Hóa Ra Tôi Là Đại Thiếu Gia

Chương 62: 62: Nghĩ Lại




Trời còn mưa tầm tã càng chút nước Như Tịnh nhìn thấy trong lòng càng buồn bã hơn có lẽ cũng vì chuyện Long Vũ không chấp nhận được nên cô càng buồn bã hơn theo thói quen cô hay ngẩng đầu ra cửa sổ nhìn nhưng cái nhưng không phải cái cảnh tượng mà cô thường ngày hay gặp mà chính là Long Vũ đang ở dưới mưa mà hơn nữa lại rời đi Như Tịnh biết là chuyện đó quá sốc đối với anh nên lặng lẽ rời đi để lại y tá cùng với bác sĩ ở đó.

Như Tịnh hốt hoảng chạy nhanh ra ngoài bởi vì lo lắng cho anh, cô không cầm ô mà đi đầu trần người đều bị ướt như chuột lột.

Đến nơi Long Vũ không còn ở đó nữa mà chỉ là không gian mưa tầm tã Càng nhìn không gian yên tĩnh mà sấm chớp vang lên càng khiến cô lo lắng cho anh hơn

-"Anh đang ở đâu chứ, Long Vũ?"

bên chỗ Long Vũ Anh đang đi dưới trời mưa tầm tã tâm trạng chẳng vui vẻ như thường ngày hay nghiêm nghị nữa mà ngược lại là buồn rầu anh dường như mất hết tất cả sự sống mặc cho anh vẫn còn ở trên cõi đời.

-"Mình...Chẳng muốn sống nữa đâu."

Vừa dứt lời Long Vũ ngã xuống dưới đất bất tỉnh.

cùng lúc đó như Tịnh đã đến nơi thấy anh đã nằm hẳn ở dưới mặt đường thêm vào không một chút động đậy càng khiến cho cô lo lắng hơn như Tịnh vội vã chạy ra hai tay cứ lắc mạnh vai anh vừa làm mà vừa lo lắng

-"Long Vũ Anh tỉnh lại đi!"

như Tịnh càng nhung mạnh tay thì kết quả vẫn là vậy anh vẫn bất tỉnh không động lại gì cả dường như sự thật đó quá sốc với anh nên khiến anh không thể nào mà chấp nhận như định biết vậy nên cũng chẳng làm gì được định đỡ anh dậy mà quay lại bệnh viện nhưng có ánh đèn của ai đó mà chiếu vào hai người.

như Tịnh tính thấy ánh ánh đèn mà của ai đó đang lái xe liền vội vã kêu

-"Cứu...cứu anh ấy với cháu ạ."

chưa nói xong nhưng như tình cảm giác đầu mình lại choáng váng cô vẫn chưa hiểu chuyện gì Cố nhìn nhưng không thể nhìn được mà ngất xỉu ngay tại chỗ.

lúc sau Long Vũ tỉnh lại trước mặt anh không phải là mặt đường anh đã ngất dưới cơn mưa tầm tã mà khung cảnh trước mặt nguy nga mà giàu có anh nhìn thấy là ngạc nhiên đứng dậy anh không hiểu đây là đâu? rốt cuộc ai đã đưa anh đến?

-"Tại sao mình lại ở đây? Rõ ràng là mình đang ở dưới trời mưa cơ mà?"

đều là lời nói mà Long Vũ vẫn chưa hiểu chuyện gì bỗng dưng có một tiếng nói nào đó vang lên nhưng chắc chắn giọng nói đó chính là của một người đàn ông

-"Hửm? Không ngờ cậu lại ở đây đấy, Long Vũ!"

Long Vũ khẽ nhíu mày lại bởi anh biết rằng giọng nói vang lên vừa nãy đó không ai khác là Bạch Quân Kiệt

Ông là người đưa tôi tới đây sao Quân Kiệt?

Quân Kiệt khẽ cười mà dáng vẻ nghiêm nghị lặng lẽ đi ra chỗ anh lúc sau ngồi xuống ghế sofa đơn đối diện với anh hai tay để lên đùi

tôi đưa cậu về đây sao mà cậu lại nói vậy

-"Hửm? Nếu ông nói vậy thì tại sao tôi lại ở đây rõ ràng là tôi không hề có đến nhà ông đến cả một cái bước chân tôi vẫn ở ngoài đường mà."

Quân Kiệt biết vậy nhưng chẳng làm gì được Đành lặng lẽ mà đứng dậy rời đi anh nhìn thấy quân kiệt như không chấp nhận chuyện đó liền vội vàng đứng dậy mà nói

-"Ông định đi đâu? Hay là tôi nói đúng quá sao?"

Văn Kiệt chẳng quan tâm mà lặng lẽ rời đi lúc sau Tinh Nga dưới cầu thang Long Vũ biết Bà là người dịu dàng không hay nổi nóng như Quân Kiệt vội vàng chạy đến chỗ bà.

-"Tại sao tôi lại ở nhà hai người rõ ràng là tôi không hề đến đây mà?"

tinh nga nghe vậy cũng chẳng dám nói nhiều mà sắc mặt vẫn bình tĩnh chẳng thể hiện ra sự ngại ngùng hay căng thẳng gì cả

-"À...thật ra lúc tôi và ông ấy đi thì đã gặp cậu đang nằm ngất xỉu ở đường và cả như Thịnh nữa thấy con bé bảo cứu cậu nên là bọn tôi mang cậu về đây thôi!"

Long Vũ biết như Thịnh đang gây rắc rối cho mình bởi anh không muốn ở ở biệt thự họ bạch hay thậm chí là ở đâu nữa bởi anh muốn yên tĩnh chứ chẳng muốn được ai cứu cả bất giác anh nổi nóng lên

-"Tôi không cần như Tịnh phải giúp tôi gì cả

nhưng chẳng phải con bé đã muốn cậu về Sao vả lại bây giờ trời cũng đang mưa tầm tã mà cậu muốn đi đâu

Long Vũ không từ chối mà nói thẳng thừng ra những suy nghĩ trong lòng anh

-"Xin lỗi, nhưng giờ tôi muốn ở chỗ khác chứ không muốn làm phiền đến gia tộc các người

Tinh Nga ngạc nhiên mà hai mắt trợn tròn bởi Long Vũ lúc đầu đến đây chưa bao giờ làm vậy Sao tự dưng lại có hành động này khiến bà không thể ngờ được bà nghĩ chắc chắn là có chuyện gì mới khiến anh trở nên như vậy Tính bà dịu dàng mà chỉ khẽ nói

-"Nhưng cậu có thể đợi trời hết mưa rồi rời đi cũng được cậu muốn mình bị cảm lạnh sao

Long Vũ không hề quan tâm tới lời nói của tinh nga mà đáp lại với ánh mắt cương quyết thêm vào là sắc mặt bình thản

-"Tôi xin lỗi! Nhưng tôi không muốn ở đây dù cho trời có mưa đi chăng nữa!"

Bà thấy anh cương quyết như vậy cũng chẳng làm gì được chỉ đành im lặng.

Không gian giờ in ấn mà chẳng có tiếng nói nào cả.

Quân Kiệt vẫn ở hành lang mà nhìn dáng vẻ anh Tinh Nga cũng chẳng nói gì nhiều dính thêm chuyện này nên quay sang chỗ khác mà lặng lẽ rời đi.

Lúc sau trời cũng đã dần dần tạnh hơn Long Vũ nhìn thấy định đứng dậy mà rời đi nhưng đời không như mơ.

Chưa kịp đi đã bị Quân Kiệt gọi là dù ông đang đứng ở trên cầu thang mà nhìn xuống.

-"Đứng lại, cậu định đi đâu?"

Long Vũ biết mình không thể trốn tránh được bất giác anh quay đầu ra đằng sau mà nhìn Quân Kiệt cùng với sắc mặt khẽ thoáng qua tức giận nhưng cũng chứa cả buồn bã.

Quân Kiệt nhìn thấy anh làm vậy bất chợt cảm giác là anh đã gặp chuyện gì đó tồi tệ nhất đối với chính mình cho dù vậy nên ông cũng chỉ nói:

-"Tôi biết là cậu đã gặp một chuyện tồi tệ nhất đối với chính mình.

Nhưng tôi mong điều đó lại chính là cái để cậu có thể thay đổi."

Quân Kiệt không biết rằng biết điều mà ông nói lại chính là động lực anh có thể vượt qua chuyện mà anh coi tồi tệ nhất.

Nước mắt trên má của anh cũng đã rơi xuống hai gò má từ bao giờ nhưng anh cũng chỉ đành nghẹn ngào mà nói:

-"Cảm ơn ông nhiều có lẽ chính điều mà ông nói lại là cái tôi phải suy nghĩ lại."

Quân Kiệt ngơ ngác nhưng không biết trả lời ra sao? Dù vậy ông cũng chỉ đành quay lại mà rời đi.

Long Vũ khẽ nở nhẹ nụ cười trên đôi môi mà không biết rằng có ai đó đã nói vọng ra:

-"Anh định đi đâu vậy, Long Vũ?"

Anh ngơ ngác mà quay lại nhìn một bóng dáng bé nhỏ của một người phụ nữ thêm vào là mái tóc đen dài cùng màu vàng nhẹ nước da trắng hồng.

Long Vũ nhận ra người mà gọi mình không ai khác đó chính là Như Tịnh.

Anh ngạc nhiên mà ngơ ngác không biết mình nên làm sao? Chưa để anh nghĩ ra Như Tịnh đã chạy nhanh đến nỗi ôm chặt lấy anh vào trong lòng mình mà cứ khóc.

-"Anh đừng bỏ em mà."

Long Vũ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra? Tại sao Như Tịnh lại khóc? Mà lại còn xưng là em nữa?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.