Hòa Ly Đêm Trước, Nàng Biến Thành Nấm

Chương 29: 29: Nhân Quả Tuần Hoàn




Tạ Vô Vọng ngẩn ra một lát, đột nhiên bật cười.

Ánh mắt sáng quắc này của nàng cùng với biểu tình nhỏ dũng cảm kiên định trái lại làm hắn nhớ đến chút chuyện cũ.

Sau tân hôn không lâu hắn tra được Thái Hư Môn nghiên cứu chế tạo ma độc, lén luyện chế con rối ma quân.

Hắn dùng kết giới đem nàng bảo hộ tốt ở Ngọc Lê Uyển, sau đó thân ở tiền tuyến xử lý ma họa.

Vừa đi chính là hơn nửa năm.

Trận chiến ấy đã chết Trương Bình Dương.

Thực lực Thái Hư Môn cùng Côn Luân, Hoài Âm Sơn tương đương.

Chiến sự như vậy nhất định phải chết người, nếu không phải Trương Bình Dương thì cũng sẽ là Phù Đồ Tử, Bạch Vân Tử hoặc là chủ tư chiến tranh điện chủ thất điện.

Chỉ chết một thuộc hạ đắc lực đã xem như đại thắng ngoài dự đoán.

Đắc thắng trở về thấy nàng gầy đến cằm cũng nhọn, bộ dáng hơi có chút u oán lẩm nhẩm lầm nhầm nhắc mãi hắn mấy tháng không truyền âm cho nàng một lần, để trong lòng nàng nóng như lửa đốt.

Hắn tùy tiện qua loa vài câu liền đem nàng ấn lên giường.

Bên ngoài đánh giặc nào có nhàn tâm cùng nàng tán gẫu những tâm sự nữ nhi phong hoa tuyết nguyệt đó?

Hắn vẫn luôn xem nhẹ chuyện này, không nghĩ đến qua mấy ngày nàng tự mình hỏi thăm ra việc Trương Bình Dương chết trận.

Đầu dưa không biết cân nhắc những gì, chợt một ngày nhấp môi, hai con mắt phát ra ánh sáng kiên định nói với hắn.

Nàng chắc chắn nỗ lực tu luyện, cùng hắn sóng vai mà chiến, sẽ không để hắn lại lần nữa mất đi thuộc hạ trung tâm.

Thiên chân ấu trĩ, buồn cười cũng đáng yêu.

Biểu tình khi đó cùng giờ phút này không sai biệt.

Cho nên..

Nàng muốn đi Côn Luân tìm Ký Hoài Chu là muốn giúp hắn phân ưu.

Hắn rũ mắt cười cười.

Trước đây hắn từng nghiêm túc chỉ đạo nàng tu hành.

Chẳng qua cũng không phải trông cậy vào nàng thật sự có thể cùng hắn sóng vai mà chiến, mà để nàng sớm thấy rõ hiện thực, bớt làm chút chuyện nằm mộng ban ngày.

Sự thật cũng chứng minh, nàng xác thật không có thiên phú tu hành.

Nhưng hiện giờ lại có chút bất đồng.

Luyện Thần Ngọc có thể khởi động bí cảnh, tất nhiên không phải vật bình thường.

Nàng hấp thu một hộp Luyện Thần Ngọc do Phù Đồ Tử thu hồi kia chỉ dùng hai mươi bốn canh giờ.

Tốc độ như vậy chỉ sợ Luyện Hư tu sĩ tầm thường cũng không cách nào đạt đến.

Mà nàng chỉ là Nguyên Anh cách Luyện Hư còn có Hóa Thần.

Nếu như trước đây cho dù có hắn ra tay tương trợ, nàng có hấp thu trăm cái cũng không đủ một.

Không nghĩ đến sau khi nhập ma, tu vi hủy triệt để chỉ dư một sợi linh lực mỏng đầu ngón tay kia ngược lại có công dụng kinh ngạc khác.

Có lẽ đây chính là cái gọi là "Phá rồi mới lập".

Hắn có thể cho nàng tài nguyên tốt nhất khắp thiên hạ, cung nàng dưỡng nàng.

Ngược lại hắn muốn nhìn hạn mức cao nhất của nàng đến tột cùng ở nơi nào.

Mi dài hơi khiêu, trong mắt xẹt qua một chút hứng thú.

"Không nóng nảy." Tạ Vô Vọng ngữ thanh ôn tồn.

"Trước dưỡng tốt thân mình."

Ninh Thanh Thanh xoay chuyển tròng mắt, cảm thấy hắn nói rất có đạo lý.

Trên người nàng còn dính này đó ma văn tro đen khó coi, phun ra bào tử chỉ sợ cũng là bào tử hoa văn không khỏe mạnh.

Làm nấm không thể chỉ lo chính mình sướng, phải vì đời sau mà suy xét lâu dài mới đúng.

Vẫn là người tốt Tạ Vô Vọng nghĩ được chu đáo.

Nàng gật gật đầu, đồng tử trong mắt hắc bạch phân minh thanh triệt hiện lên kiên định: "Ta đây phải nhanh nhanh trị liệu, sau đó lại đi tìm Ký Hoài Chu."

Tạ Vô Vọng từ chối cho ý kiến.

Tầm mắt vừa chuyển, nàng nhìn hộp Luyện Thần Ngọc trên án bàn kia, mặt mày cong lên.

"Đây là Ký Hoài Chu tặng cho ta đúng không?" Nàng hỏi.

Tạ Vô Vọng gật đầu.

Nàng vui sướng đem tráp bưng lại đây, vạch cái nắp ra.

Ánh sáng trong hộp chiếu sáng khuôn mặt nàng lớn như lòng bàn tay.

Thần sắc nàng cứng lại, sợ ngây người.

Màu sắc đỏ ấm, giống ngọc lại giống mây, hệ sợi tìm tòi đi vào lập tức cảm giác ấm áp no đủ truyền lại..

Đây còn không phải là loại chất dinh dưỡng vô cùng trân quý sao?

Mỗi một cây nấm đều biết, chất dinh dưỡng chất lượng tốt chỉ có thể gặp không thể cầu.

Có đôi khi hệ sợi tràn ra mấy chục trượng, thậm chí lên khoảng cách trăm trượng cũng không nhất định có thể tìm được chất dinh dưỡng tụ lại dày đặc như một cái móng tay nhỏ.

Mà nàng may mắn biết bao, mấy ngày trước đây vậy mà trong thổ nhưỡng bên người tìm được một đám thật lớn!

Sau khi ăn xong nàng đã không còn tìm được chất dinh dưỡng cùng loại.

Tuy rằng trong lòng thèm muốn chết, nhưng nàng cũng biết vận khí như vậy cả đời có thể đụng vào một lần đã rất không tồi.

Vì thế cũng không hề chấp nhất, dần dần đem hơi thở cổ thơm ngọt nồng nàn kia quên ra sau đầu.

Ai ngờ hôm nay giống đực nàng nhìn trúng, vậy mà lại đưa đến cho nàng chất dinh dưỡng bảo bối mà nàng nằm mơ cũng không dám hy vọng xa vời!

Ninh Thanh Thanh cảm thấy cái dù cùng cán dù của mình đều bị kinh hỉ thật lớn này đập nghiêng.

Nàng nâng linh hộp trong tay, cảm giác được ngực bùm bùm bùm mà toát bong bóng vui sướng ra bên ngoài.

Thân thể nhịn không được trái phải nhẹ nhàng lay động.

Nàng cùng nhân loại tên là Ký Hoài Chu này nhất định có duyên phận thần kỳ nhất.

Nàng đem linh hộp ôm vào trong ngực, trong lòng cân nhắc không ngừng.

Thời điểm đi gặp Ký Hoài Chu nên mang cho hắn chút lễ vật gì.

Tạ Vô Vọng lười nhác liếc thần sắc của nàng, thấy ánh mắt đuôi lông mày nàng đều tràn đầy vui sướng.

Trong lòng hơi hơi vừa động, nâng nâng tay trái.

Phù Đồ Tử lập tức khom người tiến lên.

"Năm nay triều cống chỉ thu Luyện Thần Ngọc.

Không câu nệ ít nhiều." Tạ Vô Vọng nhẹ giọng nói.

"..."

Trên mặt tròn Phù Đồ Tử tràn ra ý cười quyến rũ ngầm hiểu.

Thật là, nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, không ai biết là trái vải đến.

Tạ Vô Vọng liếc mắt một cái thấy Ninh Thanh Thanh vẫn ôm linh hộp cười ngây ngô, không khỏi nhẹ nhàng cười giễu, buồn cười nói: "Tiền đồ."

Thật ra trong lòng lười biếng nổi lên sung sướng.

Hắn rất thích nhìn thấy nàng bởi vì hắn mà lộ ra bộ dáng tươi cười hạnh phúc.

Cảm giác chinh phục như vậy là cái mà nam nhân đều thích, mặc dù là Đạo Quân quân lâm thiên hạ cũng không thể ngoại lệ.

"Thích như vậy sao?" Thanh âm nhẹ nhàng lười biếng, bất giác nổi lên ba phần ngớ ngẩn.

"Ừ!" Nàng rất nghiêm túc gật đầu thật mạnh.

"Thích Ký Hoài Chu."

Tạ Vô Vọng: "?"

Rốt cuộc phát hiện tựa hồ nơi nào đó có điểm không đúng lắm.

Phía dưới bên phải, thất tổ Côn Luân đồng thời đứng dậy cáo lui.

Tạ Vô Vọng lại không trả lời.

Hắn giống như đang thất thần, ánh mắt không chút để ý dừng ở trong bảy người kia, ai cũng không thấy.

Trên đại điện, không khí dần dần đình trệ.

Hắn tựa hồ suy nghĩ câu kia của nàng "Thích Ký Hoài Chu", lại dường như cái gì cũng không nghĩ.

"Đạo Quân?" Vị nào đó cầm đầu lần thứ hai chắp tay.

Ánh mắt Tạ Vô Vọng xác định, cười nhạt, không nhanh không chậm nói vài câu hình thức, sau đó đứng dậy đưa tiễn.

Một hàng đi ra đại điện chỉ thấy màn đêm buông xuống, quảng trường thuần đen cùng thềm đá đen to lớn đi thông dưới chân núi càng hiện lên trang nghiêm túc mục.

Cung điện núi non trùng điệp ẩn trong bóng đêm, đọng lại cấp bậc cùng địa vị nghiêm ngặt không thể lay động.

Phóng mắt vừa nhìn bất giác nín thở kinh tâm.

Ở chỗ này, không người nào dám tùy tiện ngự kiếm hay là thuấn di.

Thất tổ Côn Luân bái biệt Tạ Vô Vọng liền từng bước một đi qua bậc thềm đen rộng lớn hai mươi trượng.

Không cần quay đầu lại cũng biết Tạ Vô Vọng vẫn đứng ở phía trên bậc thềm hờ hững nhìn xuống dưới.

Bảy người chỉ cảm thấy lưng như kim chích, bước đi cứng đờ.

Chỉ chốc lát Tạ Vô Vọng thu hồi tầm mắt, không hề gì nói: "Không phải hướng ngươi đến."

Một nhóm Côn Luân tuy là nương danh nghĩa hướng Ninh Thanh Thanh nhận lỗi mà đến.

Nhưng những người này ai cũng không đem tâm thần đặt ở trên người nàng, cũng không phải muốn mượn cơ hội thử hay làm khó dễ.

Xem ra chuyện ma độc Côn Luân cũng không cảm kích.

Hắn nghiêng mắt nhìn nàng, phát hiện nàng vẫn đem tráp kia nâng ở trong ngực, giữa mày không khỏi hơi hơi khép lại.

Môi mỏng gợi lên một chút, hắn dùng ngữ điệu không chút để ý khinh phiêu phiêu hỏi: "Thích Ký Hoài Chu?"

Ninh Thanh Thanh gật gật đầu.

"Thích cái gì của hắn?" Thanh âm của hắn nghe càng thêm ôn hòa, thấp thấp, cơ hồ như là dụ dỗ.

Ninh Thanh Thanh không hề nhận thấy được nguy hiểm, nàng vui sướng vỗ vỗ linh hộp trong lòng ngực: "Hắn đưa cho ta đồ ăn ngon."

Tạ Vô Vọng sau khi cứng lại, tức giận đến cười khẽ ra tiếng.

Làm sao hắn lại quên mất cái vật nhỏ này dễ dàng bị nắm mũi dắt đi nhất là được cho một ngụm đồ ăn ngon.

Núi Thanh Thành kia của nàng không khí vô cùng lười nhác.

Đệ tử ra cửa rèn luyện luôn chạy đến thành trì phàm nhân tụ cư, vơ vét đủ loại mỹ thực mang về trong núi.

Nàng cùng Ninh Thiên Tỉ hai người ngồi xổm nơi sơn môn luôn luôn có thể ngồi xổm ăn một ngụm.

Được ăn ngon nàng cũng không bủn xỉn vuốt mông ngựa.

"Đại sư huynh tốt nhất!"

"Thích nhất nhị sư tỷ!"

"Thập bát sư huynh thiên hạ đệ nhất anh tuấn! Thích thập bát sư huynh!"

Quay đầu hố người ta lại không chút nào nương tay nhân từ.

Lúc trước những tình báo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đó về nàng làm hắn khó có được gợi lên một tia hứng thú, lúc này mới tự mình đi một chuyến núi Thanh Thành.

Không nghĩ đến ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng liền đối với nàng khởi tâm động niệm, đem nàng dụ vào trong lòng ngực, vừa sủng liền sủng ba trăm năm.

Thích Ký Hoài Chu? A, ai cho nàng ăn, nàng đều thích.

Nguyên lai hắn nghĩ sai rồi, nàng thật sự đem hết thảy quên sạch sẽ.

Tạ Vô Vọng rũ xuống hàng mi dài, ánh mắt ám trầm ẩn bên trong bóng đêm, hắn đạm thanh nói: "Thứ nàng muốn, ta sẽ tặng nàng gấp trăm ngàn lần.

Không cần phải thích người khác."

Ánh mắt Ninh Thanh Thanh phức tạp nhìn hắn một cái.

Mang theo chút thương hại.

Nàng biết hắn là người tốt, chính là nàng đã thử qua, hắn không được.

Sinh vật cao đẳng từ trên ý nghĩa nào đó là vô cùng lãnh khốc vô tình, tuyệt đối sẽ không ở chỗ vô dụng lãng phí thời gian.

Đây cũng là tổ tông lưu lại kinh nghiệm giáo huấn..

Cùng cái hố, bào tử cứng rắn cũng sẽ không nhảy hai lần.

Nàng cũng không muốn quá trắng trợn thương tổn Tạ Vô Vọng, rốt cuộc hắn là một người tốt.

Do dự một lát, nàng vô cùng uyển chuyển nói với hắn: "Trên người Ký Hoài Chu có cổ hương vị lạnh lùng cường ngạnh, rất dễ ngửi, vừa ngửi liền biết là rất cứng cỏi, rất cường đại."

Ánh mắt Tạ Vô Vọng hoàn toàn ẩn trong bóng đêm, hoãn thanh nói: "Mang kiếm tức của tiên kiếm sao, dễ thôi."

Nàng không hiểu cái gì kiếm tức cái gì tiên kiếm, chỉ biết hắn một ngụm liền đáp ứng.

Nàng lập tức cong mặt mày, cười ra một đôi má lúm đồng tiền nhỏ.

Nhìn khuôn mặt nàng vui sướng, trong ngực Tạ Vô Vọng ẩn ẩn có một chút khó chịu.

Lúc trước khi nàng cùng hắn ầm ĩ, hắn cũng từng không kiên nhẫn nghĩ đến nếu nàng giống những cơ thiếp khác.

Chỉ có ý đồ chút tài nguyên linh bảo, trái lại tiết kiệm được không ít chuyện phiền lòng.

Giờ phút này nàng thật sự hỏi hắn muốn đồ vật, hắn lại cảm thấy không thú vị cùng với một tia bực bội mà chính mình cũng khó có thể phát hiện.

Đang định đưa nàng trở về Ngọc Lê Uyển, dưới bậc thềm đen xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai đâm thủng tận trời của nữ tử.

"Nha a a a.."

Vừa nghe chính là thanh âm Vân Thủy Miểu.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.