Editor: Vện
Mây sét tím đen cuồn cuộn kéo đến, ánh chớp và tia lửa điện lập lòe trong cụm mây, ma khí dày đặc như che trời lấp đất, nuốt chửng nhật nguyệt.
Thiên Cực Phong rung chuyển kịch liệt, Mạnh Trần vừa mới gắng gượng đứng dậy lại ngã xuống, y gồng mình đứng lên, liều mạng huy động toàn bộ linh lực ít ỏi ngự kiếm lao vào vòi rồng mây đen.
“Tiết Lãng!!”
Y gào tên thiếu niên, muốn tìm bóng dáng thân thuộc, nhưng nào có thấy Tiết Lãng. Xung quanh toàn một màu u tối, bên tai văng vẳng tiếng nghìn vạn ác linh gầm gừ khoái chí. Mạnh Trần xông vào luồng ma khí, ma khí đặc quánh thấy có người lạ xâm nhập thì lập tức quấn lấy y, chộn rộn sờ soạng hít ngửi như thèm muốn thân xác này.
Nhưng ngay sau đó, luồng ma khí như nhận được mệnh lệnh gì mà sượng cứng, hậm hực buông Mạnh Trần, tức tối đẩy y ra ngoài. Mạnh Trần lảo đảo, rồi lại bay vào cụm mây đen, nhưng lần này ngoài luồng ma khí đã có một lớp lá chắn vô hình, y không thể vượt qua.
Ma khí mặc kệ y mà hằm hè nhắm vào Chung Ly Tĩnh.
Người dùng thuật Di Hồn Hoán Thân tình nguyện để hồn bay phách lạc, hiến tế thân xác cho ác ma, nhờ quỷ dữ hoàn thành nguyện vọng mà khi còn sống mình không thể thực hiện. Muốn hồi sinh thì phải trả giá, ác ma dù không cam tâm cũng phải thực hiện nguyện vọng của người hiến tế, đó là nguyên tắc bất di bất dịch.
Ma khí tuy hơi bực bội, nhưng vẫn thong thả ngưng tụ thành một thanh đại đao đen như mực.
Luồng uy áp nặng tựa nghìn cân cùng sát khí tàn bạo toát ra từ đại đao, Mạnh Trần cảm nhận được sức mạnh hãi hùng, ngơ ngẩn mở to mắt.
Đây là uy áp của cảnh Độ Kiếp!
Tôn giả cảnh Đại Thừa đã có thể đếm trên đầu ngón tay, mấy trăm năm qua chưa từng nghe có ai đạt đến cảnh Độ Kiếp, không ngờ đại ma đầu không rõ thân phận này đã đột phá Đại Thừa đỉnh cấp, đạt đến cảnh giới Độ Kiếp trong truyền thuyết!
Đại ma đầu này dường như khá nóng nảy, thanh đao đen như mực hươ hươ giữa không trung rồi bổ xuống Chung Ly Tĩnh với tốc độ sét đánh!
Chung Ly Tĩnh lập tức dựng lá chắn phòng ngự, kết giới cảnh Đại Thừa là thứ kiên cố nhất trên đời, kiếp trước Tiết Lãng chém gãy kiếm rạn xương cũng chẳng thể ảnh hưởng mảy may. Nhưng lúc này, thanh đao đen nhánh kia chém thẳng vào lá chắn trong suốt, hai luồng sức mạnh giằng co bắn tia lửa điện. Chợt nghe tiếng nứt vỡ, vết rạn trên lá chắn phòng ngự lan rộng, cuối cùng bị đánh thành bột phấn!
Ma khí xộc vào cơ thể, Chung Ly Tĩnh hộc máu.
Sau khi phá vỡ lá chắn, ma đao còn chưa hài lòng, ma khí bốc ngùn ngụt, xé gió lao đến Chung Ly Tĩnh. Chung Ly Tĩnh nâng kiếm Phân Thiên đỡ lưỡi đao đen nhánh!
Cuồng phong thét gào, gió mưa vần vũ, mặt đất rạn nứt như mạng nhện, cụm mây đen bị ánh đao và kiếm khí chọc thủng mấy lỗ.
Trận giao chiến không kéo dài quá lâu, ma khí giận dữ rít lên, kiếm Phân Thiên bị ma đao hất văng, trong chớp mắt, ma đao thu gọn thành mũi nhọn đâm xuyên tim Chung Ly Tĩnh.
Mạnh Trần đỏ mắt, thẫn thờ nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mắt.
Chung Ly Tĩnh cũng nhìn y, nét mặt bình thản như đã đoán được kết cục của mình. Ánh mắt ông ta toát vẻ thương hại, không biết là thương hại người khác hay thương hại bản thân.
Có một số việc chẳng thể cưỡng cầu.
Có người dù mất cả đời cũng chẳng thể giành được.
Ông ta hiểu rõ đạo lý này, chỉ là không cách nào buông tay mà thôi.
Sấm vang chớp giật lắng xuống, mây đen chậm rãi tan đi, mặt trời ló rạng, tựa như cảnh chém giết vừa rồi chỉ là ảo giác.
Ác ma hoàn thành sứ mệnh xong biến mất, Mạnh Trần ngơ ngác gọi, “Tiết Lãng?”
Không ai trả lời y, một cơn gió cuốn theo cánh hoa tàn lặng lẽ phớt qua, thế giới chìm trong thinh lặng.
“Tiết Lãng?” Mạnh Trần hoảng hốt, tiến lên hai bước, gào khàn cả tiếng, “Tiết Lãng!!”
Không còn ai đáp lại.
Không thấy Tiết Lãng đâu cả.
Hoặc nên nói là, Tiết Lãng đã không còn trên đời nữa.
Hắn biến mất một cách chóng vánh, không còn vết tích, đến một góc áo hoặc một sợi tóc cũng chẳng còn.
Mạnh Trần lảo đảo quỳ sụp xuống mặt đất nứt rạn, bàn tay run rẩy chạm vào trận pháp vẽ bằng máu tươi, cuối cùng tuyệt vọng khóc thành tiếng, ruột gan đứt đoạn.
—o0o—
Ba ngày sau.
Mạnh Trần bỏ ấm sành đựng đóa hoa trắng ngà vào nhẫn trữ vật, bước ra khỏi Tê Tuyết Cư.
Hôm ấy, Thiên Cực Phong sụp đổ, cảnh vật hoang tàn, Tê Tuyết Cư, Lạc Tùng Trai và Thiên Âm Các bị phá hủy hơn phân nửa. Cũng may trong Tê Tuyết Cư chẳng có gì quý giá, y chỉ mang đi hai thứ.
Một là gốc hoa trắng Tiết Lãng tặng, thường ngày y nâng niu chăm bón trong kết giới nên may mắn thoát nạn, đóa hoa vẫn mơn mởn, vô tư nở rộ.
Hai là viên Tử Châu lưu giữ ảnh chụp lúc y cùng Tiết Lãng đến thành Tiên Lạc.
Mạnh Trần cầm viên ngọc nhỏ màu tím, xoa nhẹ ba cái. Viên ngọc phát sáng, chiếu lên không trung tấm ảnh chụp hai người vai kề vai, một người mỉm cười điềm đạm mà vui vẻ, một người cười ngu ngơ mà chân thành.
Mạnh Trần nhìn gương mặt thiếu niên, ngẩn ngơ vươn tay ra, nhưng chỉ bắt được hư không.
Y sực nhớ, lúc ấy vừa chụp ảnh xong, y muốn đưa viên ngọc cho Tiết Lãng cất, Tiết Lãng lại không chịu, khăng khăng muốn y giữ.
Chẳng lẽ ngay từ lúc ấy Tiết Lãng đã liệu trước ngày hôm nay rồi sao?
Mắt y đỏ hoe, lòng đau như xé, bèn bấu lấy ngực, nhắm mắt hít thở một cách khó nhọc.
Có vật gì đó nhẹ nhàng đáp xuống vai, một cái đầu lông xù be bé rướn đến dụi khóe mắt ướt của y. Mạnh Trần mở mắt, thấy nhóc chim ú màu xanh áp bụng vào gò má y, đôi mắt đen láy vương nỗi đau buồn, khe khẽ kêu một tiếng.
Hạc trắng cũng rúc bên chân y, lẳng lặng dụi tay áo y.
Ánh mắt Mạnh Trần dịu xuống, vuốt lông Lam Ú, “Đừng lo, ta sẽ tìm được chủ nhân mi.”
Lam Ú hiểu, vẫy cánh bay lên mổ nhẹ lên chóp mũi Mạnh Trần.
Mạnh Trần ngồi xổm xuống, thả nó lên lưng hạc, “Lúc ta không có ở đây, hai đứa phải quan tâm chăm sóc nhau đấy.”
Lam Ú và hạc trắng rúc vào nhau, đồng loạt gật đầu.
“Hai đứa béo quá rồi, nhớ ăn uống điều độ.” Mạnh Trần dặn, “Phải chăm chỉ tu luyện, khi về ta sẽ kiểm tra.”
Hai con chim cứng đờ, ức muốn chết nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Mạnh Trần mỉm cười, xoa đầu từng đứa rồi đứng dậy, rời khỏi Thiên Cực Phong.
Trong điện Thanh Chính, chưởng môn thấy y đến, im lặng chốc lát mới hỏi, “Con muốn đi thật sao?”
Mạnh Trần khe khẽ đáp, “Tuy con rời khỏi môn phái, nhưng mai này hễ là Thái Huyền Tông yêu cầu thì con sẽ về ngay.”
Chưởng môn nhìn gương mặt nhợt nhạt của y, thở dài não nề.
Biến cố trên Thiên Cực Phong làm kinh động toàn môn phái.
Trong một đêm, tiên tôn Đại Thừa vang danh giới tu chân bỏ mình. Những thiên tài trẻ tuổi được muôn người ca tụng, một thì vào quỷ đạo rồi bị trấn áp dưới U Minh đến hết đời, một thì nhập ma, đến nay chưa rõ tung tích. Người thứ ba thì lấy thân hiến tế cho ác ma, hồn phách tiêu tan, không thể đầu thai.
Chuyện đã qua ba ngày, không tài nào xoay chuyển được nữa, nhưng chưởng môn vẫn chưa thể chấp nhận hiện thực, vành mắt nóng xót.
“Tại sao…” Ông nhắm mắt thở dài, “Sao lại trở thành như vậy chứ?!”
Mạnh Trần nhìn chưởng môn một đêm bạc đầu, nhớ lại những săn sóc bảo ban của ông, y nói khẽ, “Con xin lỗi.”
Chưởng môn mở mắt, lắc đầu, bàn tay to dày vỗ nhẹ lên vai y.
“Con không sai, không cần phải xin lỗi.” Chưởng môn than thở, “Bùi Ngọc Trạch và Ân Trì u mê không tỉnh ngộ, lầm đường lạc lối. Sư phụ con… cũng vì cố chấp mà tự vây hãm bản thân. Ai cũng có vận mệnh của mình, đây là con đường mà họ lựa chọn.”
Mạnh Trần mím môi.
“Chỉ tiếc cho Tiết Lãng…” Chưởng môn nói, “Mạnh Trần, con muốn đi tìm nó thật à? Không cần ta nói chắc con cũng rõ, hồn phách của người sử dụng thuật Di Hồn Hoán Thân đã tan biến, dù cho tìm được thì đó chỉ là ác ma chiếm lấy thân xác nó chứ không còn là sư đệ của con nữa.”
Mạnh Trần, “Luôn có biện pháp mà, con sẽ tìm cách đưa hắn về.”
Chưởng môn muốn nói không có cách nào đâu, nhưng nhìn Mạnh Trần mặt điềm tĩnh mà môi mím chặt, ông không đành lòng, cuối cùng chỉ dặn, “Mạnh Trần, nhớ kỹ Thái Huyền Tông mãi mãi là nhà của con. Nếu bôn ba bên ngoài mệt mỏi, hoặc bị người ta ức hiếp thì về nói với bọn ta, tông môn luôn là chỗ dựa cho con.”
Chóp mũi Mạnh Trần nóng lên, y không nói nên lời, chỉ dùng sức gật đầu.
Từ biệt chưởng môn, y rời khỏi điện Thanh Chính, đến sơn môn Thái Huyền.
Bước chân chợt khựng lại.
Hai bên sơn môn có Tiêu Quan, Triệu Tịnh Thần, Liễu Huyên Huyên, Uyển Thu cùng rất nhiều đệ tử có thân quen, có xa lạ đang đứng đợi sẵn. Thấy y đến, mọi người nhao nhao bao vây y, không nói lời thừa, chỉ dúi đủ thứ đồ vào tay y.
“Mạnh sư huynh, đây là pháp khí phòng ngự mà ta mặt dày đi xin Dữu trưởng lão. Huynh giữ đi để có cái phòng thân.”
“Mạnh sư huynh, xấp bùa này là ta cùng mười mấy sư huynh đệ thức thâu đêm vẽ, mong là có ích cho huynh.”
“Mạnh sư huynh, bọn muội làm cho huynh một túi bánh ngọt, lúc tâm trạng không tốt, ăn đồ ngọt là lên tinh thần liền đó!”
“Mạnh Trần, ra ngoài lỡ có gặp rắc rối thì đừng chịu đựng một mình, cứ truyền tin về, dù ngươi ở đâu, các huynh đệ cũng sẽ đến hỗ trợ ngay!”
Trước mặt toàn là vật phẩm kỳ quái muôn hình đủ kiểu, những gương mặt trẻ tuổi nhìn y bằng ánh mắt ấm áp, mặt không nỡ mà miệng liên tục động viên khích lệ y.
Mạnh Trần nghiêm túc khom lưng đáp lễ từng người một, nhận hết quà từ biệt của các đệ tử rồi bước qua sơn môn.
Liễu Huyên Huyên nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào gọi với theo, “Mạnh sư huynh, mọi người chờ huynh và Tiết sư đệ trở về!”
Mạnh Trần không quay đầu lại, vẫy tay với họ, bước xuống từng bậc thang trong vô số ánh mắt tiễn đưa, hướng đến tương lai vô định.
…
..