Hứa Dục không nói với Chị Vân rằng cậu còn gửi cho cả Tô Nguyên Cửu, cũng không có mặt mũi nào đi hỏi Tô Nguyên Cửu có phải kéo bình luận cho mình hay không, càng không dám nghĩ tới chuyện Tô Nguyên Cửu sẽ tìm thủy quân cho mình.
"Có lẽ là hay thật, nên mọi người đều thích", chị Vân nói.
Hứa Dục cũng đồng ý với cách nói này.
Chị Vân lại nói: "Bài hát này của em thật sự rất hay, hôm qua chị cho bạn mình nghe, bọn họ đều nói càng nghe lại càng thích. Tỉ lệ xuất hiện của em hiện tại không cao, nhưng đến lúc chương trình kia phát sóng, nhất định sẽ có người tìm tới."
Nhắc đến chương trình kia, Chị Vân và Hứa Dục đều liếc mắt nhìn nhau một cái, ăn ý nở nụ cười, có chút ý vị một lời khó nói hết.
Quảng cáo quý này của JSS sẽ được biên tập cắt nối với nhau, tuy có diễn viên phụ, nhưng không cần phải quay cùng nhau. Vì vậy mà trên bờ biển hôm nay chỉ có một mình Hứa Dục.
Hứa Dục đã học thuộc kịch bản từ trước, quảng cáo cũng chẳng cần kỹ thuật diễn xuất gì, chỉ cần đi đi lại lại theo lời đạo diễn, những việc còn lại đều là của nhiếp ảnh gia.
Cảnh cuối cùng, Hứa Dục đứng trên bãi biển, một tay cắm trong túi quần, ngửa đầu nhắm hai mắt, một tay khác che đi ánh mặt trời, thong thả làm một động tác chạm vào không trung.
"OK!", đạo diễn hô lên: "Vất vả rồi".
Dứt lời, Chị Vân lập tức cầm ô đi qua, che đầu cho Hứa Dục.
Chị Vân: "Giữa trưa có chút nóng, em có nóng không?"
Hứa Dục gật gật đầu: "Nóng."
"Lát nữa kết thúc công việc, chị đưa em đi ăn kem", chị Vân nói.
Hứa Dục nở nụ cười: "Chị đang dỗ trẻ con đấy à?"
"Thế có ăn không?"
Hứa Dục: "Ăn."
Chị Vân nhướng mày: "Chọn cho em vị dâu tây nhé."
Hứa Dục lắc lắc đầu: "Chị Vân, vị dâu tây và dâu tây là hai thứ khác nhau."
Chị Vân nghi hoặc hỏi: "Vậy sao?"
Hứa Dục giải thích: "Em thích ăn dâu tây, nhưng không thích vị dâu tây."
Bên này không còn công việc gì, hai người theo ekip trở về công ty, sau khi trả lại quần áo, xác định chi tiết thời gian và nội dung quay chụp ngày mai xong xuôi, Chị Vân và Hứa Dục liền rời đi.
Đi đến hành lang, Hứa Dục vô thức liếc mắt nhìn về một phía khác, nhưng rất nhanh đã thu hồi tầm mắt.
"Quả thực làm như vậy có thể tránh chạm mặt những nhân viên bên dưới." Chị Vân đột nhiên nói.
Hứa Dục: "Sao cơ?"
Chị Vân nói nhỏ: "Quý ngài Vụng Về đó, không phải sao?"
Xung quanh người đến người đi, Hứa Dục bị cái xưng hô này của Chị Vân chọc cho bật cười.
Hứa Dục: "Phải, phải."
Cô nàng tủm tỉm cười: "Em đừng có nhạy cảm như thế, không phải lần nào chị nhắc tới anh ta cũng đều là nói em đâu."
Hứa Dục: "Tốt nhất là vậy."
Chị Vân trêu chọc: "Thế em hy vọng chị như vậy hay là không hi vọng."
Hứa Dục khẽ hừ một tiền: "Em không muốn chơi chữ với chị."
Chị Vân cười lớn: "Sao mỗi lần nhắc tới anh ta, em đều đáng yêu như vậy chứ?"
Hứa Dục bĩu môi: "Em không đáng yêu."
Chị Vân: "Được rồi, được rồi mà."
Cả hai bước vào trong thang máy, Hứa Dục có chút tò mò, không nhịn được hỏi: "Vì sao? Em với Tô.. Em và anh ta thì sao? Sao chị lại gán ghép như vậy?"
Chị Vân "ai da" một tiếng cười rộ lên: "Chị cũng không biết, nói như thế nào nhỉ, ha ha...". Cô nàng cũng không thể giải thích rõ được, bèn nói, "Em đừng quản chị. Mấy chuyện thế này đều là bọn chị tự mua vui thôi, cảm xúc dâng trào thì nhổ neo căng buồm thôi."
Hứa Dục đáp: "Em không quản chị."
Chị Vân: "Chị chính là người đầu tiên ship hai người đó."
Hứa Dục mỉm cười: "Lợi hại quá đi mất", nghĩ nghĩ lại bổ sung: "Không chỉ là người đầu tiên, mà còn là người duy nhất".
Chị Vân xì một tiếng: "Nói không chừng sau này còn có thêm đấy."
Hứa Dục lười nói tiếp.
Chị Vân lại cúi đầu cười: "Chị sẽ tém lại, về sau cố gắng không nói lung tung nữa, chị sẽ kiềm chế một chút."
Hứa Dục vẫn không ư hử gì.
Chị Vân nói tránh gặp những nhân viên phía dưới cũng không sai, Tô Nguyên Cửu có cửa riêng, thang máy riêng, bãi đỗ xe riêng, nhờ vậy mà hắn mới tránh được rất nhiều phiền toái khi đi làm.
Vlog dạo trước của Tô Nguyên Cửu rất nổi tiếng, có rất nhiều fans loanh quanh trước tòa nhà JSS, nhưng chưa một ai tóm được hắn cả.
Chưa kể Tô Nguyên Cửu cũng bận rộn cực kỳ, cho dù có trở về Lâm Thành cũng sẽ dùng lối đi chuyên dụng.
Hầu hết nhân viên trong JSS đều không biết con đường này.
Bên này Hứa Dục vừa rời khỏi cửa, thì ở một cửa khác, Tô Nguyên Cửu cũng vừa đi xuống từ thang máy.
Xuống cùng hắn còn có cậu trợ lý Lại Minh, bọn họ có việc cần phải ra ngoài.
Sau khi lên xe, Tô Nguyên Cửu nhấn mở email, gọi Lại Minh một tiếng.
Lại Minh: "Làm sao vậy, Tô tổng?"
Tô Nguyên Cửu hỏi: "Hôm nay Hứa Dục chụp quảng cáo phải không?"
Lại Minh gật đầu: "Hai ngày, hôm nay và ngày mai".
Tô Nguyên Cửu: "Hôm nay chụp lúc nào?"
Lại Minh nói: "Sáng nay đã chụp xong rồi".
Tô Nguyên Cửu gật gật đầu, hơi hất cằm lên một chút: "Kết nối Bluetooth với điện thoại của tôi".
Xe từ từ lăn bánh, cửa sổ được kéo lên, Bluetooth cũng đã được kết nối.
Tô Nguyên Cửu mở bài hát trong điện thoại lên, chỉ một khúc nhạc dạo ngắn ngủi, Lại Minh đã biết đó là bài hát của ai rồi.
Sau mười mấy giây nhạc dạo, một giọng nam đầy từ tính chậm rãi cất lên, tựa như đang kể một câu chuyện.
"Lão Triệu", nghe được một phút, Tô Nguyên Cửu đột nhiên mở miệng gọi tài xế.
Lão Triệu: "Vâng, Tô tổng."
Tô Nguyên Cửu hỏi: "Anh biết bài này của ai không?"
Lão Triệu gian nan nuốt một ngụm nước miếng, vừa lái xe vừa cẩn thận ngẫm nghĩ. Lại Minh ngồi bên cạnh dùng ánh mắt ra hiệu Lão Triệu nhìn màn hình, vậy mà đối phương lại không hiểu.
Thế nhưng chỉ hai giây sau, một tia sáng lóe lên trong đầu Lão Triệu, anh ta buột miệng thốt lên: "Hứa Dục!"
Tô Nguyên Cửu cười ra tiếng: "Ừ."
Lão Triệu kích động đến mức bàn tay siết chặt lại, vui vẻ như vừa trúng số được 5 triệu.
Tô Nguyên Cửu lại hỏi: "Hay không?"
Lão Triệu gật đầu: "Hay lắm, hay lắm, rất hay."
Lâm Thành buổi sáng đã nóng, về chiều lại càng nóng hơn, hương vị mùa hè dần trở nên rõ ràng, tùy tiện nhìn ra ngoài đường cũng có thể thấy mấy người cầm áo khoác trong tay.
Ăn kem xong, Hứa Dục với Chị Vân đến studio để bàn bạc về kế hoạch trong tương lai.
Ngoài hai bài hát đã phát kia thì trong tay Hứa Dục vẫn còn vài ca khúc chưa hoàn thành. Mấy năm nay nhàn rỗi không có việc thì làm, cậu thường ở nhà viết nhạc, chỉ là không làm đàng hoàng mà thôi.
Ngoại trừ ca hát, các công việc khác cũng phải nhanh chóng sắp xếp.
Thảo luận cả một buổi chiều, hai người cùng ăn một bữa cơm, sau đó mới tách nhau ra.
Hứa Dục về đến tiểu khu, hơi ngẩng đầu lên nhìn trời, thật trùng hợp, hoàng hôn hôm nay cũng có màu cam.
Không có việc gì cần làm, Hứa Dục cũng không vội trở về mà đi dạo dọc theo con đường lát sỏi trong hoa viên tiểu khu.
Vừa đi vừa khẽ sờ chân mày, Hứa Dục duỗi tay móc điện thoại ra.
Sau đó mở KAYOU ra, trực tiếp tìm tên Tô Nguyên Cửu.
(*Kayou: xykzy.com - một trang web chuyên đăng tải các video, giống như kiểu Youtube.)
Đứng đầu chính là một chiếc Vlog của Giới Nam, cậu đeo tai nghe vào, nhấn phát video.
Video vừa bắt đầu, hình ảnh Tô Nguyên Cửu mặc tây trang đi tới từ phía trước hiện lên. Ở giây thứ ba, hắn đột nhiên liếc nhìn vào ống kính.
Đúng lúc này, những dòng bình luận nhanh chóng phủ kín màn hình, tất cả đều là [ Aaaaaa]
[ Aaaaaa]
[ Aaaaaa]
[Nơi tình yêu bắt đầu]
Hứa Dục tắt bình luận đi, xem lại một lần nữa.
Đây không phải cố tình diễn xuất, chắc là tùy ý quay. Hứa Dục nghi ngờ lúc này Tô Nguyên Cửu vừa mới tan làm về nhà, thì bị em họ của mình quay lại.
"Rốt cuộc hôm nay anh họ cũng có thời gian về nhà rồi. Tôi phải năn nỉ những mấy ngày lận đó, ổng phối hợp quay xong cảnh này là đi luôn. Các bạn thấy tôi đối với mọi người tốt chưa nè!". Giọng Giới Nam vang lên, nhưng ống kính vẫn luôn đi theo Tô Nguyên Cửu.
Máy quay theo vào trong nhà bếp, trên bàn đã chuẩn bị sẵn các nguyên liệu nấu ăn. Tô Nguyên Cửu cúi đầu nhìn một cái, sau đó thì ngẩng đầu nhìn về phía ống kính, hỏi Giới Nam: "Làm món gì đây?"
Hứa Dục tạm dừng một chút, mở chế độ bình luận trên màn hình lên.
Quả nhiên trong nháy mắt hiện lên một đống bình luận, khắp cả màn hình lại là [Aaaaaa]
[Má ơi cái giọng này... Em có thể]
[Em có thể]
[Tôi chết rùiiii]
Giới Nam nói: "Sườn kho."
Tô Nguyên Cửu lại cúi xuống nhìn, một lúc sau thì ngẩng đầu lên: "Không có nước tương."
Màn ảnh vừa chuyển, là cảnh trên xe, phụ đề giải thích rằng có chút chuyện ngoài ý muốn nên bọn họ đi siêu thị, mua nguyên liệu khác để nấu ăn.
Giới Nam thuyết minh: "Lâu lắm rồi anh họ tôi không tự lái xe. Ổng tưởng phải ở nhà lâu nên bảo tài xế đưa người khác rời đi. Đây rốt cuộc là phúc lợi của tôi hay là phúc lợi của các bạn nhỉ?"
Ống kính chuyển qua, Tô Nguyên Cửu đang lái xe. Lúc này bình luận trên màn hình lại điên cuồng hiện lên, bắt đầu có người gọi "chồng ơi", còn có người nói "muốn ngồi ghế phụ lái của anh", "đây là góc nhìn từ ghế phụ lái đấy nhé",...
Đoạn đi siêu thị rất nhanh, một phút sau đã quay về phòng bếp.
Tô Nguyên Cửu cởi áo ngoài ra, xắn tay áo xắn lên, để lộ ra một chuỗi Phật châu trên cổ tay.
Bình luận vẫn phủ kín màn hình, Hứa Dục tắt bình luận đi, nghiêm túc xem Tô Nguyên Cửu nấu sườn kho.
Tay nghề rất thuần thục, kết hợp với phụ đề nên vô cùng dễ hiểu. Nhờ có quá trình biên tập cắt ghép mà không tới vài phút, một đĩa sườn kho trông cực kỳ ngon miệng đã được bày lên bàn.
Tô Nguyên Cửu đứng trước bàn ăn, nhìn Giới Nam nói: "Xong rồi."
Giới Nam nói: "Anh gắp một miếng, đút cho các fans của em đi."
Tô Nguyên Cửu lộ ra biểu tình không đồng ý: "Còn phải làm thế nữa à?"
Giới Nam năn nỉ: "Làm một chút thôi mà."
Tô Nguyên Cửu lắc đầu, rút khăn giấy lau tay: "Không."
Màn ảnh lại chuyển, phụ đề giải thích rằng Tô Nguyên Cửu bắt đầu pha cà phê.
Hắn xay cà phê bằng tay, toàn bộ quá trình hai người đều vô cùng yên lặng, chỉ có tiếng nhạc nền nhẹ nhàng, xen lẫn với tiếng máy móc, nghe dễ chịu cực kỳ.
Sau khi pha xong hai ly, Tô Nguyên Cửu cầm một ly đưa cho Giới Nam. Lúc này, ống kính của Giới Nam lại lệch sang một bên, khiến ly cà phê như thể được đưa về phía người xem.
Phụ đề hiện lên: "Các cục cưng, xin mời uống cà phê".
Hứa Dục nhấp mở bình luận, quả nhiên khắp màn hình đều [Của tuiiii]
[Ông xã pha cho em]
[Aaaa em uống được rồi]
[Aaaa, ngon quá]
[Em nếm được vị rồi, em nếm được vị rồi],
[Thơm quá đi mất!].
Chẳng biết Tô Nguyên Cửu có để lộ vẻ mặt bất đắc dĩ với Giới Nam không nữa. Sau khi phụ đề này xuất hiện, màn hình dần dần tối đi, hình ảnh tiếp theo biến thành bầu trời bên ngoài, chiếc Vlog này đến đây là kết thúc.
Hứa Dục xem xong thì tắt điện thoại, rồi nhét vào trong túi.
Cậu ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời màu cam cùng với những đám mây bồng bềnh, ối, có con chim bay qua kìa.
Hứa Dục dõi mắt nhìn theo chú chim kia, mãi đến khi nó biến mất sau tòa nhà cách đó không xa thì mới thu hồi ánh mắt.
Đi mãi đi mãi, chẳng biết đã tới chỗ lần trước gặp được Tô Nguyên Cửu từ lúc nào, Hứa Dục vô thức nhìn về phía hồ nước.
"Hả?" cậu đột nhiên dừng bước, hơi nghiêng người.
Hai khoảng thời gian tựa như thể trùng lặp, Hứa Dục vậy mà lại ở cùng một chỗ, gặp cùng một người.
Tô Nguyên Cửu cũng nhìn thấy cậu, hai người đối mặt với nhau.
"Sao anh lại ở đây?"
"Sao mặt lại đỏ vậy?"
Hai người đồng thời mở miệng nói.
Hứa Dục nghe xong thì khẽ nâng tay lên, đầu tiên là dùng lòng bàn tay chạm vào mặt, sau đó lại dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào mặt mình.
"Trời có chút oi", Hứa Dục mờ mịt giải thích, không quên hỏi Tô Nguyên Cửu: "Sao anh lại ở đây? Lại tới tìm bạn sao?"
Tô Nguyên Cửu lắc đầu cười: "Nói ra có thể cậu không tin."
Hứa Dục hơi nhướng mày.
Tô Nguyên Cửu: "Dạo này tôi sống ở đây"
Hứa Dục kinh ngạc: "Hả?"