Kiều Duy Đóa nắm tay Tiểu Lộng, bên cạnh là hai vali một lớn một nhỏ. Thang máy vừa tới, cô kéo đồ đi vào.
Cứ chấm dứt toàn bộ mối nghiệt duyên này đi! Mấy tháng ở bên nhau hãy xem như bọt biển, thoáng chốc sẽ vỡ tan. Cuộc sống của cô sẽ không mất đi trạng thái cân bằng mà quay về bờ bến yên bình cũ.
Bây giờ đầu óc cô vẫn còn rối bời, chẳng hiểu trái tim vì sao cứ tắt nghẽn.
“Ầm.” Thang máy đột nhiên rung lắc.
“Mẹ ơi!” Tiểu Lộng thét lên sợ hãi, cô cũng kinh hoàng.
Tiếp đó toàn bộ thang máy bỗng tối đen như mực, giơ bàn tay cũng không thấy năm ngón tay. Mẹ con cô bị nhốt trong thang máy ư?
“Cứu tôi với!” Tiểu Lộng hét lên hoảng sợ.
“Con đừng sợ, thang máy bị trục trặc thôi.” Cô an ủi con gái.
Thực ra cô sợ bóng đêm, nếu ở trong cảnh quá tối cũng làm cô rất sợ.
“Ôi, cứu tôi với! Cứu tôi với! Cứu tôi với!” Lời an ủi của cô mất đi tính tác dụng, Tiểu Lộng sốt ruột chạy khắp nơi gõ cửa, khóc nức nở không ngừng.
“Tiểu Lộng!” Trong cảnh tối đen như mực, cô không thấy Tiểu Lộng nên cũng cuống cuồng.
“Thả tôi ra ngoài, mau thả tôi ra ngoài!” Tiểu Lộng đập tay vào vách tường, giọng nói đầy hoảng loạn kèm theo tiếng thút thít.
Tiểu Lộng khóc như ngừng thở, hô hấp rất dồn dập.
Duy Đóa càng thêm hoảng hốt.
“Tiểu Lộng, con đang ở đâu?” Cô sờ soạng khắp nơi tìm Tiểu Lộng, rốt cuộc cũng đụng trúng bé.
Vừa chạm vào người bé mà cô đã nhảy dựng, bởi toàn thân Tiểu Lộng đổ mồ hôi đầm đìa, còn tay chân run rẩy.
“Tiểu Lộng, con làm sao vậy? Con đừng sợ!” Thế nhưng bất kể cô lay gọi thế nào, Tiểu Lộng cũng không có phản ứng mà lại hệt như một con cá mắc cạn đang thở thoi thóp, hô hấp vô cùng rời rạc.
Đây là chứng sợ không gian kín. [1] Nguy rồi! Bác sĩ tâm lý từng nói, quá khứ tồi tệ sẽ tác động tới tâm lý nên hiện giờ Tiểu Lộng có khuynh hướng này.
[1] Chứng sợ không gian kín (Claustrophobia): Những triệu chứng của chứng sợ hãi này thường xuất hiện khi người bệnh ở trong một không gian chật hẹp như đi thang máy, lái xe, đi máy bay…
Duy Đóa gõ thùm thụp vào cửa thang máy, “Có ai ở đây không? Có đứa bé bị thương, mau thả chúng tôi ra!”
…
Bên tòa nhà khác của chung cư Bích Quế Viên, bọn họ đang mở cuộc họp trong nhà Trần Ôn Ngọc.
“Dạo này tình thế rất tệ, ‘thời kì băng giá’ đã tới, kế tiếp sẽ có một giai đoạn hỗn loạn kéo dài! Mấy người chúng ta hãy bớt ra ngoài, tìm một nơi ẩn nấp tránh đầu sóng ngọn gió trước!” Gã trầm giọng căn dặn, “Mọi người nhớ chú ý an toàn cho bản thân.”
Nhóm cổ đông căng thẳng gật đầu.
“Đỗ Bạch, Tí Lùn, Khoái Ngủ, Ác Ma, Búa Lớn…” Gã gọi tên từng người, “Cổ phần của các cậu trong công ty khá ít, trong giấy đăng ký kinh doanh cũng không có tên các cậu, nên mấy ngày nay tôi đã cho các cậu rút cổ phần.”
“Đại ca!” Mấy người bị điểm danh đồng thanh kêu lên.
“Cổ phần của các cậu trong công ty đều nằm dưới danh nghĩa của tôi, vậy nên chuyện này cứ để tôi sắp xếp!” Gã không nói thêm gì mà cầm tờ hợp đồng cá nhân mọi người đã ký trước đó xé bỏ.
Hành động của gã làm mọi người nhốn nháo.
“Đại ca, đừng! Bọn em tình nguyện đồng cam cộng khổ với anh!” Khoái Ngủ kêu to thành tiếng.
Mấy năm nay hắn rất lười nhác, nhờ chia lợi nhuận trong công ty mới duy trì kế sinh nhai và chung hưởng giàu sang. Bây giờ tai vạ ập tới, làm sao hắn có thể bỏ chạy?
“Đại ca, bọn em cũng vậy!” Bọn họ dũng cảm tiến lên.
Thế nhưng gã sa sầm sắc mặt, “Với tình hình quan trọng trước mắt mà các cậu còn nói nghĩa khí cái gì? Các cậu nói nghĩa khí với tôi rồi vợ con các cậu tính làm sao? Các cậu muốn biến mình thành những tên nhóc mười mấy tuổi thiếu đầu óc à? Muốn chặt đầu, tung nhiệt huyết thì đi chỗ khác mà tung! Các cậu hãy nhớ kỹ, sống trên đời này không chỉ có hai chữ ‘nghĩa khí’ đơn giản ấy đâu!” Hãy nghĩ đến trọng trách trên bờ vai!
Lời khiển trách của gã làm đám người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, có miệng mà khó trả lời.
Mẹ Đỗ Bạch bị yếu thận, Tí Lùn khó khăn lắm mới cưới được vợ, dạo này quán ăn vặt của Ác Ma buôn bán ảm đạm, tất cả những việc này đại ca đều ghi nhớ trong lòng.
“Mọi người cứ làm như thế đi, ý của đại ca là bớt liên lụy người nào thì hay người nấy, đừng ôm nhau chết chung.” Que Củi đứng bên cạnh mở miệng.
“Tôi và A Kiến sẽ đem toàn bộ số tiền tiết kiệm còn dư chia ọi người, nếu chưa đủ thì xin mọi người thông cảm.” Ôn Ngọc phụ trách vấn đề tài vụ.
Việc tới nước này, có thể thấy đại ca đã quyết định ai ở ai đi.
“Đại ca, chuyện tiền nong anh đừng nóng vội, bọn em chưa cần dùng đến! Nếu anh cần tiền thì cứ tìm em lúc nào cũng được. Vợ em làm giáo viên, cô ấy có thể xin vay công quỹ!”
“Em có quán ăn và hai căn nhà, những thứ này có thể cầm cho ngân hàng để xin vay!” Ác Ma vỗ ngực bày tỏ thái độ.
Gã biết đám anh em không còn dư giả. Lúc tình hình khả quan thì tiền của bọn họ đều đặt trong công ty, bây giờ bọn họ cũng đồng dạng rỗng túi.
“Tôi chưa nghĩ tới chuyện tiền nong, các cậu đừng quan tâm!” Toàn bộ thị trường vay mượn đang rối loạn, số tiền gã vướng không phải chỉ vay công quỹ hoặc mấy căn nhà là có thể giải quyết.
“Bà con nhà em có cho công ty vay tiền, em sẽ gánh trách nhiệm để bọn họ đừng làm phiền đại ca!” Đỗ Bạch nói.
Đủ, như vậy đã đủ rồi.
“Cám ơn các cậu!” Tấm lòng ủng hộ của các anh em làm gã rất cảm động.
“Tuy nhiên tôi vẫn giữ câu nói cũ, từ hôm nay trở đi các cậu không có liên quan gì đến công ty!” Gã dằn lòng, có thể sống người nào tốt người nấy.
“Đúng vậy, đám người đó khủng khiếp quá.” Tiểu Béo cũng sợ hãi nói.
Sáng nay Que Củi và Tiểu Béo tới công ty làm việc thì bị một đám người đòi nợ bao vây. Khỏi nói tới buổi chiều, nếu bọn họ vẫn chưa hài lòng với kết quả thì đập phá công ty khiến tình hình càng thêm tồi tệ.
“Ban quản lý chung cư vừa gọi điện cho tôi, chỗ A Kiến ở có rất nhiều chủ nợ bao vây.” Nói như vậy nghĩa là không bao lâu nữa, nơi ẩn thân trong Bích Quế Viên cũng bị đám người đó tìm được.
Có lẽ bây giờ Kiều Duy Đóa đã dọn đi rồi? Đôi mắt gã sẫm lại.
“Mọi người đều muốn rút tiền ngay, dù chúng ta là công ty in ấn thì cũng khó mà ứng phó nổi!” Ôn Ngọc bất đắc dĩ nói.
Tình trạng tháo chạy của các ông chủ lớn lan rộng đã khiến toàn bộ thị trường lâm vào khủng hoảng, kéo theo ngành cho vay nặng lãi bị đóng băng.
“Trong lúc nguy ngập mà tối qua Nhiếp Lạc còn gọi điện thoại đòi tiền.” Que Củi cười khổ.
Các cá thể tẻ lẻ yêu cầu trả tiền mà đã như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, bây giờ thêm nhóm nhà giàu cũng rục rịch đòi rút thì hình hình càng thêm khó tưởng tượng.
“Chúng ta đều biết Nhiếp Lạc là người tàn nhẫn cỡ nào rồi đấy, nếu không trả số tiền đó thì e rằng sẽ gặp rắc rối lớn.” Ôn Ngọc lo lắng.
Lúc trước bọn họ vây bắt con cá lớn này biết bao gian khổ, hôm nay nguy cơ bị thôn tính cũng vô cùng cao.
“Một tiếng trước tôi đã nhận được một tin.” Sắc mặt của Que Củi rất trầm trọng, “Thẩm Tử Kiệt đã nhảy lầu tự sát.”
Thẩm Tử Kiệt là bạn đồng nghiệp với bọn họ, anh ta là phó chủ tịch của một công ty bảo đảm khác.
Hình Tuế Kiến nhíu mày, “Đã xảy ra chuyện gì?” Nếu gã nhớ không nhầm thì Thẩm Tử Kiệt mới lên chức bố chưa đầy một tháng.
“Những người hùn vốn trong công ty anh ta hứa hẹn, chỉ cần anh ta giải quyết êm thấm vụ này thì bọn họ sẽ đối xử tử tế với vợ con anh ta.” Thẩm Tử Kiệt cũng cùng đường.
Tất cả mọi người có mặt đều yên lặng như tờ.
“Tôi nghĩ làm theo ý tưởng của Thẩm Tử Kiệt cũng hay, việc này cứ để tôi gánh vác! Dẫu sao tôi cũng là người cô đơn.” Que Củi nhún vai, nói cười thoải mái, “Tôi muốn theo phong trào thời thượng!” Dạo này nhảy lầu rất ‘mốt’.
Tiểu Béo há hốc miệng còn mọi người đều xơ cứng.
“Gánh vác? Cậu gánh vác thế nào?” Hình Tuế Kiến nhíu mày.
“Đại ca, anh quên rồi à? Em là người có tư cách pháp nhân trong công ty.” Lúc thành lập công ty, Hình Tuế Kiến chưa mãn hạn ba năm tù quản thúc nên theo luật thì không thể làm người đại diện hợp pháp, vì vậy Que Củi luôn là người có tư cách pháp nhân.
“Đủ rồi.” Gã không muốn nghe tiếp.
“Đại ca, nếu không phải do em phán đoán sai lầm thì tình hình không đến nông nỗi này.” Đại ca sẽ không tới điều động nhiều tiền từ Nhiếp Lạc.
“Việc đã xảy ra rồi cậu đừng nhắc lại!” Công ty là của chung, bây giờ cứ tranh luận ai gây sai lầm thì thật vô nghĩa!
“Đại ca, trước mắt đây là cách giải quyết duy nhất.” Que Củi thản nhiên nói.
“Que Củi!” Hình Tuế Kiến gắt giọng cảnh cáo, ánh mắt uy nghiêm của gã lướt qua mọi người, “Dẫu có chặt hết từng ngón tay của tôi thì tôi cũng không hy sinh bất cứ ai trong các cậu!” Làm anh em không phải để phản bội, để hy sinh!
Que Củi rũ rèm mi.
Gã rất hiểu tính tình của Que Củi, cậu ta im lặng chứng tỏ cậu ta chưa bị thuyết phục.
Đáy mắt sâu thẳm của gã chôn kín một nỗi tức giận, “Que Củi, người cô đơn không chỉ riêng mình cậu!” Gã cũng vậy!
Que Củi kinh ngạc và mọi người cũng thế. Bởi trước tết Trung thu một ngày, bọn họ đều nhận được thiệp cưới.
“Đại ca, hôn lễ tháng sau…” Tiểu Béo dè dặt hỏi.
“Dẹp rồi.” Gã lãnh đạm đáp.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía gã.
“Tôi đi hút điếu thuốc!” Thản nhiên bàn giao xong, gã xoay gót rời đi.
“A Kiến!” Ôn Ngọc bừng tỉnh, định đuổi theo thì Que Củi ngăn lại.
“Ôn Ngọc, cô hãy để đại ca yên tĩnh một chút.”
Trần Ôn Ngọc vẫn bất chấp đuổi theo nhưng bị Que Củi ngăn cản. Tiểu Béo cũng bừng tỉnh vội vàng kéo chị mình lại.
…
Hút một điếu thuốc thôi, tại sao gã phải ra ngoài? Trên mặt đất đã có ba mẫu tàn thuốc, lúc gã muốn hút điếu nữa thì gói thuốc đã trống trơn.
Trong nhà Ôn Ngọc luôn có sẵn mấy gói thuốc, nhưng tạm thời gã chẳng muốn quay về. Gã ra khỏi cửa thang máy, định tới cửa hàng tiện lợi mua một gói thuốc. Dạo này gã nghiện thuốc lá nặng, một bao thuốc gã hút chưa tới nửa ngày đã hết.
Có vài bác gái cũng ở bên trong đi ra.
“Các bà có nghe nói gì chưa? Thang máy lốc nhà số 8 bị trục trặc, một cô gái và một đứa bé mắc kẹt trong đó.”
“Nghe nói ban quản lý chung cư đã gọi 119 [2] rồi, nhưng xe cứu hỏa bị kẹt tại bệnh viên Nhi Đồng nên không vào được.” Lúc này là giờ cao điểm, bệnh viện Nhi Đồng và chung cư Bích Quế Viên chỉ cách nhau có mấy cái ngã tư thế mà xe không vào được, thật khẩn cấp chết người!
[2] 119: số gọi PCCC bên TQ,
“Đứa bé kia khóc thê thảm tới mức làm người sởn tóc gáy.”
“Cô gái kia hình như cũng hoảng sợ lắm!”
“Nhân viên quản lý chung cư có nghe tiếng cầu cứu của họ, nhưng không biết bọn họ bị kẹt ở tầng mấy!”
“Có lẽ bị kẹt ở mấy tầng giữa đó!”
Bước chân của gã bỗng khựng lại.