Họa Mi

Chương 6




Mùa đông năm ấy vô cùng lạnh.

Sau Đông chí, Hạ Hầu Dần không hề bước vào Mai Viên.

Mỗi gốc mai đều trổ vô số nụ hoa, bông tuyết từng trận từng trận bay xuống tích lũy trên cành, sau đó lặng lẽ rơi xuống.

Cả tòa Mai Viên đặc biệt im lặng.

Họa Mi không còn việc gì làm, thỉnh thoảng sẽ ngồi ở trước cửa sổ, trong tay cầm một chén trà nhìn những nụ hoa mai chưa hé nở, ở phía chân trời tuyết trắng bay xuống, cùng với từng gốc mai trong vườn, tạo thành tầng tuyết đọng không hề có bất cứ dấu chân nào dẫm lên.

Đông chí đi qua, lòng của nàng giống như là bị đào khoét đến trống rỗng. Lỗ hổng trong lòng bị luồng gió lạnh giá rét của mùa đông thổi vào, lạnh đến chết lặng, lạnh dường như khiến nàng quên đau…

Chỉ là dường như.

Mỗi khi mặt trời lặn, nhìn thấy khoảng sân tinh xảo cách đó không xa thắp lên đèn đuốc, nàng mới có thể cảm giác được, chính mình kỳ thật vẫn còn có trái tim, mà trái tim ấy giống như là bị bóp nát, đau đớn, đau đớn từng cơn.

Sau Đông chí, trước trừ tịch, Hạ Hầu gia còn có việc đại sự.

Sinh nhật của Hạ Hầu Dần là hai mươi lăm tháng mười hai, hàng năm vào ngày này, Hạ Hầu gia sẽ thiết đãi ba bàn yến hội, mở tiệc chiêu đãi các thương gia có qua lại. Ngày này cũng là ngày quan trọng bậc nhất của giới thương nhân ở Phượng Thành trong năm trước, bọn thương gia sẽ hao hết tâm tư hỏi thăm khắp nói, muốn biết danh sách thọ thiếp năm nay là có thêm ai, mất đi ai.

Thương nhân có qua lại với Hạ Hầu gia không biết có bao nhiêu, nhưng có thể tham dự yến hội lại chỉ có hơn hai mươi người. Bọn thương gia trong lòng đều biết, nếu có thể nhận được thọ thiếp, thì đại biểu là được vài phần kih1 trọng của Hạ Hầu gia, bọn thương gia may mắn đạt được ai cũng nghĩ mà kiêu ngạo.

Vào một ngày tuyết rơi nhiều bay toán tán loạn, nàng đột nhiên nhớ đến sắp tới ngày sinh nhật của Hạ Hầu Dần, cũng là lúc nên phác thảo danh sách thọ thiếp.

Nàng đi ra Mai Viên tiến đến đại sảnh, mới phái nha hoàn đi gọi quản sự tiến vào.

Chỉ trong chốc lát, quản sự liền vội vàng chạy tới. Vì muốn nhanh chóng chạy tới, hắn không đi qua hành lang gấp khúc mà trực tiếp xuyên qua đình viện, mặc kệ tuyết rơi, nên khi bướcv ào đại sảnh, cả đầu đầu là tuyết trắng bao phủ.

“Phu nhân, xin hỏi có gì dặn dò?”

“Sắp đến ngày sinh của Hổ gia, ngươi đem danh sách thương gia có qua lại, mang hết đến cho ta.” Họa Mi lẳng lặng nói, căn dặn đâu vào đấy .”Giấy đỏ viết thọ thiếp thì tiếp tục sử dụng như năm rồi, ngươi mau chóng chuẩn bị ổn thỏa, nội dung thiếp để ta nghĩ──” nàng ngừng lại, nhìn ra biểu tình khác thường của quản sự.”Làm sao vậy?”

“Phu nhân, chuyện thọ thiếp tất cả đều đã xử lý tốt.” Quản sự cắn răng trả lời.

“Xử lý tốt ?”

“Đúng vậy.” Quản sự đầu cúi càng thấp. “Hổ gia đã cùng Nhị phu nhân nghĩ tốt danh sách, hôm qua đã đem tất cả thọ thiếp gửi đi rồi.”

“Phải không?” Nàng thản nhiên hỏi một câu, chỉ có đầu gối siết chặt cùng hai tay run nhè nhẹ tiết lộ cảm xúc trong lòng.

Từ việc nghĩ tốt danh sách yến hội, quyết định thiếp văn là việc lệ thường bao năm nay của nàng ở Hạ Hầu gia. Chỉ là nàng nên sớm biết, tất cả lệ thường đều bởi vì một nữ nhân khác mà ngoại lệ.

“Như vậy yến hội thì sao?” Nàng hỏi, đem hai tay siết càng chặt.

“Hổ gia không có phân phó.”

“Ta hiểu rồi.” Điều này nghĩa là yến hội vẫn là do nàng chuẩn bị.

Ngay cả chuyện thọ thiếp cũng giao cho ĐổngK hiết xử lý, vì sao yến hội lại để nàng tổ chức? Là bởi vì hắn đi đâu cũng đều mang theo Đổng Khiết, vô cùng thân thiết không muốn tách ra; hay là bởi vì hắn luyến tiếc tiểu thiếp thanh xuân non nớt, trân sủng không cho nàng bước vào phòng bếp làm những việc liên quan đến củi gạo dầu muối tương dấm chua trà?

Họa Mi ngẫm nghĩ, khóe miệng hơi hơi cong lên.

Mặc dù như thế nhưng trong mắt nàng lại không có một chút ý cười…

Chỉ có đau.

Ngày thô yến, từ sáng sớm tuyết bắt đầu rơi nhiều, mãi cho đến lúc hoàng hôn vẫn không có ngừng lại.

Trên mặt đường tích lũy một tầng tuyết dày, bọn thương gia phần lớn đã đóng cửa, nhưng trước cửa Hạ Hầu gia lại vô cùng náo nhiệt, các tân khách đượcm ời đều tới, vết bánh xe cùng dấu chân để lại trên bề mặt tuyết đọng rất nhanh bị một tầng tuyết trắng khác bao phủ.

Trong đại sảnh bài trí hết sức xa hoa.

Bất luận là cái bàn, bình phong, hoặc là khay gốm, bát gốm trên bàn, gỗ mun khảm bạc, đều được xưng là vật báu vô giá. Mấy thứ này vốn cất chứa ở trong lầu các, trong cả năm chỉ có thọ yến của Hạ Hầu Dần mới có thể lấy ra sử dụng.

Nhóm thương gia vào bàn ngồi, vội vàng uống rượu nói chuyện phiếm, ánh mắt cũng không nhàn rỗi, đều ung dung đánhg giá trong đại sảnh, vô số bảo bối vô giá, đối với tài lực hùng hậu của Hạ Hầu gia càng thêm kính trọng, càng thêm ao ước.

Mãi đến khi bọn thương gia đều đến đông đủ , Họa Mi đi đến vị trí chủ nhà, nâng chén đối với mọi người.

“Cảm tạ các vị hôm nay đã mạo hiểm gió tuyết đến tham dự thọ yến của Hổ gia.” Nàng hai tay nâng chén, đối mặt bọn thương gia vẫn là cười yếu ớt dịu dàng. “Hổ gia công tác bận rộn, cho nên đến chậm chút, Họa Mi trước kính các vị một ly, thay hổ gia hướng các vị xin lỗi.” Nói xong nàng nâng chén, rượu ngon dính môi trôi xuống miệng.

Sau đó, nàng liền thấy .

Hạ Hầu Dần vén áo đi vào đại sảnh, hắn vẫn chưa nhìn vào trong phòng, ngược lại quay đầu, lộ ra nụ cười ôn nhu sủng nịch. Hắn vươn bàn tay dày rộng nắm lấy tay nhỏ bé trắng noãn, mang theo Đổng Khiết tuổi trẻ xinh đẹp cùng nhau đi vào đại sảnh.

Rượu ngon trong miệng Họa Mi nháy mắt trở nên chua sót, gần như không thể nuốt xuống.

Nàng vẫn biết bọn họ mấy ngày nay lúc nào cũng đứng bên nhau vô cùng thân thiết, luyến tiếc tách ra. Chẳng qua là dù có “biết” nhiều đến cỡ nào, cũng không thể sánh bằng với khi chính mắt nhìn thấy, càng thêm chấn động, càng thêm đau lòng.

Hạ Hầu Dần mặc áo dài đen thêu chỉ hồng, mà Đổng Khiết đứng bên cạnh, quần áo dùng cũng là đồng dạng chất liệu, chẳng qua chỉ là thêu hoa phức tạp tinh xảo hơn, hoa hải đường kiều diễm thêu ở cổ áo, cổ tay, đóa hoa phấn nộn tươi tắn, xinh đẹp trông rất sống động, càng tôn lên đôi gò má hồng hào, xuyến vòng cổ trân châu trước ngực, từng viên ngọc nhỏ nhắn càng trau chuốt thêm vẻ tươi tắn đẹp đẽ…

Vòng cổ trân châu.

Họa Mi nhìn xuyến vòng cổ trân châu, sắc mặt tái nhợt như tuyết.

Một bên thương nhân cũng nhìn thấy xuyến vòng cổ trân châu liền lén nghị luận .

“A, xuyến trân châu cực kỳ xinh đẹp!”

“Phải không?”

“Ta nghe nói, đó là Hổ gia hao phí một lượng lớn của cải, chọn trong tất cả trân châu của Bảo Đức Phường, lấy ra một trăm lẻ tám viên cực phẩm xâu chuỗi thành.”

” Hứa lão bản của Bảo Đức phường vỗ ngực cam đoan, nói xuyến vòng cổ trân châu tuyệt đối là độc nhất vô nhị. Cho dù là tìm khắp thiên hạ, cũng tuyệt không có cái thứ hai.”

“Hổ gia thật không tiếc a!”

“Vì nữ nhân yêu mến, nào có cái gì đáng luyến tiếc ?”

Lời nói của những thương nhân, từng câu từng câu một đều thổi đến trong tai Họa Mi.

Vòng cổ trân châu.

Xuyến vòng cổ trân châu đó.

Nàng nhận ra xuyến vòng cổ trân châu đó.

Ta chỉ là muốn sủng ngươi.

Hắn từng nói qua như vậy, sau đó hao tốn tâm trí, tỉ mỉ vì nàng chọn lựa mỗi một viên trân châu. Nhưng mà chuyện đến lúc này, hắn lại đem xuyến vòng cổ trân châu đó cho một nữ nhân khác.

Vòng cổ trân châu không phải của nàng.

Trái tim hắn cũng không còn là của nàng.

Nàng chết trân tại chỗ, trơ mắt nhìn hắn dẫn một nữ nhân khác đi tới, giơ lên chén gốm nàng vì hắn mà chọn lựa.

“Thật có lỗi, để cho các vị đợi lâu, ta trước tự phạt một ly.” Hạ Hầu Dần cười nói, nhìn nhìn Đổng Khiết bên cạnh, thâm tình hiện rõ không cần nói. Đổng khiết đỏ bừng mặt, cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, tiếp theo cũng phạt rượu tạ lỗi, chia sẻ trách nhiệm đến trễ.

“Hôm nay trời giá rét, đa tạ các vị nể mặt đến nhà tại hạ tụ họp.” Hạ Hầu Dần đặt ly rượu, mỉm cười với các thương gia.

“Hổ gia khách sáo .”

“Đúng vậy!”

“Nếu là Hổ gia mời, chúng ta sao có thể không đến?”

“Đa tạ các vị.” Hạ Hầu Dần cười, lại lần nữa nâng chén. “Như vậy đêm nay liền quyết định, bất kỳ khách và chủ,đều không say không về.”

Mọi người tán thành, tất cả đều nâng chén kính rượu lẫn nhau. Hạ Hầu Dần kính rượu xong, mới kéo tiểu thiếp ngồi xuống.

Bọn họ đang ngồi trên tấm đệm thêu mà nàng chọn lựa vì hắn. Mà hắn, từ đầu tới cuối không hề liếc nhìn nàng một cái.

Nàng lẳng lặng ngồi xuống, nhóm nô tỳ ở sảnh bên nhìn thấy Hổ gia ngồi vào bàn, tất cả đều không dám chậm trễ, lập tức từ phòng bếp mang sang món cao lương mỹ vị sắc hương toàn phần, từng món từng món đặt lên trên bàn, rượun gon cùng cao lương mỹ vị khiến cho khẩu vị của mọi người mở rộng thêm, yến hội vô cùng náo nhiệt.

Họa Mi ngay cả chiếc đũa cũng chưa động đến một chút.

Nàng ngồi bên cạnh Hạ Hầu Dần cùng Đổng Khiết, cho dù không nhìn tới bọn họ, nhưng cũng nghe thấy đối thoại giữa hai người, từng câu từng câu bay đến, đi vào trong tai nàng.

“Ăn tôm không?” Tiếng nói ôn nhu thuần hậu hỏi.

Nàng ngẩng mạnh đầu lên, lại phát hiện hắn nhìn chăm chú là một nữ nhân khác. Câu hỏi săn sóc ân cần cũng không phải là nói với nàng .

Đổng khiết đỏ mặt, miệng cười, nhẹ nhàng lắc đầu. “Không ăn.”

“Sao lại không ăn?”

“Có xác, sợ bẩn tay.”

“Kén ăn như vậy?” Hạ Hầu Dần cúi đầu, tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận, cười đùa hỏi. “Vậy cua thì sao? Ăn hay không?”

“Không ăn.”

“Cũng là sợ xác làm bẩn tay sao? Nếu bỏ vỏ chỉ còn cua thịt mà?”

“Vẫn không ăn.”

“Lại không ăn? Vì sao?”

“Cua rất lạnh.” Đổng Khiết nhẹ giọng khẽ đáp, hai tay nhẹ nhàng ôm bụng, thần thái lại càng xấu hổ.

” Đúng thật là, ta sớm nên nghĩ đến.” Hạ Hầu Dần gật đầu, vẻ mặt sung sướng, tay cũng đặt lên bụng nàng, hai người nhìn nhau cười.

Họa Mi không cách nào cử động.

Nàng chỉ có thể ngồi tại chỗ, trơ mắt nhìn hết thảy mọi việc phát sinh trước mắt.

Nàng nhìn, hắn đối một nữ nhân khác mỉm cười.

Nàng nhìn , hắn nắm tay một nữ nhân khác.

Nàng nhìn, hắn ôn nhu nhìn chăm chú vào một nữ nhân khác.

Đây không phải là đang diễn trò.

Bọn họ từ lâu đã làm giả hóa thật, những điều này từng là của nàng, sự ôn nhu, sủng ái, che chở, nay toàn bộ đều đã đổi chủ. Từ lúc bước chân vào đại sảnh đến giờ, ánh mắt hắn thậm chí còn không từng rơi xuống trên người nàng.

Hơi nước ấm áp dâng lên trong mắt, nước mắt nóng hổi thiêu đốt đôi mắt nàng dường như sắp rơi xuống. Nàng dùng hết khí lực xiết chặt hai tay cho đến khi đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, mới có thể nhịn xuống không rơi lệ.

Đây là thương trường, trong yến hội đều là thương nhân, nàng không thể thất lễ, nghe thấy, nhìn thấy trượng phu cùng một nữ nhân khác ân ái tình nồng. . .vẫn phải mỉm cười. . . . .

Đổng Khiết múc một chén canh, nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến trước mặt Họa Mi.

“Tỷ tỷ, mời ăn canh.” Nàng cung kính dịu ngoan nói, hai tay bưng canh nóng bê đến trước mặt Họa Mi. Xuyến vòng cổ trân châu trước ngực nẩy lên, một viên trân châu hồng nhạt lăn lộn trên đóa hoa hải đường thêu, tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Đột nhiên trong lúc đó, Họa Mi chỉ cảm thấy hai tay trở nên vô cùng nặng nề.

Nàng không thể nâng tay, càng không thể đón lấy bát canh, liền ngay cả đôi môi mỉm cười đều trần ngập nguy cơ. Nàng nghĩ muốn duy trì tươi cười nhưng khóe miệng lại run rẩy .

“Tỷ tỷ, canh phải nhân lúc nóng uống mới được!” Đổng khiết còn nói thêm, mỉm cười dịu dàng mà ngây thơ, đem bát canh nâng lên càng gần chút.

Tất cả thương nhân đều đang nhìn chăm chú vào các nàng.

Họa Mi cố nén nước mắt, kéo kéo khóe miệng, đưa tay đón lấy bát canh. Nào ngờ, đầu ngón tay của nàng vừa chạm vào bát, bát canh đột ngột lật ngã.

“A!” Đổng Khiết khẽ kêu lên.

Bát canh nóng nghiêng đổ xối lên quần áo của hai người phụ nữ, Đổng Khiết vội vàng rút tay vềbước lui vài bước, tay trái nắm chặt đầu ngón tay phải, lộ ra vẻ mặt thống khổ, thân hình nhỏ nhắn kinh hoảng giống như sắp té ngã.

Họa Mi đứng dậy, theo bản năng đưa tay muốn đỡ nàng ──

“Ngươi đang làm cái gì? !”

Mang theo tức giận chỉ trích, như roi quất đến, Hạ Hầu Dần xô tay nàng ra, vội vàng cất bước tiến lên, đem cô gái đang co rúm ôm vào trong lòng.

“Hổ ca…” Đổng Khiết khẽ gọi một tiếng, tựa vào trong ngực hắn, hơi hơi ngẩng chiếc cằm mượt mà mê người, hai mắt chớp chớp tựa như ngấn lệ.

Một tiếng “Hổ ca” khiến cho chút hy vọng của Họa Mi vỡ nát.

“Bị thương ở đâu?” Hắn hỏi, biểu tình lo lắng, giọng nói khẩn trương.

“Không có gì, chính là hơi bị nóng .”

“Ở nơi nào? Ta xem xem.”

Đổng khiết vươn tay phải, đầu ngón tay mềm mại có chút ửng đỏ. Hạ Hầu Dần nắm tay nàng cẩn thận tỉ mi, tựa như bát canh đổ làm phỏng không phải tay nàng mà là trái tim của hắn.

Sau đó, hắn ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Họa Mi, ánh mắt tràn đầy trách cứ.

Cả sảnh đường to như vậy cũng đột nhiên an tỉnh lại, tất cả mọi người ở đâydđều im lặng không nói, chỉ nhìn vào cảnh tượng trước mắt.

Mọi người trầm mặc chăm chú nhìn cùng với ánh mắt chỉ trích của Hạ Hầu Dần, giống như một lưỡi dao sắc bén, tàn nhẫn đâm xuyên qua Họa Mi. Trong nháy mắt, nàng rốt cuộc không thể chịu đựng thêm nữa.

“Thật có lỗi, ” nàng vội vàng nói, thanh âm yếu ớt mà lại run run. “Ta có chút không thoải mái, xin phép cáo lui trước.”

Tiếp theo, nàng như là con thỏ bị sói đuổi bắt, bước từng bước chân run rẩy, không hề quay đầu lại chạy vội chạy ra ngoài.

Đại tuyết bay tán loạn.

Họa Mi gần như là chạy trốn quay về Mai viên.

Lúc rời đi đại sảnh thì nàng đã tỉnh ngộ. Nàng không thể tiếp tục ở lại chỗ này.

Nàng phải đi.

Bất luận là đi đến nơi nào, nàng chỉ cầu có thể rời đi Hạ Hầu gia. Nàng cuối cùng vẫn không thể chấp nhận cùng bọn họ sống dưới một mái hiên, hết lần này đến lần khác nhìn bọn họ mỉm cười với nhau, nhìn chăm chú. . . . . .

Nàng dùng hai tay run rẩy chống lên bàn, đầu gục xuống, lệ trong mắt gần như rơi xuống.

Bỗng dưng có tiếng bước chân vang lên, trong chốc lát, cửa gỗ bị đẩy ra. Họa Mi ngẩng đầu lên thấy Hạ Hầu Dần.

Đây là lần đầu tiên hắn bước vào gian phòng này sau Đông chí.

Trên khuôn mặt quen thuộc tồn tại loại biểu cảm mà nàng không hề biết. Đôi đen u ám, âm trầm nhìn chăm chú vào nàng, vẻ mặt phẫn nộ, trong mắt hiện lên loại cảm xúc kịch liệt hơn so với phẫn nộ.

“Ngươi làm nàng bị thương.” Hắn vừa mở miệng là trách cứ.

“Nếu ta thật tình muốn thương tổn nàng, sẽ không biến thành ngay cả chính mình cũng toàn thân ướt đẫm.” Nàng trang bị lại chính mình, trấn định cảm xúc, lãnh đạm trả lời.

Hắn nheo lại hai mắt nhìn nàng một lúc lâu, mới nói: “Được, ngươi có thừa nhận hay không đều không sao cả.”

Nàng thẳng vai, đứng thẳng lên, nhìn trực tiếp vào ánh mắt hắn, cố gắng không bị lời nói ám chỉ đâm bị thương. “Chàng bỏ lại khách khứa cùng tiểu thiếp yêu thương để đuổit heo trách cứ ta?”

“Không.” Hắn chậm rãi trả lời.”Ta có việc cùng ngươi nói.”

“Chuyện gì?”

Hắn nhìn nàng, gằn từng tiếng, rõ ràng mà chậm rãi tuyên bố.

“Nàng đã có thai.”

Có thai? !

Đổng Khiết có thai? !

Một trận choáng váng hoa mắt đánh úp lại, Họa Mi chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, gần như muốn quật ngã nàng.

Đổng Khiết vào phủ đến nay, bất quá mới hơn ba tháng, bọn họ là vào thời điểm nào . . . Hắn. . . .

“Không, chàng không phải là người như thế. .. .” Nàng yếu ớt lắc đầu, cho dù sự thật xảy ra trước mắt nhưng vẫn khó có thể tin.

Hắn đứng ở tại chỗ, không nhúc nhích nhìn nàng.

“Ta là.”

“Như vậy, tám năm nay tính là cái gì?” Tám năm vợ chồng ân ái, hóa ra lại không hơn một người thiếp mới vào phủ hơn ba tháng.

Chẳng lẽ thật sự ứng nghiệm câu nói “Hiện chỉ thấy người mới cười, có ai nhìn thấy cũ nhân khóc?” ?

Hai mắt Hạ Hầu Dần càng trở âm u không đáy.

“Ta không phải là không cho ngươi cơ hội.” Hắn nhìn thẳng nàng. “Ta cũng đã đợi tám năm.”

Nàng lảo đảo sắp ngã, toàn thân run lên .

Hắn còn nói thêm: “Hương khói của Hạ Hầu gia không thể kết thúc trên tay ta.”

“Cho nên chàng không thể có lỗi với Hạ Hầu gia nhưng lại có thể thực xin lỗi ta.”

Hắn trả lời như đinh đóng cột.

“Đúng.”

Hay tay gầy yếu đặt trên mặt bàn mau chóng nắm thành nắm đấm, siết chặt hoa văn trên vải trang trí. Hắn lại còn không buông tha nàng, tiếp tục nói: “Ta đã quyết định, muốn nâng nàng lên thành chính thất.”

Nàng hít sâu một hơi. “Ta đây thì sao? Chàng tính an bài như thế nào?”

Hạ Hầu Dần nhìn nàng, sau đó đưa tay vào trong tay áo lấy ra một phong thơ, trên đó là chữ viết sắc sảo, mạnh mẽ của hắn, có hai chữ “ Hưu thư ”

Hắn muốn đuổi nàng? !

Khó trách, trước lúc yến hội hắn muốn nàng đem tất cả việc thương sự dạy cho Đổng Khiết, hơn nữa, các sự việc, từng cái từng cái một trong tay nàng dần dần bị lấy đi, khiến cho vị trí của nàng trong Hạ Hầu gia trở nên không có gì quan trọng.

Hắn là thương nhân rất giỏi, chẳng những mọi chuyện chu toàn, mà ngay cả hưu thê cũng đều thận trọng, tỉ mỉ cân nhắc lập kế hoạch.

Bây giờ, cho dù hắn hưu nàng cũng sẽ gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì đối với Hạ Hầu gia.

Nàng nên sớm nghĩ ra. Hết thảy rõ ràng như vậy, mà nàng lại mù quáng đến thế, nguyện ý tin nghe theo mỗi lời nói, mỗi lý do của hắn

Tất cả cảm xúc đều chết lặng. Họa Mi nhìn phong hưu thư kia, không có rơi lệ, không khóc nháo, ngược lại càng bình tĩnh lạ thường.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Hầu Dần, không đưa tay ra nhận.

“Đọc đi.” Nàng yêu cầu. “Ta muốn nghe chính miệng chàng đọc lên.”

Hắn sắc mặt không đổi, rút ra hưu thư, mở ra trước mặt, sau đó tiếng nói từng ôn nhu quan tâm, từng ngẫu nhiên nhắc nhở nàng, nhớ mặc thêm y phục, phải ăn nhiều hơn, đừng để bị lạnh, bị đói vang lên, gằn từng tiếng đọc nội dung phong hưu thư.

“Liễu thị Họa Mi gả nhập Hạ Hầu gia nhiều năm, chưa từng có con, nay lấy hưu thư này làm chứng, từ nay về sau đoạn tuyệt danh phận phu thê, ngày sau nam hôn nữ gả đều không liên quan. Người lập thư, Hạ Hầu Dần.” Đọc xong, hắn dùng bàn tay từng vì nàng cài trâm chải tóc đưa ra phong hưu thư.

Phía trên hưu thư đã sớm có dấu điểm chỉ của hắn.

Nàng nhìn phong hưu thư kia, đứng chết lặng thật lâu.

Dù là trong mộng cũng không thể tưởng được, tám năm vợ chồng ân ái, đổi lấy chỉ là một trang giấy hưu thư?

Nàng nghĩ là chính mình hiểu hiểu rõ nam nhân này.

Nàng nghĩ là bọn họ tâm tâm tương liên.

Nàng nghĩ là suốt cả cuộc đời này sẽ cùng hắn sống chết bên nhau.

Nàng nghĩ là. . . . . . Nàng nghĩ là. . . . . . Nàng nghĩ là. . . . . . Nàng nghĩ là. . . . . .

Ngay từ lúc đầu, tất cả đều là do nàng “nghĩ là”.

Là nàng gieo gió gặt bảo, dẫn thiếp vào nhà, oán trách được ai?

“Được.” Nàng tiếp nhận hưu thư, cố nén lệ trong mắt, thậm chí còn mỉm cười. “Được lắm.” Nàng lập lại, cẩn thận gấp hưu thư lại rồi mới lấy từ trong tay áo ra một chuỗi chìa khóa chưa từng rời khỏi người nàng

“Đây là chìa khóa lầu các của Hạ Hầu gia,” nàng nhìn hắn, đem chìa khóa đặt trên bàn. “ Trả lại ngươi.”

Hạ Hầu Dần lạnh lùng nghiêm mặt xuất ra một xấp ngân phiếu cùng với vé tàu, đặt lên trên bàn. Hắn không lấy chìa khóa mà xoay người sang chỗ khác, không hề nhìn nàng, âm điệu lạnh lùng như băng.

“Trong này là một vạn lượng ngân phiếu cùng với vé tàu, ngươi cầm lấy tất cả rồi đêm nay ra đi đi!” Hắn đưa lưng về phía nàng, âm điệu giá buốt hơn gió.”Ta không hy vọng ngươi tiếp tục ở lại đây, tránh lại làm cho nàng bị thương.”

“Đừng lo lắng, ta đi ngay.” Họa Mi ngẩng đầu nhìn bong dáng hắn một lần cuối. “Vé tàu ta cầm đi, nhưng tất cả ngân phiếu ngươi đều giữ lại đi!” Nàng cầm hưu thư cùng với vé tàu, cái gì cũng không lấy, xoay người liền đi ra ngoài.

Mai trong vườn, từng gốc hoa mai quý báu tất cả đều đứng yên.

Nàng đi đến một gốc cây hoa mai, bẻ một cành mai. Năm đó khi gả đến Hạ Hầu gia, nàng mang theo cành mai này mà đến, nay nàng phải rời khỏi, cũng muốn đem một cành mai cùng nhau rời đi.

Bông tuyết từng trận từng trận rơi xuống, nàng bước qua tuyết đọng, tránh đi đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, theo lối nhỏ hướng cổng chính đi đến. Mới đi đến trước cửa, quản sự đã đuổi kịp.

Trên tay lão nhân cầm một chiếc ô, cùng áo khoác ngoài mùa đông của nàng.

“Phu nhân!” Quản sự gọi, trên gương mặt đầy nếp nhăn có vài giọt nước mắt.”Phu nhân, để cho ta. . . . . . để cho ta…Cho phép ta đưa người ra khỏi thành!”

“Không cần.”

“Phu nhân…”

Nàng cười tự giễu.”Ta đã không còn là phu nhân.”

“Không, phu nhân vĩnh viễn là phu nhân.” Quản sự kiên trì, cố chấp muốn thay nàng phủ thêm áo ngoài. “Bên ngoài tuyết rơi, ngài không cho ta đưa đi, ít nhất mặc thêm áo ngoài vào.”

Họa Mi cười nhẹ không cự tuyệt, phủ thêm áo ngoài rồi lại muốn bước đi.

“Phu nhân,” lão nhân lại gọi, những giọt lệ già nua rơi xuống. “Ô cũng cầm đi!”

“Không cần.” Nàng lắc đầu, đối với lão nhân mỉm cười.”Quản sự, từ nay về sau phải bảo trọng.” Nói xong, nàng liền bước vào giữa bão tuyết mờ mịt.

Từng trận lại từng trận tuyết rơi xuống.

Gần cuối năm, trời lại sắp vào đêm, đại tuyết làm cho người đi đường vội chạy trốn từ trước. Trên đường lớn chỉ có nàng một người lẻ loi độc hành, dấu chân nho nhỏ hiện lên trên tuyết rất rõ ràng.

Trong thành, gió tuyết tung bay nơi phía chân trời.

Lòng nàng sầu muộn đau đớn.

Trái tim thật sự có thể vỡ nát rĩ máu sao?

Bông tuyết hạ xuống, dần dần bao trùm dấu chân, nàng nhìn thẳng phía trước, càng đi càng xa, bóng dáng càng lúc càng nhỏ, không một lần quay đầu lại.

Bóng dáng của nàng cuối cùng cũng biến mất giữa đại tuyết mờ mịt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.