Editor: Vện
Ba ngày sau, bí cảnh Thái Huyền chính thức mở cửa.
Kỳ ngộ và nguy hiểm thường tồn tại song song, nên phần đông đệ tử chọn cách lập đội vào bí cảnh, lỡ có gặp tình huống bất ngờ còn có thể hỗ trợ lẫn nhau. Hiện tại, một đội mười người đang thám hiểm bí cảnh.
“Trước khi vào ta nghe trưởng lão nói, để giảm tỉ lệ thương vong, các trưởng lão đã đánh dấu cấp độ nguy hiểm lên từng khu vực.” Một đệ tử vừa đi vừa nói, “Xanh lá là mức độ nguy hiểm thấp nhất, cảnh Trúc Cơ vào được. Màu cam là vùng nguy hiểm cao, cảnh Kim Đan có thể vào. Màu đỏ là cực kỳ nguy hiểm, đệ tử Kim Đan tầng cao đi thành nhóm hoặc đệ tử Nguyên Anh mới có thể vào. Còn màu đen… các trưởng lão nói muốn sống thì chớ có bén mảng đến.”
Một người khác sợ líu lưỡi, “Vậy là tu vi phải từ Nguyên Anh tầng cao trở lên mới có thể vào khu vực màu đen à?”
“Đúng thế, dù là ba vị sư huynh Thiên Cực Phong cũng không thể thám hiểm dễ dàng đâu.” Đệ tử ban đầu nói, “Đừng nghĩ nhiều thế, chúng ta đều là người mới, thành thật rèn luyện trong khu vực xanh lá là được rồi. Bí kíp hay công pháp gì đó cũng không quý bằng cái mạng mình.”
Những người khác ríu rít gật đầu, cũng có người cười bảo, “Đội chúng ta đông người, còn có Tiết Lãng, thử thăm dò khu vực màu cam cũng được mà.”
Đội thám hiểm này toàn là đệ tử mới vừa vào Thái Huyền Tông năm nay, trước đó từng xuống núi rèn luyện nên quan hệ thân thiết, lần này cũng chủ động lập đội vào bí cảnh.
“Mà ta nói chứ, Tiết Lãng số đỏ quá trời, ban đầu được Mạnh sư huynh mời vào Thiên Cực Phong, lần trước bị Thích ma chích làm ta sợ muốn chết, cứ tưởng hắn không qua khỏi, dè đâu hôm sau gặp đã thấy hắn kết đan luôn rồi.”
Người vừa nói chính là đệ tử cùng phòng trọ với Tiết Lãng, những đệ tử khác cũng có biết chuyện này, ai nấy cảm thán không thôi, trêu thiếu niên từ đầu đến giờ vẫn im lặng, “Vận may của ngươi đâu ra mà nhiều thế, chia cho bọn ta một ít được không?”
Thiếu niên vẫn cúi gằm mặt, đường mình mình đi, mãi đến khi có ai đụng vào cánh tay mới ngẩng đầu lên, mặt hoảng hốt, “Sao thế?”
“Nãy giờ ngươi cứ như người mất hồn.” Có người quan tâm hỏi, “Có sao không?”
Tiết Lãng chậm rãi lắc đầu, “Không có gì đâu.”
Hắn có lo lắng cũng bằng thừa.
Người ta đã bảo hai người không liên quan gì nhau nữa rồi.
—o0o—
Mạnh Trần nhìn tấm biển màu đen lơ lửng giữa không trung, đơn thân độc mã tiến vào khu vực nguy hiểm nhất.
Bên trong có đầm Hắc Thủy, nghe đâu dưới đầm giấu một bộ áo Giao Ti, dệt nên từ vảy của giao nhân, là pháp khí phòng ngự cực phẩm. Tuy nhiên lấy nó không hề đơn giản, bởi vì trong đầm Hắc Thủy có một con ác thú to như quả núi, vô cùng tàn bạo, thích ăn thịt người. Muốn lấy được bộ áo thì phải bước qua xác nó trước.
Càng vào sâu càng lạnh, y băng qua cánh rừng xơ xác, thấy một đầm nước vắt ngang chắn hết lối đi. Nước trong đầm đen như mực, mặt nước không gợn sóng, thỉnh thoảng có con chuồn chuồn bay thấp lướt qua vô cùng thản nhiên.
Trước nay luôn có người bị khung cảnh yên bình này lừa, tưởng trong đầm không có quái vật, cho rằng mình gặp may nên lội xuống. Nào có ngờ con ác thú kia núp dưới nước, há sẵn cái miệng to bằng phân nửa đầm nước chờ con mồi chui đầu vào rồi nhảy lên đớp trọn.
Mạnh Trần đến ven đầm Hắc Thủy, nhìn mặt nước phẳng lặng rồi lấy trong ngực áo ra bốn lá bùa màu đỏ, điều khiển bùa bay đến bốn góc đầm. Bùa chạm mặt nước, chẳng những không ướt mà còn tự động bốc cháy. Mạnh Trần nắm thủ quyết, tập trung truyền linh lực vào, bốn lá bùa lập tức cháy bùng dữ dội, lửa nhanh chóng lan ra khắp mặt nước.
Đầm Hắc Thủy rực ánh lửa đỏ, mặt nước không còn phẳng lặng nữa mà bắt đầu sủi bọt, nước đã bị đốt cho sôi lên.
Tiếng gào đau đớn xen lẫn thịnh nộ vang lên, một cột nước đen phóng lên trời. Mạnh Trần lùi lại hai bước tránh nước văng trúng người, ngẩng đầu nhìn con quái vật vừa nhảy lên.
Con quái vật dài mười mấy thước, toàn thân đen óng điểm hoa văn mây trời, cái đuôi thô to phủ đầy vảy sần sùi, hóa ra là một con cá sấu Âm Vân!
Cá sấu Âm Vân vung cái đuôi khổng lồ tạo lốc xoáy dập tắt lửa trong đầm. Nó chậm rãi xoay đầu, đôi mắt vàng hiểm ác nhìn chòng chọc thanh niên đứng ven đầm. Chỉ trong chớp mắt, nó gầm lên rồi ngoác miệng đầy răng nhọn táp Mạnh Trần.
Đầm nước nổi sóng cuồn cuộn, Mạnh Trần điểm mũi chân nhảy lên cao, trường kiếm rời vỏ, một chiêu Ngân Hà Cửu Thiên bổ xuống đầu cá sấu.
Kiếm vốn được gọi là quân tử của các loại binh khí, nhưng chiêu thức của y mang khí thế sát phạt, bá đạo hệt như dùng đao, còn chứa sức mạnh hùng hậu của tu sĩ Nguyên Anh. Tuy nhiên vảy của cá sấu Âm Vân quá cứng, ngay cả cái đầu cũng không sợ đao kiếm, ánh kiếm chém vào thân nó bắn ra tia lửa rồi văng ngược lại.
Mạnh Trần xoay người đáp đất, nhíu mày nhìn con cá sấu chẳng chịu chút xây xát nào.
Cá sấu Âm Vân nheo mắt, vênh váo lắc đuôi, như đang cười nhạo con người nhỏ bé không biết lượng sức.
Giết cá sấu Âm Vân khó như lên trời, lúc này bỏ chạy mới là thượng sách, nhưng Mạnh Trần không biết khó mà lui, y cầm kiếm tiếp tục phóng đến phía con quái vật. Cá sấu khổng lồ bị chọc giận, chân trước đạp đất, chống thân mình gầm lên rồi duỗi đầu táp Mạnh Trần. Lần này Mạnh Trần không né, còn thuận thế bật lên, chủ động nhảy vào miệng cá sấu.
Cá sấu ngớ ra, không ngờ đồ ăn lại ngoan ngoãn tự chui vào miệng, nó thích thú nheo mắt định nuốt xuống, cơ thể bất chợt sững lại.
Vô số ánh kiếm sáng rực đâm ngược ra từ khe hở của lớp vảy, cá sấu sợ hãi há miệng muốn nhổ Mạnh Trần ra, nhưng muộn rồi.
Ánh sáng của hàng trăm hàng nghìn ánh kiếm bao phủ thân thể khổng lồ của cá sấu, nó bị cắt từ bên trong thành từng khối, chết không kịp ngáp.
Đầm Hắc Thủy bị máu nhuộm đỏ, Mạnh Trần đứng trên một khối thịt cá sấu, căm ghét nhìn vết máu trên người, tiện tay cởi ngoại bào dính máu vứt đi, băng qua đầm Hắc Thủy.
Con đường sau đó không còn gặp hung thú nào khác, yên tĩnh đến khác thường. Mãi đến khi trông thấy một hang động, Mạnh Trần cẩn thận quan sát cửa hang một lát rồi cầm kiếm bước vào.
—o0o—
“Woa, ở đây có nhiều cỏ Ngọc Lộ quá nè, chế được nhiều Ngọc Lộ Hoàn lắm đó!”
Ngọc Lộ Hoàn có hiệu quả dưỡng nhan, đám con gái thích cực, bèn vui vẻ ngồi xổm xuống hái, chợt thấy Tiết Lãng đột nhiên ném cỏ, đứng dậy bỏ đi một nước.
“Tiết Lãng.” Nàng vội hô, “Đi đâu vậy?”
“Ta có việc phải đi một lát.” Vừa rồi tim hắn tự dưng nhói lên, Tiết Lãng không quay đầu lại, “Về liền.”
Những đệ tử khác trố mắt nhìn nhau, thiếu niên càng đi càng nhanh, sau đó chạy khuất khỏi tầm mắt họ.
—o0o—
Trong hang tối mù, Mạnh Trần đốt một là bùa lửa, vừa đi vừa quan sát bốn phía.
Không khí khô ráo, vách đá sạch sẽ, đi thật lâu vẫn không thấy cơ quan hay ám khí khói độc, khác hoàn toàn so với tưởng tượng của y.
Khác thường tức là nguy hiểm gấp bội, Mạnh Trần không dám thả lỏng, đi đến cuối hang thì thấy bộ áo Giao Ti nằm trên bệ đá.
Bộ áo tỏa ánh sáng xanh nhạt như ánh trăng, linh khí dao động rất thuần khiết, đúng là bảo khí cực phẩm. Mạnh Trần dò xét một vòng vẫn chẳng phát hiện điều gì khác thường.
Tuy còn nghi ngờ nhưng Mạnh Trần vẫn lấy bộ áo đi, sau đó mới nhìn thấy những con chữ mờ nhạt khắc trên bệ đá, là trận Vô Tâm.
Mạnh Trần thầm nghĩ không ổn, định rút lui thì phát hiện tứ chi không còn cảm giác, khung cảnh trước mắt trở nên mơ hồ.
Trường kiếm rơi xuống đất, để lại tiếng vọng văng vẳng.
…
..
Lúc mở mắt, Mạnh Trần thấy mình vẫn còn trong hang.
Nhưng cái hang này không phải hang động y đã vào, nó rộng hơn, sáng sủa hơn, nguồn sáng không phải đèn dầu rẻ tiền mà là dạ minh châu quý giá. Xung quanh được trang hoàng lộng lẫy, giường ngọc trải thảm tơ tằm, kệ sách làm bằng gỗ lim vàng, trên kệ chất đầy sách cổ quý hiếm.
Nếu bỏ qua hiện thực bị giam cầm thì nơi này hệt như căn phòng tráng lệ của vị vương công quý tộc nào đó.
Thấy khung cảnh quen thuộc, sắc mặt Mạnh Trần hết sức khó coi, y cúi xuống, quả nhiên thấy mắt cá chân phải của mình bị cột xích vàng, dây xích kéo dài vào sâu trong hang.
Cảnh tượng dù chết cũng không muốn thấy lại tái hiện ngay trước mắt, tay Mạnh Trần run bần bật, y thử điều động linh lực, quả nhiên kinh mạch rỗng tuếch. Không chỉ linh lực tiêu tan mà sức lực cũng chẳng còn, y thậm chí không thể siết nắm tay.
Lúc này tay chân của y đã tàn phế.
Mạnh Trần nhớ ban đầu y nhận tin có ma tu quấy phá cư dân ở biên trấn, người dân cầu cứu Thái Huyền Tông, chưởng môn phái y dẫn một nhóm đệ tử đến tra xét.
Để tránh rút dây động rừng, họ chỉ đi có tám người, sau khi đến thôn trấn thì chia làm bốn tổ, phân công điều tra, hẹn hai canh giờ sau tập hợp.
Từ đây, mọi chuyện trở nên mất kiểm soát.
Trong lúc điều tra, Mạnh Trần đột ngột mất ý thức, khi tỉnh lại thì thấy mình đang cầm kiếm, thân kiếm vấy máu, bốn sư đệ nằm quanh y, xác đã lạnh cứng.
Y còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì các trưởng lão nhận được tín hiệu cầu cứu đã đuổi đến, bao gồm hai đệ tử trong nhóm điều tra. Hai đệ tử sợ hãi chỉ vào y, “Là Mạnh sư huynh, chính mắt con thấy Mạnh sư huynh giết bốn người Trương Nghiêu!”
Thấy sư đệ đồng môn chết trước mặt đã đủ làm Mạnh Trần đau khổ, không ngờ y còn bị người ta chỉ mặt xác nhận hung thủ, y lập tức phủ nhận, “Không phải ta!”
Trưởng lão giới luật nghiêm mặt nhìn y, nói với đệ tử kia, “Kể lại từ đầu đến đuôi, không được giấu diếm!”
Đệ tử kia nén nỗi sợ, vừa nhớ lại vừa kể, “Sau khi đến biên trấn, Mạnh sư huynh chia nhóm thành hai người một tổ, con và Đoàn Nghị điều tra xong quay về tập hợp thì thấy Mạnh sư huynh giết liên tiếp ba người, cuối cùng là đâm kiếm vào ngực Trương Nghiêu.”
Đoàn Nghị cũng gật đầu, “Đúng vậy, bọn con không dám nói dối đâu! Tu vi của bọn con và Mạnh sư huynh chênh lệch quá lớn, xông lên khác nào chịu chết, nên bọn con tìm chỗ trốn rồi phát tín hiệu cầu cứu về sư môn.”
Ngoại trừ hai đệ tử này, vẫn còn một đệ tử cùng tổ với Mạnh Trần còn sống. Tuy nhiên, đệ tử này ngất xỉu giữa chừng, các trưởng lão tìm thấy gã trong một ngõ nhỏ. Gã tỉnh lại thì mơ mơ màng màng, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Nghe xong lời khai của ba người, các trưởng lão nhìn Mạnh Trần, vội hỏi, “Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?”
Mạnh Trần là đệ tử ưu tú nhất Thái Huyền Tông, mọi hành động của y đều được các trưởng lão dõi theo, đa số đều tin vào nhân phẩm của y, không cho rằng y lại gây ra tội ác giết đồng môn.
Y không có động cơ giết người.
Nào ngờ Mạnh Trần im lặng một lúc lâu rồi nói, “Con không nhớ.”
Trong ánh mắt bàng hoàng của các trưởng lão, Mạnh Trần nói đúng sự thật, “Con cũng giống Đồng sư đệ, có một khoảng thời gian bị mất ý thức, sau khi thức tỉnh thì thấy bốn sư đệ đã… bị giết.”
Trưởng lão Bộ Vân Kiên kiểm tra vết thương của bốn đệ tử bị giết, lời ít ý nhiều, “Đều bị đâm một kiếm xuyên tim, người ra tay điều khiển linh lực cực kỳ thuần thục, tu vi phải từ cảnh Nguyên Anh trở lên. Chiêu thức thuộc kiếm pháp Thái Huyền, miệng vết thương còn đọng sương giá, hung thủ có Thủy linh căn.”
Tất cả vết tích đều khớp với Mạnh Trần.
Nếu Mạnh Trần kiên quyết chối bỏ thì có lẽ mọi người sẽ tin có người đổ tội cho y, nhưng y lại bảo mình không nhớ.
Nét mặt các trưởng lão trở nên nghiêm trọng, Dữu Niên rất thích Mạnh Trần, không nhịn được nói đỡ, “Coi như… coi như Mạnh Trần giết người thật đi, nhưng lúc đó nó mất ý thức, lỡ đâu bị ai thao túng thì sao? Không chừng đây là âm mưu của ma tu! Chúng ta không thể mắc bẫy mà bắt oan người nhà!”
Các trưởng lão do dự, một người lạnh lùng lên tiếng, “Đêm qua có mưa, dưới đất còn nước đọng.”
Giọng nói lanh lảnh như châu ngọc va chạm, là con gái. Mọi người cùng nhìn trưởng lão Bạch Bích của Thúy Hà Phong. Mặt bà vô cảm, giọng điệu bình thản, nhưng Dữu Niên nghe xong thì bừng tỉnh, “Phải rồi, có thể dùng thuật Tố Hồi để chiếu lại tình huống lúc đó!”
Tố Hồi là pháp thuật vô cùng cao thâm, phải là đại năng cảnh Luyện Hư mới đủ sức thi triển, chỉ cần gần đó có nước, gương hay bất kỳ chất liệu nào phản chiếu được là có thể tái hiện tình huống trong vòng một canh giờ.
Trưởng lão Phó Nghiêm đích thân thực hiện, giữa không trung hiện ra một tấm gương nước cao bằng nửa người, hình ảnh dần dần hiện ra. Người trong gương đúng là Mạnh Trần, y từ xa đi đến, lúc một đệ tử đến báo cáo kết quả điều tra thì bị y bất ngờ đâm chết, trong lúc các đệ tử khác chưa kịp hoàn hồn, y giết liên tiếp hai người nữa.
Người cuối cùng là Trương Nghiêu, hắn thấy nét mặt Mạnh Trần vô cảm, nhận ra có lẽ y bị thứ gì đó điều khiển nên đỏ mắt gào lên, “Mạnh sư huynh tỉnh lại đi, đệ là Trương Nghiêu đây!”
Không ngờ Mạnh Trần lại trả lời.
“Tiên ma khác biệt, từ nay về sau đừng gọi ta là sư huynh nữa.” Nói rồi, y nâng kiếm kết liễu sinh mạng thứ tư. Xong việc, y vẩy sạch máu trên thân kiếm, xoay sườn mặt qua, đôi đồng tử nhạt màu lấp lóe ánh đỏ.
Đoạn tái hiện đến đây là hết, mọi người rúng động, không dám tin nhìn Mạnh Trần.
Y đã nhập ma!
Thuật Tố Hồi không thể làm giả, chính miệng Mạnh Trần nói tiên ma khác biệt, tức là lúc đó y vẫn tỉnh táo, lúc giết người cũng không hề mất ý thức như y đã nói.
Về tình, các trưởng lão đều không muốn tin, nhưng bằng chứng đã rành rành trước mắt. Xưa nay có không ít tu sĩ tiên đạo nhập ma, trong số đó có rất nhiều đại năng và thiên tài trẻ tuổi. Họ khao khát sức mạnh, mong muốn đột phá dần hóa thành chấp niệm, nếu đạo tâm không vững ắt sẽ rơi vào ma đạo, không thể cứu vãn.
Bây giờ có vẻ Mạnh Trần cũng đã bước lên con đường này.
Phó Nghiêm tái mặt, cao giọng quát, “Ngươi còn gì muốn nói không?!”
“Không phải con làm.” Sau khi xem gương nước, Mạnh Trần cũng xanh mặt, nhưng ánh mắt vẫn kiên định, nói rõ từng câu từng chữ, “Con không nhớ chuyện gì xảy ra, nhưng con chắc chắn lúc tỉnh táo mình không giết người, cũng không hề nói như vậy.”
Song lúc này không còn ai tin lời y nữa.
Người đã nhập ma thì đạo tâm sẽ hoàn toàn thay đổi, nhìn bề ngoài vẫn vậy nhưng không ai biết bên trong đã biến thành thứ yêu ma gì.
Lời của ma đầu làm sao biết là thật hay giả?
Phó Nghiêm bước đến đặt tay lên vai Mạnh Trần, kiểm tra linh lực của y, quả nhiên phát hiện một luồng ma khí rất yếu. Tia hy vọng cuối cùng bị dập tắt, Phó Nghiêm thất vọng vô cùng, lập tức bổ một chưởng ép y khuỵu xuống rồi vung tay thả xích Hàng Ma trói y lại.
“Đệ tử Mạnh Trần của Thái Huyền Tông rơi vào ma đạo, giết hại đồng môn, lập tức giải về tông môn giam vào địa lao. Ta sẽ bẩm báo với Chung Ly tiên tôn, mời ông mau chóng quay về thanh lý môn hộ!”
Mạnh Trần bị nhốt trong địa lao, y là đệ tử Thiên Cực Phong, chỉ có Chung Ly Tĩnh có quyền trị tội. Ngoài ra, Chung Ly Tĩnh ở cảnh Đại Thừa, có thể sử dụng thuật Nhiếp Hồn, cho thần thức xâm nhập vào não của Mạnh Trần kiểm tra xem y có nói dối hay không, có thật sự nhập ma hay không. Nếu Mạnh Trần vô tội thì phải trả lại sự trong sạch cho y, còn bằng không thì không còn gì để bàn nữa.
Nhưng không may là Chung Ly Tĩnh vừa mới bế quan, trước nay ông một lòng cầu đạo, không màng việc thế gian, bế quan rồi thì không ai liên lạc được. Các trưởng lão hết cách, đành phải phái thêm người canh chừng địa lao, chờ Chung Ly Tĩnh xuất quan rồi tính sau.
Nào ngờ ba ngày sau có người xông vào cướp ngục đưa Mạnh Trần đi.
Ngay cả Mạnh Trần cũng không lường được tình huống này.
Địa lao tối tăm, y bị phong bế linh lực, thị lực và nhĩ lực không bằng lúc trước, chỉ loáng thoáng nghe có tiếng động, sau đó thấy một nhóm người áo đen đột nhập phòng giam chặt đứt xiềng xích, chụp thuốc mê đưa y đi.
Khi mở mắt thì thấy Ân Trì mặt đầy âu lo.
“Sư huynh, huynh tỉnh rồi!” Thấy y tỉnh lại, Ân Trì tức khắc thở phào, hỏi như nã pháo, “Có chóng mặt choáng đầu không? Xin lỗi huynh, đệ không ngờ đám ăn hại đó ra tay không biết nặng nhẹ, dùng nhiều thuốc mê như vậy…”
Mạnh Trần nghe sơ qua, ngẫm lại từ đầu đến cuối là đoán ra ngay hắn đã làm gì, nhất thời vừa tức vừa vội, nén cơn choáng váng ngồi bật dậy, “Dại quá! Địa lao là nơi mà đệ có thể tự tiện cướp người sao?! Phó trưởng lão mà phát hiện thì ăn một trăm roi vẫn chưa đủ! Mau lên, đưa ta về trước khi mọi chuyện nghiêm trọng hơn!”
Ân Trì vội đỡ y, đau lòng bảo, “Huynh đừng cử động mạnh kẻo đau đầu… Đệ không làm đâu, địa lao vừa tối vừa lạnh, không biết phải chờ bao lâu mới được thả, đệ không để sư huynh quay về đó đâu.”
Mạnh Trần biết tính nết sư đệ ngang bướng, chỉ có thể kiên nhẫn khuyên, “Ta biết đệ lo cho ta, nhưng cây ngay không sợ chết đứng, ta không giết người thì không có gì phải sợ cả. Bây giờ đệ cướp ngục khác nào khẳng định ta có tội.”
Ân Trì nhìn y hồi lâu rồi nói, “Sư huynh à, những kẻ đệ phái đi cố ý để lại dấu vết của ma tu, tội của huynh không cách nào chối cãi được nữa.”
Mạnh Trần nhất thời không hiểu hắn đang nói gì, “Là sao?”
“Đệ muốn đưa sư huynh đi từ lâu lắm rồi.” Ân Trì nhoẻn cười, dịu dàng nói, “Trong tông môn có nhiều đứa rất ghê tởm, không biết thân biết phận dòm ngó sư huynh, lần này không biết tên độc ác nào vu khống hãm hại huynh. Đám trưởng lão cũng buồn cười, thường ngày khen huynh không ngớt, bảo huynh là đệ tử sáng giá nhất tông môn, vậy mà khi huynh gặp nạn thì không ai tin tưởng huynh.”
“Nhưng đệ thì khác, đệ luôn tin huynh, không bao giờ làm tổn thương huynh…” Ân Trì siết tay Mạnh Trần, đôi mắt hoa đào khấp khởi hy vọng, “Nên sư huynh à, huynh theo đệ nhé?”
Bấy giờ Mạnh Trần mới phát hiện điều khác thường.
Y nhìn bốn phía, nơi đây là một hang động lạ lẫm hoàn toàn khép kín, không có lối ra, bốn vách tường khảm dạ minh châu chiếu sáng, dụng cụ sinh hoạt như bàn ghế đều có đủ, thậm chí còn có mấy kệ gỗ chất đầy sách và chậu hoa quý để trang trí.
Bày biện kỹ lưỡng như thế này không phải chỉ ngày một ngày hai là hoàn thành.
Nói cách khác, hang động xa hoa này đã tồn tại từ trước khi y vào địa lao rồi.
Nhìn nét mặt Mạnh Trần, Ân Trì biết y đã đoán ra, bèn thẳng thắn thừa nhận, “Sư huynh đoán không sai, đệ sắp đặt nơi này từ một tháng trước rồi, nhưng đệ thấy còn thiếu nhiều lắm, đệ muốn mang hết đồ huynh thích vào đây. Giờ sư huynh đến rồi, huynh cần gì cứ nói, đệ lập tức sai người tìm cho huynh.”
Mạnh Trần hất tay hắn ra, gọi cả họ tên hắn, “Ân Trì, đệ lên cơn điên gì đấy?”
“Đệ không điên.” Ân Trì nghiêm túc, “Đệ muốn làm vậy từ lâu rồi, thật ra đệ định để sư huynh giả chết, nhưng trong từ đường Thái Huyền Tông giữ mệnh bài của các đệ tử, rất dễ bị lộ. Kẻ hại sư huynh quả thật đáng trách, nhưng vừa hay giúp đệ một tay, tông môn cho rằng huynh nhập ma, bây giờ hẳn là họ nghĩ huynh phản bội, bỏ đi theo ma tu rồi, chờ họ tìm không thấy huynh ắt sẽ bỏ cuộc thôi.”
“Nên huynh hãy cố chịu đựng, ở lại đây một thời gian, chờ bên ngoài sóng yên gió lặng rồi đệ sẽ thả huynh ra.” Mong ước thành sự thật, ánh mắt thiếu niên toát ra niềm vui sướng tột độ, vươn tay vuốt gọn tóc mai cho Mạnh Trần, dịu giọng bảo, “Đến lúc đó thì chúng ta muốn đi đâu cũng được.”
Hắn cố ý xoa gò má Mạnh Trần, thân nhiệt của hắn cao đến bất thường, mang đến cảm giác tê dại. Mạnh Trần ngỡ ngàng, lập tức gạt tay hắn ra, trong đầu dần hình thành một suy đoán, “Đệ…”
Ân Trì nhìn biểu cảm của y mà không thể nhịn cười, cất giọng mè nheo xen chút trách móc, “Sư huynh đúng là chậm tiêu quá, giờ mới nhận ra. Huynh luôn xem đệ là trẻ con, bảo đệ giống như em trai…”
“Nhưng mà đệ không muốn như vậy.” Hắn nhìn người mình ngày nhớ đêm mong, ham muốn trong ánh mắt bốc cao như lửa, “Đệ muốn đến với sư huynh, muốn huynh trở thành người của đệ.”
Thiếu niên xé bỏ lớp vỏ bọc ngây thơ vô hại, phơi bày dục vọng trần trụi, ánh mắt hắn dán vào đôi môi Mạnh Trần, lửa dục thiêu đốt, cảm xúc dâng trào, không nhịn được cúi xuống hôn y.
Chát—
Tiếng bạt tai vang dội trong không gian kín.
Mạnh Trần để tay xuống, nỗi thất vọng cùng căm phẫn như nhấn chìm y, “Ngươi vì ham muốn cá nhân mà chối bỏ tình sư huynh đệ bao năm, biết ta bị vu oan lại còn bỏ đá xuống giếng, để ta chịu tiếng ác theo ma tu giết hại đồng môn. Ân Trì, ngươi có còn lương tâm hay không?!”
Ân Trì khựng lại một thoáng, chậm rãi xoay bên mặt bị đánh, nhẹ giọng nói, “Đệ biết làm vậy là có lỗi với huynh. Nhưng sư huynh à, đệ không còn cách nào khác.”
“Đệ chịu đựng quá đủ rồi, nếu cả đời chết dí ở Thiên Cực Phong thì huynh mãi mãi xem đệ như sư đệ, đệ không muốn diễn màn huynh hữu đệ cung với huynh nữa.” Hắn nói, “Đệ biết có lẽ huynh sẽ hối hận vì trước kia đã cứu đệ, nhưng muộn rồi, đệ trời sinh ti tiện, chẳng mong cầu gì cả, nhưng đệ không thể mất huynh.”
Từ thời điểm hấp hối được Mạnh Trần ôm vào lòng, nhẹ tay lau máu trên mặt, Ân Trì đã biết kiếp này hắn sẽ chẳng bao giờ rung động với ai ngoài y nữa.