Hoa Quế Cùng Tái Rượu

Chương 13




Giang Nguyệt Bạch đương nhiên không biết Minh Quyết Thảo trông như thế nào, nhưng hắn đến chỗ Tương Lý Già mượn một quyển《Dược Liệu Tổng Hợp》, đối chiếu hình vẽ trong sách, không sai được.

Hắn và Giang Lâm hai người vội vã thúc ngựa đuổi tới Bách Thảo cốc, dừng ở trên đỉnh núi nhìn xuống, Giang Lâm kinh ngạc: “Tại sao có lượng nước kinh khủng tới như vậy?”

Giang Nguyệt Bạch nhìn xung quanh, rồi lại nhìn lên bầu trời, địa thế của Bách Thảo cốc có dạng hình lòng chảo, cao ở phía Tây Bắc thấp ở phía Đông Nam, một lượng lớn hơi nước bị chặn bởi những ngọn núi cao không cách nào thoát ra ngoài, tụ lại liên tục ở Bách Thảo cốc, dễ dàng dẫn đến mưa to.

“Nhìn lượng nước này, hai ngày nay hẳn là có mưa to, không thể vội vàng hái thuốc được, chúng ta tìm chỗ trú chân trước, chờ ba đến năm ngày nước rút rồi nói.”

Giang Nguyệt Bạch xoay người đi hướng đường lớn, đi hai bước còn không quên dặn dò Lâm Giang: “Cẩn thận một chút, chúng ta từ trong bóng tối đi ra ngoài, sợ bị người theo dõi.”

Giang Lâm nói phải, cảnh giác quan sát xung quanh, sau khi xác định rằng không có nguy hiểm, hắn bắt đầu tìm kiếm xung quanh để tìm chỗ dừng chân.

Ban đêm ẩm ướt, Giang Nguyệt Bạch nhóm lửa, dùng gậy gỗ nướng thỏ mà Lâm Giang bắt được, ánh lửa chập chờn, khiến cho khuôn mặt hắn sáng ngời không chân thực.

Trong rừng có động tĩnh kỳ dị, có mùi nguy hiểm, Lâm Giang cảnh giác nắm chặt trường kiếm trong tay, nhìn về phía Giang Nguyệt Bạch.

Giang Nguyệt Bạch xé một cái đùi thỏ nướng thơm phức ném cho hắn, lắc đầu nói: “Mấy con gián chuột, không cần xem như kẻ thù đến.”

Lâm Giang trong lòng có manh mối, hắn chắp tay, “Thủ hạ đi xem rồi trở về.”

Trong thời gian uống được nửa tách trà, ba người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen từ trong rừng lao ra, không nói một lời giơ đao xông tới Giang Nguyệt Bạch.

Giang Nguyệt Bạch không nhúc nhích, giơ tay lên, ba người áo đen lập tức ngã xuống đất, đều không thể tin nhìn hắn.

Một người áo đen nghiến răng nói: “Không thể nào, ngươi rõ ràng bị Tiêu Đạo Ngung đả thương, sao có thể đánh trả?”

“Cho nên, các ngươi điệu hổ ly sơn, cho rằng Lâm Giang rời đi, là có thể giết ta?” Giang Nguyệt Bạch liếc bọn họ một cái: “Nói cho ta biết, là ai?”

Người áo đen ngửa cổ: “Muốn giết cứ giết, đừng nói nhảm nữa.

Trong nửa sáng nửa tối, Giang Nguyệt Bạch lộ ra vẻ đằng đằng sát khí: “Yến Tề Ngụy Lương Triệu, các ngươi họ gì?”

Người áo đen đang muốn nói chuyện, đột nhiên toàn thân tê dại, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, bọn họ chợt ý thức được cái gì, trừng mắt nhìn Giang Nguyệt Bạch: “Ngươi…”

Giang Nguyệt Bạch đứng dậy, hai tay chắp sau lưng nhìn nam tử áo đen: “Ngươi muốn nói chuyện?”

Người áo đen nhắm mắt lại, tuyệt vọng nói: “Là Đế cơ Hợp Đức, xin cho chúng ta chết dứt khoát.”

Kim độc mà Giang Nguyệt Bạch sử dụng là cỏ đoạn trường, được ngâm bảy bảy bốn mươi chín ngày, mỗi ngày đều chảy máu, sẽ khô máu mà chết, không có thuốc giải, họ chỉ muốn chết thật nhanh để không bị tra tấn.

Đế cơ Hợp Đức? Giang Nguyệt Bạch nghiến răng nghiến lợi: “Mục đích của nàng là gì? Giết ta?”

Người áo đen như cào xé tim gan, “Chính là……muốn giết nữ nhân kia”

Giang Nguyệt Bạch căm hận, vung đao chém xuống, đầu của ba người áo đen rơi xuống đất.

Lúc trở về Lâm Giang nhìn thấy một màn này, vội vàng đi tới bên người Giang Nguyệt Bạch, lo lắng nói: “Chủ tử, người không sao chứ?

“Không có việc gì, mục tiêu của bọn hắn là A Sở.” Giang Nguyệt Bạch thu đao vào vỏ, lúng búng nói: “Lâm Giang, may mà A Sở không có ở đây.”

Lâm Giang trong lòng cũng ớn lạnh, hỏi hắn: “Là ai muốn giết quân hậu?”

Giang Nguyệt Bạch ngồi xuống, thêm một khúc củi, “Tần Uyển.” Hắn nghĩ nghĩ, trong lòng vẫn lo lắng, phân phó Lâm Giang: “Ngươi xuyên đêm hoả tốc trở về trấn Hoa Quế, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng đừng rời khỏi nàng nửa bước, một mình ta nơi này có thể ứng phó được.”

“Nhưng mà, chủ nhân, thân thể của ngươi…”

“Ta không quan trọng, những kẻ này không đả thương được ta, A Sở hai mắt không nhìn thấy, nàng cần có người bên cạnh bảo vệ.”

Lâm Giang thấy chủ tử đã hạ quyết tâm, đành phải ôm quyền, lên ngựa phi về trấn Hoa Quế.

Lúc này, mỗi hộ gia đình ở trấn Hoa Quế đều đã thắp đèn lồng, những con đường dài ngõ hẻm vắng lặng.

Trong tửu lâu, Tần Sở và Tương Lý Hạ đã ăn xong, đang thảo luận về các vấn đề.

Theo ý của Tương Lý Hạ, cậu cảm thấy, nếu Giang Nguyệt Bạch đã đến Bách Thảo cốc để hái thuốc, vậy thì A Sở và cậu không cần phải tốn công quay lại đó nữa, hai ngày này ở trấn Hoa Quế du ngoạn một phen, sau đó chỉ cần thu dọn đồ đạc quay trở lại Đàm Trung chờ là được.

Tần Sở cảm thấy Giang Nguyệt Bạch không đáng tin cậy, cùng Tương Lý Hạ giải thích nguyên nhân trong đó.

Giang Nguyệt Bạch nếu thích Tần Uyển, hắn tuyệt đối sẽ không tìm cỏ Quyết Minh cho nàng, ngoài miệng hắn nói thật dễ nghe là đi hái thuốc cho nàng, nếu hái phải cỏ độc, nàng chẳng phải sẽ chết sao? Vì vậy, tốt hơn là nên quay lại lần nữa và tự mình làm cho nó đáng tin cậy hơn.

Xét thấy những gì muội ấy nói cũng rất có lý, Tương Lý Hạ vẫn rất coi trọng vấn đề sống chết, nên đồng ý, hai người nhìn bản đồ, lên kế hoạch đi dọc theo con đường chính, sau khi tìm được thảo dược, trực tiếp trở lại Đàm Trung.

Tương Lý Hạ thu dọn bản đồ, lắc lắc cổ: “Ta nghĩ hôm nay cứ như vậy đi, cứ theo thương lượng mà làm. Ta nghe Tiểu Nhị ca phía trước nói rằng hôm nay là Tết Nguyên đán ở trấn Hoa Quế, cách nơi này bốn năm dặm, nửa đêm có hoa nguyệt nở, muội có đi xem không?”

Tần Sở cau mày: “Không cần bắt nạt người ta như vậy, muội thật sự muốn xem, nhưng muội có nhìn thấy được đâu? Muốn đi thì huynh cứ đi, hái cho muội một đóa hoa, kẹp vào sách, chờ đến khi muội có thể nhìn thấy mọi vật, có thể xem lại.”

Tương Lý Hạ nói phải: “Muội thật biết cách. Trước kia ta cũng từng nhét các loại thảo dược vào sách và nén chúng lại. Sau một thời gian dài lấy ra chúng vẫn như cũ.”

Tần Sở ừ một tiếng: “Cho nên muội mới nói mọi việc đều dựa vào đầu óc.”

Tương Lý Hạ hớn hở chuẩn bị ra ngoài, khi tay chạm vào then cửa, cả người đột nhiên văng theo cánh cửa ngã sầm lại vào phòng, Tần Sở lập tức cảnh giác, cầm kiếm Vong Trần trên bàn lên.

Tương Lý Hạ chui ra từ dưới tấm ván cửa, nhìn bộ quần áo bị khung cửa cạo ra một mảnh vải lớn, khóc nói: “Cái này ta mới mua hôm nay, giá mười lăm lượng bạc, các người có biết với một người nghèo như ta mười lăm lượng bạc ý nghĩa gì sao? Trả mạng cho ta!!!” Cậu không thèm để ý người xông vào đều là cao thủ, đập mạnh vào đầu, bị Tần Sở túm lấy.

“Huynh không muốn sống nữa à? Không phải chỉ là một kiện quần áo sao, không có tiền đồ, về sau muội mua cho huynh hai bộ, tìm một chỗ trốn đi, đừng để bọn hắn đả thương huynh, muội không nhìn, sợ không bảo vệ được huynh.”

Tương Lý Hạ gật đầu, ôm tấm bản đồ chui xuống gầm giường, thò đầu ra cổ vũ Tần Sở: “A Sở, đừng sợ, đánh bọn chúng, thay ta báo thù.”

Tần Sở nhắm mắt lại cẩn thận lắng nghe, phân biệt phương hướng, trong lòng thầm đếm một, hai, ba… bảy, trong phòng có bảy người, tất cả đều trang bị trường đao, trong nháy mắt, nàng đã nghĩ ra đối sách, cận chiến có lợi cho nàng nhất.

Người áo đen tựa hồ đang tính toán nàng sẽ ra tay như thế nào, cũng không trực tiếp ra tay.

Việc ám sát và đối đầu giữa hai quân thực ra là cùng một đạo lý, kỵ nhất là chần chừ, người áo đen không ra tay, liền bị Tần Sở ngăn cản trước, sau vài chiêu, người áo đen đã bị tiêu diệt còn một nửa.

Hai người mặc đồ đen ở cửa nhìn nhau, định rút lui.

Phía trên hạ lệnh, chẳng qua là để bọn họ xác nhận danh tính của nữ tử trước mắt có phải là Đế cơ Chiêu Hòa hay không, thực ra, ngay khi Vong Trần ra khỏi vỏ, đã xác định được nàng chính là Đế cơ Chiêu Hòa, bọn họ cũng không cần phải tiếp tục dây dưa, giữ lại mạng trở về mới có thể trả lời được.

Thấy người chuẩn bị rời đi, Tương Lý Hạ nóng lòng gọi nàng: “A Sở, bọn họ muốn chạy, bọn họ ở cửa, mau đuổi theo!”

Tần Sở lại không đuổi theo.

Sau khi mọi người đi hết, Tương Lý Hạ chui ra khỏi gầm giường, vỗ vỗ quần áo, phàn nàn: “Tại sao muội lại thả họ đi? Cũng không biết ai đã phái người giết muội, thả hổ về rừng, muội sẽ gặp rắc rối.”

Tần Sở thu kiếm vào vỏ, ngồi xuống nhướng mày: “Muội đuổi theo đâu? Xuống cầu thang còn phải sờ soạng, nếu muội không mù, chỉ bằng vào mấy con mèo ba chân này?” Nàng tức giận, đem Vong Trần ném lên bàn

Cậu ngã xuống bàn, “Không được, chúng ta cần nhanh chóng, đi thôi, không thể lãng phí thời gian nữa, đi Bách Thảo cốc ngồi chờ nước rút.”

Tương Lý Hạ lôi kéo bộ quần áo bị thủng lỗ, nước mắt lưng tròng: “Đổi quần áo cho ta trước, không đổi cũng được, muội là nữ nhân, có thể vá lại cho ta được không?”

Tần Sở khó xử: “…Nếu không, vẫn nên đổi một bộ thì thế nào? Muội không biết vá.”

Nàng đường đường là Đế cơ, mười ngón không chạm nước, ăn, mặc, ở, đi lại đều là Mạnh Lộ hầu hạ, đương nhiên, Mạnh Lộ cũng không thể may quần áo, nàng ấy càng không thể may vá.

Hai người u sầu một lúc, vì vậy nàng không còn cách nào khác ngoài việc đưa Tương Lý Hạ đến cửa hàng quần áo, mua một chiếc áo dài màu trắng mới, tràn đầy phong thái của một vị tiên lưu lạc nơi trần thế.

Tương Lý Hạ từ cổ chân nhìn đến eo từ eo lại nhìn đến cổ, vô cùng hài lòng với bộ quần áo này, cậu nói rằng người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên ngựa, mặc bộ quần áo này, cậu trông còn tiên khí hơn cả quốc sư.

Tần Sở trêu chọc cậu: “Đức hạnh.”

Mua quần áo xong, hai người trở về nhà trọ thu dọn đồ đạc, cùng lão bản thanh toán tiền, lão bản nhìn cánh cửa phòng dành cho khách đã bị đá thành ba mảnh, sau đó nhìn năm lượng bạc Tương Lý Hạ đưa cho hắn ta, cùng Tiểu Nhị ôm nhau khóc.

Xe ngựa dần dần đi xa, đã cách trấn Hoa Quế rất xa, ngọn đèn dầu treo lủng lẳng trước xe, đom đóm bay trên đường điểm xuyết trong đêm.

Tương Lý Hạ ngân nga một giai điệu nhỏ, tâm tình thoải mái.

Tần Sở thính tai, nói cho cậu biết có tiếng vó ngựa.

Tương Lý Hạ ghìm ngựa dừng lại, lắng nghe cẩn thận, nói: “Không có, ta không nghe thấy tiếng vó ngựa.”

Tần Sở không trả lời cậu, ra hiệu cho cậu tiếp tục đi.

Đi được khoảng một dặm, Tương Lý Hạ quả nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa, sợ hãi dựa vào người Tần Sở: “Làm sao bây giờ? Lỡ như chúng lại đuổi giết muội, ta trốn ở đâu đây?”

Tần Sở an ủi: “Chỉ có một người cưỡi ngựa, nếu thật sự có người tới giết muội, huynh liền xuống xe chạy đi, đừng quay đầu lại.”

Tương Lý Hạ cảm thấy như vậy quá tiểu nhân, dù sao cậu cũng là một nam nhi thân cao bảy thước, làm sao có thể bỏ lại một nữ nhân yếu ớt, mặc dù A Sở rất mạnh mẽ. Cậu gãi gãi đầu: “Quên đi, không cần lo lắng, ta đi đánh một trận, trên đường hẹp gặp nhau, ta giết hắn, nhớ kỹ nhảy xuống xe ngựa.”

Tần Sở cười nói: “Không cần, đừng ngốc, chiếc xe này đều là thảo dược huynh vất vả mới sưu tầm được, huynh bỏ được không?”

Tương Lý Hạ hạ quyết tâm: “Ta rất nghĩa khí.” Cậu đột nhiên nghĩ tới, khóe miệng nhếch lên cười xấu xa: “Hay là chúng ta dùng rắn độc giết hắn đi?”

Trong xe có những giỏ đầy rắn độc, cắn một phát chắc chắn sẽ chết.

Tần Sở nói, có thể thử một lần.

Tương Lý Hạ ngay lập tức ôm chiếc giỏ trong tay, chuẩn bị sẵn sàng, đợi khoảnh khắc họ gặp nhau, cậu nhấc nắp lên đem một giỏ rắn độc ném lên mặt đối phương.

Lâm Giang chạy thật nhanh, nghe thấy cách đó không xa có tiếng xe ngựa, đã khuya như vậy còn có người đi đường, hắn có chút kinh ngạc, bất quá hắn cũng không để ý lắm, nhất định phải nhanh chóng trở lại trấn Hoa Quế, nghĩ thế liền tăng tốc nhanh hơn.

Nhìn thấy Tương Lý Hạ sắp gặp người và ngựa phi nước đại, nắp giỏ cậu ta đang cầm trong tay đã được mở một nửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.