Ngày huấn luyện quân sự kết thúc, Kỳ Hàn Tinh trở nên hoàn toàn nổi tiếng ở trường tôi.
Bởi vì anh ấy quả thực đẹp trai như lời đồn và cũng bởi vì anh ấy tàn nhẫn hơn lời đồn, ngay cả hoa khôi của khoa Công nghệ thông tin cũng vì một câu nói cầu xin sự thương xót của anh ấy cũng bị anh ấy trừng phạt về thể xác bằng một trăm lần bật cóc.
Vô số sinh viên nữ động tâm không nhịn được mà chùn bước.
"Tàn nhẫn như vậy, chẳng trách anh ta không có bạn gái!"
Trong khi xoa bóp bắp chân bị đau, tôi đang đọc tin nhắn của bạn học Tiểu Chu.
"Thật sự, những thứ này anh cũng không am hiểu lắm, là em gái học của anh đi nước ngoài du lịch mua sắm rồi mang về, không dùng thì cũng lãng phí lắm."
Anh lại dùng giọng điệu cà lơ phất phơ nói:"Huống chi cô gái nhỏ như em vốn nên được nuông chiều."
"Tớ nghe nói huấn luyện viên có bạn gái đó." Trương Kỳ dùng giọng điệu thần bí nói.
"Cô gái nào mù đến như vậy?".Tôi không hiểu.
Trương Kỳ nhún vai:
"Không biết, trường quân đội của bọn họ quản lý rất nghiêm ngặt, tớ cũng nghe người ta nói thôi, hình như không có ai từng nhìn thấy bạn gái của anh ta."
"Vậy thì hẳn là không có đâu, ai mà có thể không nghĩ nhiều như vậy với khuôn mặt đẹp trai đó?"
Trương Kỳ có chút không chắc chắn:
"Cũng không chắc, dù sao điều kiện người ta cũng có! Dù là gia cảnh hay ngoại hình, những thứ con gái muốn bạn trai mình có thể có anh ta đều đáp ứng được hết."
Tôi bắt đầu nghĩ cách trả lại món quà này cho bạn học Tiểu Chu.
Nói ra thì tôi cũng chỉ biết là anh ấy học đại học cùng thành phố với tôi chứ tôi chưa hỏi anh ấy học trường nào.
Đang rối rắm, cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị người khác đẩy ra, Tần Tình trong ngực ôm một đoá hoa, trên tay còn cầm mấy cái túi quà mang trở về.
Cậu ta thản nhiên ném những thứ đó lên bàn.
Trương Kỳ vẻ mặt kinh ngạc: "Oa, những thứ này đều do tiền bối Diệp Tân tặng cậu sao?"
Diệp Tân nghe nói Tần Tình bị phạt, vì vậy hắn đã đợi sẵn ở sân bóng trước khi lớp huấn luyện quân sự kết thúc, sau đó cả hai ra ngoài ăn tối.
Lý Hàm đi vào phía sau, vừa đi vào liền nghe được câu này, ghen tị nói:
"Nãy cô không thấy đâu vừa rồi Tần Tình trở về, trên đường bị mấy nam sinh chặn lại, rồi một hai ép cậu ấy nhận quà"
Tần Tình không nói gì, thần sắc lười biếng, hiển nhiên đã quen với trạng thái bị người ta vây quanh.
Có khá nhiều người theo đuổi cậu ta trong trường, nhưng cậu ta cũng chỉ đối xử với họ vẫn giữ loại thái độ không mấy để tâm.
Trương Kỳ hỏi: "Vậy Tần Tình, cậu thích ai nhất trong số họ?"
"Phải xem ai trong số họ là người có thành ý nhất." Tần Tình nói xong, lại nhìn về phía tôi, cười hỏi:
"Nói đến cùng phòng ngủ của chúng ta cậu là người duy nhất công khai yêu đương đầu tiên. Nhân tiện, bạn trai của cậu không phải cũng đang học đại học ở cùng thành phố với chúng ta sao? Khi nào cậu sẽ cho bọn tớ gặp mặt bạn trai cậu?"
Dường như có một quy tắc mặc định như vậy trong ký túc xá nữ khi ở đại học.
Mặc dù mối quan hệ ký túc xá của chúng tôi là bình thường, nhưng mọi người đã nói như vậy, tôi không thể từ chối.
Mặc dù mối quan hệ ở ký túc xá của chúng tôi đều bình thường, nhưng mọi người đã nói như vậy, tôi không thể từ chối.
Huống chi... tôi cũng thực sự muốn gặp anh ấy.
"Tôi sẽ hỏi anh ấy."
"Gần đây anh hơi bận " bạn học Tiểu Chu tiếp tục trả lời "Khi nào em học quân sự xong?"
"Anh ấy nói sẽ đến sau khi chúng ta học xong quân sự." Tôi nói.
Lý Hàm bĩu môi, cười quái dị.
"Được rồi, để chúng tớ nhìn xem bạn trai phú nhị đại của cậu trông như thế nào."
Ngày hôm sau chân tôi mỗi bước đi đều kỳ quái, mỗi lần bước đi là đau tận trời xanh.
Chân tôi đau đến nổi tôi chỉ có thể lết từ từ để di chuyển.
"Buổi trưa sao không ăn cơm?
Một giọng nói lạnh lùng không biết từ đâu phát ra, tôi vô thức trả lời: "Ăn rồi!"
Cả hai chúng tôi chìm trong im lặng.
"Cô vừa nói gì?"
Tôi cắn răng chịu đựng: "Báo cáo huấn luyện viên! Em ăn thật rồi! Thịt kho tàu, cà tím vị cá, canh bí đỏ——"
Có tiếng cười không thể nhịn được đến từ đám đông.
Giọng tôi dần trở nên yếu ớt hơn, cảm thấy tội lỗi không thể giải thích được.
".....còn thêm ba chén cơm nữa..."
Sau đó chuyện gì đến cũng đến, tôi được tăng cường tập luyện.