Đối diện với con ngươi sâu thăm thẳm của Lục Thần, Triệu Nhật Hạ quả thật không biết hắn đang nghĩ gì. Nếu Lục Thần biết là con của hắn, hắn có tàn nhẫn bảo đó là khối thịt hay không? Hay đứa con này sẽ cản đường hắn tranh giành tài sản của Lục gia?
Dù thế nào, Triệu Nhật Hạ cũng muốn biết đáp án.
Nhật Hạ chậm rãi hỏi:
“Lục tam thiếu, nếu đứa bé là con của ngài thì sao?”
“...”
Lần đầu tiên, Nhật Hạ thấy được sự do dự trong mắt hắn.
Lục Thần đang nghĩ đứa bé là con hắn thì hôn sự giữa hắn và Hạc Phi Phi sẽ bị huỷ bỏ. Đến lúc đó, kế hoạch ngay từ đầu mà hắn đặt ra sẽ không thể thực hiện. Hắn làm sao trả được những gì mà mẹ hắn phải chịu? Nhưng nếu là con hắn, hắn nhất định sẽ chịu trách nhiệm.
Mà cô gái nhỏ ngu ngốc chưa nghe câu trả lời, chỉ nhìn vào ánh mắt do dự của hắn tự suy đoán đáp án.
Nhật Hạ cười như khóc. Cô nghe người ta nói nếu thật sự là tình yêu thì phải hy sinh cho người mình yêu có đúng không?
Nhật Hạ thừa nhận, cô thật sự rất yêu người đàn ông trước mặt. Vậy cho nên, vì hắn, Nhật Hạ khó khăn nói:
“Lục tam thiếu, ngài yên tâm. Đứa bé là con của Lục nhị thiếu gia. Không liên quan đến ngài!”
Lục Thần bị chọc giận, hắn đưa tay bóp cổ cô:
“Triệu Nhật Hạ, cô đang khiêu khích tôi có đúng không? Tôi bảo cô đi quyến rũ tên khốn Lục Hạo. Cô có cần hy sinh như vậy không? Cô tưởng làm vậy là hay lắm sao?”
“Không phải hy sinh?”
“Vậy là tự nguyện?”
Hắn siết chặt tay hơn. Tựa như muốn giết chết người con gái trước mặt.
Tàn nhẫn chỉ có hắn mà thôi!
Nhật Hạ khó thở, cô đưa tay cào cấu tay hắn.
“Anh…Buông… Ra…”
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, từng tia đỏ nổi lên:
“Nói! Đó chính là con của tôi có đúng không? Chỉ cần em nói đó là con tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
“Anh… Buông… ra trước!”, mặt Triệu Nhật Hạ đỏ bừng. Từng đường gân xanh trên mặt hiện lên hết. Cô kiên quyết nói:
“Không phải!”
Lục Thần buông cô ra.
Nhật Hạ khó khăn hít thở, cô chảy nước mắt. Tàn nhẫn với chính mình là một loại hạnh phúc sao?
Cho dù là vậy, Nhật Hạ luôn nghĩ cô không xứng đáng cho được hạnh phúc. Chi bằng để người đàn ông cô yêu hạnh phúc.
“Lục tam thiếu, nếu không phải là con của Lục tổng thì tại sao Lục tổng lại muốn cưới tôi?”
Lục Thần lùi bước về sau. Cả thân thể cao lớn cứng đờ ra.
Nhật Hạ lướt ngang qua hắn, cô rất bình tĩnh làm như không có chuyện gì xảy ra.
“Lục tam thiếu, nếu không còn gì khác mời ngài về cho. Dù sao, sau này tôi cũng là chị dâu của ngài.”
Lục Thần cười khẩy:
“Triệu Nhật Hạ, đừng dùng cái giọng điệu đó để nói chuyện với tôi. À mà tôi quên mất bây giờ cô đã tìm được chỗ dựa mới. Chúc mừng cô nhé!”
Hắn nói xong đứng dậy rời đi. Lúc hắn rời khỏi, Nhật Hạ đưa tay sờ bụng của mình. Cả người trượt xuống, từng câu nói uất nghẹn nuốt ngược vào trong.
Hắn vốn dĩ không yêu cô mà, cô đã biết điều đó sao lại buồn. Vì để giúp hắn mà làm tổn thương trái tim thiếu nữ như vậy có đáng không?
Triệu Nhật Hạ đưa tay lau đi nước mắt, kiên cường nói:
‘Nhật Hạ mày mạnh mẽ mà. Không được khóc! Nhất định không được khóc… Huhu…”
Lục Thần vào trong xe, hắn lấy tay đập mạnh vào vô lăng.
Chợt nghĩ ra điều gì lập tức gọi điện thoại cho thuộc hạ:
“Lục tam thiếu, có gì căn dặn?”
“Mau điều tra cho ta. Triệu Nhật Hạ và Lục Hạo bên nhau khi nào. Đứa trẻ trong bụng cô ấy bao nhiêu tháng?”
“Chuyện này…”, tên thuộc hạ thầm mắng chửi. Lục Thần bảo hắn nhảy xuống nước còn dễ hơn so với điều tra.
Giọng Lục Thần lạnh ngắt: “Sao nào? Có ý kiến?”
“Dạ không thưa Lục tam thiếu!”
Lục Thần tắt máy, đạp mạnh ga rời đi. Không biết rằng Lục Hạo ngồi trong chiếc xe đậu gần đó đã thấy hết tất cả.
Lục Hạo đưa tay gõ nhẹ vào vô lăng. Khóe miệng kéo lên nụ cười hung ác:
“Lục Thần ơi là Lục Thần! Ta sẽ khiến ngươi phải trả giá. Đứa trẻ đó vĩnh viễn không thể chào đời. Còn người ngươi động lòng sẽ hận ngươi, nghĩ rằng ngươi chính là hung thủ hại chết con của cô ta. Haha”