Hoa Phượng

Chương 10




" mày có thích ai không Vũ?"

" nói thật nhé, tao có đang thích một người!"

Khuôn miệng cong lên đầy phấn khích. Trịnh Nhật Long Vũ có lẽ không biết được gương mặt của bản thân khi nhắc đến người mình thích trông như thế nào đâu. Chính là bừng sáng một cách chói mắt đó.

" vl thật à! Người mày thích như thế nào, kể cho anh em nghe phát đi!"

Nhìn đám bạn thân mới giây trước còn ngạc nhiên trợn tròn mắt, giây sau đều đồng loạt hóng hớt với nhau. Long Vũ có chút không nói lên lời.

" là một người rất bình thường..."

Long Vũ chỉ đơn giản đáp lại như vậy. Chưa cần biết mấy thằng bạn của cậu sẽ phản ứng như nào, nhưng cậu chính là đang nói thật, một chữ cũng không sai.

Người mà cậu thích thật sự rất bình thường. Không có vẻ ngoài xuất chúng. Không có thành tích học tập ấn tượng. Cũng không có tài năng ca hát hay nhảy múa. Chỉ là một bạn học bình thường thôi. Thế nhưng, bạn học bình thường này chỉ cần cười tươi một cái liền đã có thể lấy đi trái tim của Trịnh Nhật Long Vũ rồi.

Ban đầu, Long Vũ chỉ là ấn tượng với nụ cười tươi rói, ai ngờ về sau bản thân lại càng sa đọa với tính cách của người ấy. Chính sự tươi vui và lanh lợi của cô ấy đã khiến cậu phát nghiện, bị bắt cũng không muốn cai.

Song đám bạn của cậu lại nghĩ đường vòng, mấy thằng này cho rằng Long Vũ vẫn là muốn giấu không muốn nói cho anh em. Chứ làm gì có thằng nào đẹp trai lại chọn đi thích một người bình thường chứ. Không thấy nó giống như hai thái cực đối lập nhau sao.

Bọn này chắc chắn là chưa học bài cũ của môn Vật Lý rồi. Không biết nam châm trái cực thì sẽ hút lấy nhau sao.

" ừ rồi cứ coi như vậy đi, thế thích người ta mà sao không tỏ tình!"

" không dám theo đuổi, chứ đừng nói đến việc tỏ tình!"

Cả đều lại một lần nữa há mồm trợn mắt ngạc nhiên. Gì vậy, đẹp trai mà lại còn giỏi thể thao như Trịnh Nhật Long Vũ mà vẫn không có can đảm theo đuổi con gái người ta sao. Trò đùa gì vậy.

" mày đùa, giơ cái mặt của mày ra đã có khối đứa đổ rồi!"

Đỗ Đức Mạnh vừa nói xong, mấy người còn lại đều gật đầu đồng tình. Nói không ngoa chứ đa số mấy đứa thích Long Vũ đều là vì gương mặt sáng lạng của nó đấy, cứ đẹp trai là mê luôn rồi.

" cô ấy nhìn thấy thường xuyên, nhưng mà chẳng có vẻ gì là thích đâu."

" biết đâu nó giữ giá, kiểu tỏ vẻ lạnh lùng chứ bên trong điên cuồng gào thét ấy."

Đức Mạnh nhanh miệng nói thêm, Long Vũ chỉ cười trừ. Cả đám không ai hay biết đã có một người đang thiu thiu ngủ thì lại hắt xì hơi mà tỉnh giấc luôn đâu.

" Không, cô ấy đối xử với tao giống hệt mọi người luôn. Đúng nghĩa bạn bè!"

" vl, thế sao mày không theo đuổi, nghe câu đẹp trai không bằng chai mặt chưa!"

" sợ chứ sao, nhỡ theo đuổi khiến cô ấy cảm thấy khó chịu mà không còn cười với tao nữa thì sao? Nhỡ tỏ tình mà cô ấy từ chối, rồi đến việc làm bạn bè cũng khó thì sao? Tao thà như thế này còn hơn, ít ra còn đỡ đau!"

Đám bạn nhìn Long Vũ đều cùng lúc thở dài, quả nhiên khi yêu tâm lý không còn vững vàng như trước. Tự mình tưởng tượng ra, tự mình sợ hãi. Muốn gặp mặt người đã khiến Long Vũ trở nên như này ghê.

" mày vẫn nên dũng cảm đi, nếu không sau này tiếc đéo kịp đâu!"

Long Vũ nghe vậy thì cũng chỉ lẳng lặng gật đầu. Chỉ là, cậu không thể ngờ câu " tiếc đéo kịp " của thằng bạn lại đến nhanh như vậy thôi.

Mang rác ra ngoài vứt, ai ngờ lại gặp ngay hình ảnh cô gái mình thích ngồi ăn uống, trò chuyện vui vẻ với một người nam khác. Tuy không nhìn rõ được mặt của anh ta, nhưng dựa vào biểu cảm cùng ánh mắt của cô ấy, phòng chừng chính là người yêu.

Trịnh Nhật Long Vũ không rõ, chỉ biết là tâm trạng của mình trở nên rất khó chịu. Trái tim giống như bị cả ngàn con ong đót, đau đến tê tái. Cả đêm hôm đó, cậu không thể chợp mắt nổi. Cứ nghĩ đến biểu cảm mà cô ấy chưa giờ dành cho cậu, Long Vũ lại cảm thấy vừa buồn vừa tức.

" mày điên rồi, có là đéo gì của nhau đầu mà bày đặt tức!"

Long Vũ nhìn lên trần nhà, miệng lẩm bẩm một cách chua chát. Cô ấy và cậu ngoài bạn bè ra thì còn có quan hệ gì khác, cậu làm gì có tư cách mà ghen tuông cơ chứ. Muốn tức, thì cũng chỉ được tức bản thân mình, thành quả đâu tự nhiên rơi từ trên trời xuống.

Sáng hôm sau, Long Vũ vẫn dậy sớm, đúng giờ có mặt trên lớp. Chỉ là gương mặt điển trai lại hiện rõ lên vẻ mệt mỏi, đôi mắt bị thâm quầng do thiếu ngủ. Đám bạn cậu sau khi nhìn thấy liền không khỏi nghi hoặc, nhưng cũng chỉ cho rằng cậu thức đêm chơi điện tử thôi.

" mẹ, khéo cái Hạ hôm nay nghỉ học rồi!"

Nghe thấy giọng của bạn thân cô ấy vang lên, Long Vũ trong lòng cảm thấy dễ thở hơn đôi chút. Trong lòng vẫn chưa thể vơi đi cảm giác mất mát khiến cậu không biết nên đối mặt với cô ấy như nào đâu. Ai mà ngờ, mấy phút sau, cô gái ấy lại xuất hiện ngay ở phía cửa lớp, mái tóc chưa được chải gọn có lẽ là do ngủ quên rồi.

Bất giác không khống chế được cảm xúc, cậu đã bày ra dáng vẻ khó ở với cô ấy.

" có bị ghi không?"

" không đâu mày!"

Nghe cách trả lời gấp gáp của cô ấy, có lẽ do thiếu ngủ quá nên cậu cảm thấy cô ấy đang lo lắng cho cậu đi. Trông cô ấy cứ đứng đực ra nhìn cậu, Long Vũ trong lòng giống như nổi sóng, bực bội kêu cô ấy quay về chỗ.

Ngay sau khi không nhìn thấy người nữa, Long Vũ mới ngộ nhận rằng hành động của bản thân thật quá trẻ con. Vì lý do cá nhân mà trở nên như vậy, còn đáng mắt bạn bè nữa không.

" tự nhiên khó chịu với An Hạ làm gì?"

" trễ một chút là lớp bị trừ điểm, mày có gánh được lời trách của cô Bình không?!"

Trịnh Nhật Long Vũ trừng mắt nhìn bạn cùng bàn, nhưng thật ra lại đang rối lòng. Cậu là vì thích nên mới cư xử như vậy. Có chúa mới biết cậu thích Ngô Trần An Hạ đến mức nào.

Nhưng mà giờ thì hay rồi. Cô ấy làm gì đến lượt cậu nữa chứ!

Chuyện tương lai sau này....

Tuấn Huy: mày có bị điên không, cứ thấy ai ngồi ăn uống cùng con Hạ thì là người yêu nó à!

Long Vũ: khi yêu đâu ai bình thường anh!

Tuấn Huy: đừng có mà động đến em gái tao nữa, tao không muốn cháu tao nhiễm gen ngu

Long Vũ: anh yên tâm, gen học hành mẹ cháu anh gánh cả rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.