Hoa Minh Nguyệt, Đứng Lại!

Chương 10: Chỉ Có Phụ Nữ Và Tiểu Nhân Là Khó Dạy




Nhóm dịch: Sea

***

“Anh để ý cô ấy nhé, nhất định phải cho cô ấy uống vài cốc vào.” Hoa Minh Nguyệt nói với quản lý: “Tiền thì cứ tính cho tôi là được.”

“Em…” Cô gái kia khóc không ra nước mắt, thế này có phải là tự vác đá đập chân mình không?

Hoa Minh Nguyện cười nhạt nhìn cô ta. Ai bảo bọn họ dám cả gan đùa giỡn chị Hoa này. Nếu cô không dạy cho cô ta một bài học, cô ta sẽ chơi liều đến mức không biết họ của mình ấy chứ.

“Cậu còn không cảm ơn chị Hoa đi kìa!”

Những cô bạn còn “thêm dầu vào lửa”, cười trên nỗi đau của người khác. Ha ha, cho cô ta giở trò khôn vặt, giờ thì “gieo gió gặt bão” nhé! Đáng đời!

Trước ánh mắt của Hoa Minh Nguyệt, cô gái kia sợ hãi, cúi đầu yếu ớt, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn chị Hoa.”

“Đi thôi!” Hoa Minh Nguyệt không nhìn cô ta nữa mà gật đầu với người quản lý.

Được cô quan tâm, anh ta vừa mừng vừa lo, càng khom người thấp hơn: “Cô Hoa à, những thiết bị mà cô thường dùng, chúng tôi luôn cất giữ rất cẩn thận, hoàn toàn bảo dưỡng đúng hạn, không dám sơ suất.”

“Ừ, làm việc có tâm lắm.”

Cô trả lời một cách thản nhiên, nhưng lại khiến anh ta càng nhiệt tình hơn: “Cô là khách hàng Vip của chúng tôi mà. Chúng tôi luôn làm theo những lời cô dặn. Để cô tận hưởng sự phục vụ tốt nhất, chúng tôi sẽ làm hết sức mình, đến chết mới thôi. Được cô ưu ái đó là niềm vinh hạnh của chúng tôi. Dù sao, người cao quý như cô…”

Người quản lý tuôn một tràng dài những lời tâng bốc. Hoa Minh Nguyệt không chịu nổi nữa, liền quát to: “‘Tắt loa’ đi!”

Anh ta lập tức co rúm như chim cút, im re.

Đám chị em của Hoa Minh Nguyệt vẫn luôn trố mắt nhìn người quản lý, anh ta quá “dẻo mỏ”, khiến bọn họ càng cảm nhận được nguy cơ sắp thất nghiệp. Bây giờ, anh ta bị Hoa Minh Nguyệt quở trách, bọn họ cảm thấy bầu trời xanh biếc, cây cỏ xanh tươi, ngay cả môn vận động đầy kích thích như đua xe Go-Kart cũng chẳng còn đáng sợ nữa.

Hoa Minh Nguyệt đã thay sang bộ đồ đua xe. Lúc cô bước ra với chiếc mũ bảo hiểm trên tay, các cô gái nhao nhao rú lên: “Ngầu quá đi!”

Hoa Minh Nguyệt chẳng nói chẳng rằng, chỉ lẳng lặng ngồi lên xe rồi nổ máy.

Chiếc xe Go-Kart lao vút như bay. Các cô gái che miệng, nhìn nhau nói: “Không biết có phải do ảo giác hay không, mà tớ thấy tốc độ này quá nhanh thì phải?”

“Không phải ảo giác đâu.” Những người khác tỏ ra hết sức lo lắng: “E là chị Hoa bị kích động đấy.”

“Vì Trần Hương Ngâm sao?” Có người kinh ngạc thốt lên.

“Suỵt!”

Ngồi trong xe, Hoa Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn phía trước và cảm nhận tốc độ. Cô cực kỳ chú tâm vào trò đua xe, không nghĩ ngợi gì khác.

Sau khi cho xe chạy vài vòng, Hoa Minh Nguyệt xuống xe. Vốn tưởng rằng đám chị em của mình vẫn đứng đợi ở ngoài đường đua, nào ngờ chỉ thấy bọn họ ôm mặt, nhìn về một phía, thỉnh thoảng còn khẽ trầm trồ: “Đẹp trai thế!”

Cô cởi mũ bảo hiểm ra và lẩm bẩm: “Một đám dại trai.”

Tiếp đó nhìn theo ánh mắt của bọn họ, Hoa Minh Nguyệt chỉ cảm thấy người đàn ông đằng kia trông hơi quen quen. Nhưng chưa đợi cô nhớ ra, anh đã đi về phía này. Ngay khi cô tưởng rằng mình sắp có màn hội ngộ với trai đẹp, thì anh cất lời: “Chủ tịch Hoa bảo tôi mời cô về.”

“...”

Tâm trạng của Hoa Minh Nguyệt bỗng chốc như rơi xuống đáy vực, cô nghi hoặc nhìn anh, hỏi cho có: “Anh là?”

“Tần Đông Hải.”

“Tần Đông Hải à?” Cô hơi nghiêng đầu: “Tôi chưa từng nghe cái tên này.”

Sau đó, cô tỉnh bơ cầm mũ bảo hiểm rời đi, nhưng mới đi được vài bước đã bị anh nắm lấy cánh tay: “Chủ tịch Hoa bảo tôi mời cô về.”

“Anh là cái máy lặp à?” Cô lườm anh, cố gắng rút tay ra: “Anh bỏ tôi ra. Tôi nói cho anh biết nhé, tôi sẽ không về đâu.”

Dứt lời, cô tức tối giơ chân lên định tấn công vào “chỗ hiểm” của anh, song đã bị anh tóm chặt cổ chân, không thể cử động.

Trước khi cô thực hiện đòn tấn công tiếp theo, Tần Đông Hải ra tay trước để chiếm lợi thế. Anh bẻ quặt cánh tay cô ra sau lưng, một tay vòng ra trước cổ cô, khoá chặt cô lại.

“A a a, ôm từ phía sau kìa!”

“Quá đỉnh! Không hổ là chị Hoa!”

Các cô gái sôi trào, theo bản năng giơ điện thoại lên định chụp ảnh. Hoa Minh Nguyệt trừng mắt liếc xéo bọn họ một cái. Cả bọn đành ngượng ngùng cất điện thoại, rồi ngắm trời ngắm đất, giả bộ như không có chuyện gì.

“Anh thả tôi ra!” Hoa Minh Nguyệt ra sức giãy giụa. Ngặt nỗi, tay của Tần Đông Hải cứng như gọng kìm, không hề buông lỏng. Cô điên tiết giẫm lên chân anh một phát, còn xấu bụng day thật mạnh. Có điều, Tần Đông Hải như thể đã mất cảm giác đau đớn, vẫn không mảy mảy nhúc nhích.

“Phải thế nào thì cô mới cùng tôi trở về?”

“Tôi đếch…” Hoa Minh Nguyệt toan từ chối thẳng thừng, nhưng khi nói ra miệng lại đổi thành: “Như vậy đi, chúng ta so tài, nếu anh thắng được tôi, tôi sẽ về cùng anh, thế nào?”

“Được.” Nói đoạn, anh nhanh chóng thả cô ra.

Hoa Minh Nguyệt xoa cổ tay ửng đỏ của mình, và lần đầu tiên nghiêm túc quan sát anh một lượt. Nói thật, ngoại hình anh rất bắt mắt, thậm chí có thể nói là đẹp trai anh tuấn, không thua gì những cậu ấm nhà giàu mà cô thường gặp. Hơn nữa, ở anh còn có sự cương nghị, quả cảm và linh hoạt của một quân nhân.

Hoa Minh Nguyệt vừa xoa cổ tay vừa hít vào một hơi, người đàn ông này thật xấu tính, còn rất mạnh tay, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì, uổng cho vẻ ngoài ưa nhìn của anh.

Hai người ngồi lên xe của mình. Hoa Minh Nguyệt khích Tần Đông Hải: “Không ai bì được với tôi trên trường đua này đâu. Giờ anh nhận thua vẫn còn kịp đấy.”

“Hiện tại nói những lời đó vẫn còn quá sớm.” Anh bình thản đáp, không hề sợ hãi.

“Giả vờ giả vịt.” Nhìn vẻ mặt điềm nhiên của anh, cô không khỏi lầm bầm. Anh cũng không hỏi thăm xem chị Hoa cô đã rong ruổi trên trường đua xe bao nhiêu năm, làm sao cô có thể thất bại cho được?

Trọng tài phát hiệu lệnh, hai chiếc xe đồng loạt lao ra như tên rời dây cung. Hoa Minh Nguyệt dẫn trước, nhưng bất luận cô lái nhanh cỡ nào, Tần Đông Hải vẫn bám theo sát nút.

Nhìn anh qua gương chiếu hậu, cô lại có cảm giác vui sướng khi gặp được đối thủ ngang tầm: “Được phết! Cũng có tí bản lĩnh. Xem ra, chị Hoa đây phải nghiêm túc thi đấu mới được.”

Cô tiếp tục nhấn ga. Chỉ là, khi chiến thắng đã gần ngay trước mắt, Tần Đông Hải phóng vèo lên, vượt qua xe cô ở khúc cua cuối cùng, đánh bại cô với khoảng cách chỉ nửa thân xe.

Hoa Minh Nguyệt ngơ ngác, như vậy là cô đã thua rồi sao?

“Cô Hoa, xin mời!” Tần Đông Hải mở cửa xe, đưa tay ra hiệu cho cô: “Mong cô giữ lời.”

“Thế ư, anh Tần?” Cô khoanh tay trước ngực, cười tít mắt nhìn anh, hỏi: “Chẳng hay anh từng nghe qua câu này chưa?”

“Câu gì?” Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, trực giác của anh mách bảo có điều không ổn, cơ bắp dưới lớp quần áo căng chặt, toàn thân giống như một con báo vào trạng thái chuẩn bị tấn công.

“Chỉ phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy.” Cô ghé lại gần anh và nói: “Vừa khéo, tôi không những là phụ nữ mà còn là tiểu nhân đấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.