, hơn 7 giờ tối, Dương Đăng Khôi đến thật.

Như Hoa đang ngồi xem ti vi với mẹ trên ghế ngoài phòng khách.

Chẳng biết nhắc đến cái gì mà bà Tuyết nói bằng giọng ghét bỏ:

- Gớm bọn trẻ bây giờ chẳng biết toàn thích cái kiểu gì. Xe đẹp không thích cứ toàn đi mấy cái xe bô nổ phành phạch rít gào ầm ầm, đi đường sợ kinh cả lên.

Hoa nghe vừa nhìn màn hình tivi vừa hỏi:

- Ôi dào, người ta cứ thích độ xe ấy, chẳng hiểu kiểu gì, còn phi nhanh nữa.

- Đấy, con đi đường phải cẩn thận vào. Lại còn cả mấy cái đứa đi cái xe cái gì phân khối lớn gì đấy nữa, sao mà lại thích cái kiểu như thế chứ, thằng Kiệt mà thế thì mẹ có đem đi bán luôn.

Nguyễn Như Hoa nghe mẹ nhắc tới đây thì tự giác nghĩ đến xe của Khôi em, định quay ra giải thích cho mẹ một chút thì bắt gặp ngay ánh mắt của hắn từ ngoài cửa nhìn vào.

Ánh mắt ái ngại này không phải là nghe thấy hết rồi chứ.

- Tự nhiên vào nhà đi cháu, không phải ngại đâu.

Ông Nguyễn Tuấn Nam đi mua đồ cho vợ về thì gặp Dương Đăng Khôi ở cổng. Thỉnh thoảng ông có nghe con trai nhắc đến hắn nhưng hôm nay mới lần đầu tiên gặp mặt.

Nhìn đẹp trai ngoan ngoãn ra phết.

Ông bảo Dương Đăng Khôi vào nhà trước, mình còn đi khoá bơm nước đang bơm vào bể cá mới xây.

Đến lúc bố Nguyễn trở vào nhà thì thấy Dương Đăng Khôi vẫn bất động đứng ngoài cửa. Con gái thì đang nhìn người ra chằm chằm.

- Bông thấy anh không mời anh vào mà nhìn thế à?

- Dạ, cháu vừa mới vào thôi, em chưa kịp mời ạ. Chào cô cháu mới đến chơi. Cô chú cứ để cháu tự nhiên, cháu không khách sáo gì đâu ạ.

- Ừ cứ tự nhiên, vào ngồi uống nước với cô chú.

Ông Nam vỗ vỗ vai chàng trai trước mặt mời vào nhà.

- Trời ơi, bố cứ kệ người ta đi, người ta đến chơi với anh Kiệt mà giữ ở đây làm gì.

- Con bé này, ăn nói thế à?

Bà Tuyết vỗ vào tay con gái.

- Khôi đến chơi với anh hả?

Mẹ Nguyễn thấy hai anh Khôi một lần rồi nhưng giờ mới nhìn kĩ. Đẹp trai sắp bằng con trai bà rồi.

- Vâng cô chú với em cứ ngồi chơi ạ, cháu lên chỗ anh có chút việc.

Bố mẹ Nguyễn thoải mái, giục hắn có việc thì nhanh lên không muộn.

Nguyễn Như Hoa ngồi thêm một lát thì cũng về phòng.

Vừa mở điện thoại lên đã thấy tin nhắn. Từ mười phút trước.

【Trứng thối: Vừa nãy mẹ bảo gì thế? Anh nghe thấy phân khối lớn gì đấy, có vẻ không thích lắm nhỉ?】

【Bumblebee: Là mẹ em.】

【Trứng thối: Ừ, mẹ em. Thế mẹ em nói gì?】

【Bumblebee: “Bảo mẹ cổ hủ cũng được, chứ mẹ không ưng nổi”, nguyên văn như thế đấy.】

【Trứng thối: Ừ anh biết rồi.】

【Bumblebee: Biết gì cơ?】

【Trứng thối: Muốn đi chơi không?】

【Bumblebee: Chơi ở đâu?】

【Trứng thối: Về quê anh】

【Bumblebee: Về quê anh làm gì, ai thèm đi.】

【Trứng thối: Đi chứ sao không, anh vừa bảo anh Kiệt, để bảo mẹ em. Đi chơi vui thôi.】

Ra là có cả anh Kiệt, Hoa còn tưởng là mời một mình Hoa thì chẳng thèm đâu nhé.

Nhưng mà cớ gì Hoa lại nghĩ đến việc mời mình mình chứ.

Đúng là nghĩ nhiều quá rồi. Đầu óc Hoa dạo này toàn chứa cái gì ấy. Tần suất Dương Đăng Khôi xuất hiện trong đấy cũng hơi tăng rồi đấy nha.

Không ổn rồi, cảnh báo cấp độ một thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.