Hòa Ly Đêm Trước, Nàng Biến Thành Nấm

Chương 22: 22: Tự Mình Đa Tình




Kết giới rách nát.

Ninh Thanh Thanh bị tiếng vang lớn thanh thúy chói tai đánh thức.

Nàng bị dọa nhảy dựng, hệ sợi từ đầu ngón tay sinh trưởng dài hơn một thước vèo một cái thu hồi.

Vừa mới chuẩn bị đem đầu co rụt vào trong đất liền nghe thấy tiếng bước chân trầm trọng từng chút một tiếp cận.

Vừa chậm vừa nặng như đấm trên mặt đất, trong nháy mắt liền đến trước mặt.

Nàng còn chưa lấy lại tinh thần, đột nhiên khuôn mặt bị một đôi bàn tay to nâng lên.

Độ ấm đôi tay này cao cực kỳ, đầu ngón tay hơi hơi có chút run, lực đạo vô cùng đáng sợ như là muốn bẻ nấm.

Nàng khẩn trương mở to mắt.

Đâm vào một đôi mắt đen ám diễm khủng bố thiêu đốt.

Nam nhân này đang bẻ nấm, thần sắc bình tĩnh lại có loại dữ tợn nói không nên lời.

Trên người đầy hung thần sát khí ngưng tụ thành thực chất, âm đến sắp tích ra nước.

Bẻ cây nấm yêu cầu chiến trận lớn như vậy sao?

Ninh Thanh Thanh khiếp sợ chớp chớp mắt.

Đang sắp run bần bật bày tỏ tôn kính, bỗng nhiên phát hiện người nam nhân trước mắt này xinh đẹp cực kỳ.

Nếu lấy ánh mắt bắt bẻ nhất của sinh vật cao đẳng để nhìn, diện mạo hắn vẫn không có tì vết.

Hơn nữa có một loại cảm giác quen thuộc nói không rõ, giống như nhìn đã quen rồi, rất là thuận mắt.

Nàng là một cây nấm yêu đẹp, phát hiện đồ vật đẹp nhịn không được hai mắt nhìn nhiều hơn.

Chẳng qua tầm mắt nàng lập tức bị pháo hoa thật lớn phía sau hắn hấp dẫn..

Chỉ thấy toàn bộ phía trên không trung đều rách nát hóa thành muôn vàn mảnh vụn lưu li tinh tế nho nhỏ chiết xạ ra vô số quang mang xán lạn lóa mắt.

Nhiều điểm sao sáng đang chậm rãi rơi về bốn phía, giống một trận mưa sao băng huyễn lệ ôn nhu.

Nấm thiếu thốn ngôn ngữ thật sự khó có thể hình dung một màn này đến tột cùng có bao nhiêu đẹp.

"Oa oa." Nàng quên mất tình cảnh chính mình phát ra âm thanh cảm thán chân thành kinh ngạc.

Ánh mắt Tạ Vô Vọng dần dần mờ mịt: "?"

Mới vừa rồi hắn cho rằng nàng bị chém đầu, sau khi kinh sợ đã quên phóng thích thần niệm đến thăm dò.

Giờ phút này bỗng nhiên thấy nàng trợn mắt, tuy là Đạo Quân trải qua sóng to gió lớn cũng không khỏi nao nao, đầu óc trống rỗng trong phút chốc.

Hắn nhìn chằm chằm nàng, nhất thời đã quên ngôn ngữ.

Chỉ thấy trong cặp mắt hắc bạch phân minh kia của nàng thanh triệt ánh lên quang mang lộng lẫy của kết giới rách nát, thần sắc đơn thuần tò mò.

Một hình ảnh sớm đã quên mất nhiều năm bỗng nhiên rõ ràng nhập vào trong đầu hắn.

Lần đầu tiên khi hắn thấy nàng, nàng ngồi trên ngọn cây chuyên chú đem từng cây đuốc lửa ném vào tu sĩ Hoàng Vân Tông tu luyện trước mặt, làm bọn họ cả kinh gà bay chó sủa.

Nàng làm chuyện xấu, cười lại thiên chân xán lạn hơn so với bất luận kẻ nào.

Lúc ấy, bỗng nhiên hắn liền phát lên một ý niệm, muốn nhìn một chút cái đồ tồi này khóc lên sẽ là bộ dạng gì.

Người giống hắn đi đến đỉnh thiên hạ như vậy tuyệt đối sẽ không ủy khuất chính mình, nếu nổi lên tâm niệm sẽ thuận ý mà làm.

Vì thế khi nàng đang trèo tường chạy trốn, hắn cố ý tiếp được nàng, dễ như trở bàn tay bắt được tâm nàng.

Sau này hắn như nguyện làm nàng khóc một lần lại một lần.

Có khi là sung sướng khóc, có khi là khổ sở khóc.

Đương nhiên, nàng sung sướng toàn bộ đến từ hắn sủng hạnh, mà nàng khổ sở nguyên lai toàn là lo sợ không đâu.

Lại sau đó nữa, nàng dần dần biến thành bộ dáng dịu ngoan nhu hòa hòa hợp thành một bộ phận sinh hoạt nho nhỏ của hắn.

Trái lại hắn đã rất nhiều năm chưa từng gặp qua nàng toát ra biểu tình ngây thơ hồn nhiên này.

Nàng giờ phút này cùng gương mặt non nớt hơi ngờ vực đã từng kia hoàn toàn hợp làm một, làm hắn hoảng hốt một lát.

Hắn hơi hơi nhướng mày nhanh chóng hồi thần.

Trong lòng hậu tri hậu giác bốc lên một trận nhiệt triều, cảm giác tê dại kỳ dị vụn vặt lay động đến toàn thân, như là cực hạn sau khi giải trừ nguy cơ, một bộ dạng tinh thần uể oải.

Nàng không sao.

Nguyên lai là nàng đem chính mình chôn vào trong đất, chỉ chừa cái đầu.

Sau khi lấy lại tinh thần, hắn bỗng dưng phát hiện giờ phút này mình lại quỳ một gối trên mặt đất, đôi tay nâng mặt nàng, ngón tay ẩn ẩn có chút phát run.

Nheo lại mắt dài, trong lòng hung hăng trầm xuống.

Nàng đang tính kế hắn, vậy mà hắn trúng chiêu.

Nhớ đến mới vừa rồi khi thấy những dấu vết giãy giụa đó phía dưới giường, đáy lòng kia của hắn tức giận không thể đè nén.

Lại nhớ đến trong nháy mắt kia cho rằng nàng bị người chém đầu, toàn thân hắn kích động kinh giận cuồng bạo.

Nhìn nhìn lại giờ phút này may mắn sống sót sau tai nạn, lồng ngực hắn vui sướng tràn ngập..

A.

Cảm xúc của hắn vậy mà bị nàng tính kế.

Đạo Quân luôn luôn hỉ nộ không hiện ra sắc mặt không khỏi tức giận đến liên tục cười lạnh.

Rất tốt.

Có bản lĩnh.

Ninh Thanh Thanh bị tiếng cười kinh động, hậu tri hậu giác nhớ đến đầu mình còn đang nằm trong tay một nhân loại rất đẹp.

Nàng khẩn trương ngừng thở, ngưng thần đề phòng.

"Tính kế ta." Hắn buông lỏng khuôn mặt nàng ra, ngồi xổm trước người nàng, hơi nghiêm mặt lành lạnh nói.

"Làm ta đau lòng?"

Ninh Thanh Thanh trộm xoay tròng mắt, âm thầm cân nhắc.

Người này không bẻ nấm?

Hắn nói đau?

Chẳng lẽ hắn cho rằng nàng là nấm độc? Nấm độc tốt nha, ai cũng không dám chạm bậy.

"Ừ." Nàng nghiêm túc chớp chớp mắt, thuận nước đẩy thuyền nói.

"Ngươi nói rất đúng."

Hắn nheo lại hai mắt, bàn tay chống đầu gối, cúi đầu cười rộ lên, cười đến thân thể trước sau hơi hoảng.

Tức giận.

"Trái lại sảng khoái thừa nhận." Hắn gợi lên khóe môi lương bạc.

"Đáng tiếc ta ghét nhất tự cho là thông minh.

Mười ngày qua, Ninh Thanh Thanh, không phải muốn hòa li sao, sao không tìm ta? Ta đã chờ đến không kiên nhẫn."

Hắn nhường rồi lại nhịn, núi Thanh Thành cùng nàng, đồng ý nhất sinh nhất thế nhất song nhân.

Nàng thì khen ngược, được một tấc lại muốn tiến một thước dùng thủ đoạn như vậy thử hắn.

Không khỏi quá đem chính mình thành quan trọng rồi.

Ninh Thanh Thanh: "..."

Sinh vật cấp thấp lại đang nói chút lời nói nàng nghe không hiểu.

Quên đi, chỉ cần không trêu chọc nàng là được.

Địa phương lớn như vậy nàng cũng chiếm không hết.

Hắn thích ngồi xổm nơi này thì ngồi xổm nơi này, thích nói chuyện thì nói chuyện, chỉ cần đừng ở gần đây đại tiểu tiện..

A! Nếu hắn nhất định phải làm như vậy, kỳ thật nàng cũng quản không được.

Nàng sâu kín thở dài, chuyển động tròng mắt nhìn trời.

"Đứng lên tắm rửa sạch sẽ, theo nguyện ý của nàng, cùng nàng giải khế ly tịch." Tạ Vô Vọng cười lạnh.

"Thật cho là không phải nàng thì không thể sao?"

Khóe môi tinh xảo một trận lại một trận hiện lên ôn nhu cười nhạt.

Nếu là Phù Đồ Tử ở chỗ này lập tức liền biết vị này chính là động chân khí, hơn nữa tức giận không nhẹ.

Nàng chạm vào nghịch lân của hắn, đáng giận nhất chính là hắn còn đau.

"Ninh Thanh Thanh." Thấy nàng không có phản ứng gì, hắn cúi đầu giễu cợt, thực nghiêm túc răn dạy nàng.

"Nàng cho rằng vì cái gì ta dung túng nàng? Nàng biết nàng cùng người khác so sánh ưu thế ở nơi nào? Chẳng qua chỉ là thói quen cùng thật tình.

Thói quen không hề gì, chỉ cần tốn chút thời gian đều có thể dưỡng thành.

Ta coi trọng là thật tình của nàng.

Nếu không có thật tình thì nàng cùng người khác còn có gì bất đồng, lại lấy cái gì giữ lại ta?"

Ninh Thanh Thanh rũ tầm mắt, nhìn thổ nhưỡng trước mặt bày ra một bộ dáng lão tăng nhập định.

Nàng xem như hoàn toàn hiểu rõ, sinh vật cấp thấp đều thích tự mình nói một đống lại một đống vô nghĩa.

Người trước mắt này tuy rằng có một gương mặt xinh đẹp, nhưng chỉ cần hắn mở miệng nói chuyện thì cùng gia hỏa trước đó ở bên tai nàng lải nhải không yên không có bất luận cái gì khác nhau.

Thật là làm hỏng đi vẻ ngoài đẹp như vậy!

Sinh vật cấp thấp chính là sinh vật cấp thấp, dù đẹp cũng vô dụng.

Một người lại một người nói nhiều, còn ngốc, làm nàng hoàn toàn không có chút ham muốn giao lưu nào.

Nàng liền ngóng trông hắn nhanh chóng tránh ra.

Có đồ vật ngồi xổm bên cạnh, nàng cũng không dám ăn cơm.

Chỉ sợ hắn bỗng nhiên động thủ rút nàng, chặt đứt hệ sợi trân quý nhất của nàng.

Tạ Vô Vọng thấy nàng cúi đầu không ầm ĩ không nháo, thần sắc không khỏi thoáng hòa hoãn chút.

"Nhìn xem nàng giống bộ dáng gì." Hắn lạnh thanh.

"Nghĩ lại rõ ràng, lại đến nói với ta."

Hắn phất tay áo rời đi.

Thấy hắn rốt cuộc đi rồi, Ninh Thanh Thanh vui sướng thở phào nhẹ nhõm.

Còn tốt, sinh vật cấp thấp cũng chỉ biết vô năng cuồng nộ, động khẩu không động thủ.

Cái địa phương này an toàn lại thoải mái, tuy rằng ngẫu nhiên ồn ào chút cũng có thể chắp vá được.

Nàng chậm rì rì quơ quơ đầu.

Tạ Vô Vọng ngồi ở tháp dưới cửa sổ.

Đất vụn trên mặt đất cùng mảnh nhỏ ngọc bồn chói mắt thật sự, như là đang không ngừng nhắc nhở hắn, cảm giác lồng ngực buồn đau mới vừa rồi có bao nhiêu buồn cười.

Bên tay cầm ra một linh hộp, trong linh hộp chứa Luyện Thần Ngọc Phù Đồ Tử từ bí cảnh Đông Hoài mang đến.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ vách hộp, hắn híp mắt lại giống như đang thất thần.

Luyện Thần Ngọc màu đỏ ấm áp từ trong ngọc thai dẫn ra, gửi không bao lâu sẽ bắt đầu yếu dần, hiệu lực giảm đi, phải mau chóng cho nàng dùng.

Nếu không phải như vậy hắn sớm đã phất tay áo rời đi, lưu lại một mình nàng ở chỗ này chậm rãi làm.

Ngồi hồi lâu, hắn rốt cuộc thờ ơ đem mắt nhẹ nhàng bay hướng trong viện.

Kỳ thật không cần xem cũng biết, nàng nhất định đã từ trong đất bò ra, ôm đầu gối dựa vào dưới cây hoa quế bày ra một bộ dáng nhu nhược không nơi nương tựa, khóc như hoa lê dính hạt mưa, nhu nhược đáng thương, ánh mắt không tiếng động khiển trách bi thương nhìn phương hướng của mình.

Ba trăm năm, thân thể cùng tính nết của nàng sớm đã bị hắn sờ thấu.

Chỉ cần không có nữ nhân khác uy hiếp đến địa vị của nàng, nàng tuyệt đối không thể rời khỏi hắn.

Nàng luyến tiếc.

Bởi vì nàng đi quá giới hạn quá độ, hắn dưới cơn thịnh nộ nói ra một phen lời nói vừa rồi kia.

Cũng nên cho nàng một cái giáo huấn, để nàng biết động một chút liền đem chia tay ra uy hiếp hắn là phải trả giá đại giới.

Hắn đã nói giải khế ly tịch thì sẽ không giống nàng dễ dàng đổi ý như vậy.

Nếu nàng lòng tham không đáy không thỏa mãn với thân phận đạo lữ, vậy hắn đem nó thu hồi là được.

Để nàng biết được, mọi việc phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm.

Hắn lương bạc cười cười, tầm mắt lạc hướng về cây hoa quế.

Ngẩn ra.

Nàng vẫn như cũ chôn ở nơi đó, cũng không có ra.

Tạ Vô Vọng: "?"

Hắn chậm rãi rũ mắt, ngón tay gõ linh hộp dừng lại.

Sau một lúc lâu, lần thứ hai híp lại mắt dài đem tầm mắt hướng về phía nàng.

Từ góc độ này nhìn lại, khuôn mặt nhỏ như hoa như ngọc trắng nõn kia an tĩnh rũ ở dưới tóc đen, đường cong nhu mỹ động lòng người.

Nàng đẹp vô cùng, mỹ cảm giống như nước chảy tràn ra từ trong ra ngoài, sạch sẽ thanh triệt, luôn nhìn mà không ngấy.

Không khóc?

Trong đầu không khỏi thoảng qua bộ dáng của nàng mới vừa rồi thiên chân tinh khiết.

Hiện giờ tính tình tiêu tan chút, tinh tế nghĩ đến biểu tình nàng cũng không phải rất giống như trăm phương ngàn kế thăm dò.

Khi nàng trợn mắt nhìn hắn, trong mắt hở ra quang mang là đơn thuần sung sướng, ánh lên mảnh nhỏ kết giới đầy trời, xinh đẹp đến tựa như thuần thấu sao trời, ngay cả hắn cũng đã chịu vài phần cảm nhiễm, nhớ đến chuyện cũ.

Có lẽ nàng cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn cùng hắn chơi đùa.

Chẳng qua cách vui đùa này thật sự lỗi thời, hơn nữa cũng không thú vị.

Hắn theo thói quen đối mặt đủ loại tâm tư tính kế.

Từ trước đến nay gặp chuyện theo bản năng đem nhân tâm nghĩ đến ác nhất.

Nếu không như thế, hắn cũng đi không đến ngày hôm nay.

Nếu nàng chỉ là đang vụng về lấy lòng hắn..

Hắn hiểu lầm nàng, còn nói chút lời nói tàn nhẫn, nhất định làm nàng tổn thương thấu tâm.

Hắn nhẹ nhàng xả khóe môi, giễu cợt nói: "Tự mình chuốc lấy khổ."

Cả nửa ngày cũng không nhúc nhích, nghĩ đến quả thật là tổn thương rồi.

Tựa như ngày ấy hắn dẫn người trở về, nàng cũng không khóc mà ngây ngốc đi tới đi lui giống như một du hồn.

Nghĩ như vậy, lại nhìn nàng, vô cớ nhìn ra vài phần thống khổ đáng thương.

Rũ mắt trầm ngâm một lát, hắn lười nhác đứng dậy theo hành lang dài thong thả đến dưới cây hoa quế.

Hắn nhìn chằm chằm đầu nhỏ kia hơi có chút đáng yêu, ánh mắt từ lạnh nhạt đến bình tĩnh, lại nổi lên chút bất đắc dĩ.

Trở tay chấn động đẩy bùn đất ra, lập tức đem nàng từ trong đất kéo ra.

"Không thấy ta để lại thư cho nàng.."

Lời còn chưa dứt, hắn thấy được.

Thư của hắn nhăn dúm dó đeo trên người nàng, trát đầy thổ nhưỡng màu đen.

Còn có ma văn đầy người kia của nàng.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.