“Cô Kiều, cô còn gì để nói?” Ôn Ngọc gằn từng chữ.
Hóa ra, hai người họ cùng lúc tìm tới cô để ‘tính sổ’.
Duy Đóa phớt lờ câu hỏi của Ôn Ngọc, nhưng khi đối diện với Ôn Tâm, cô khẽ rũ mắt xuống. “Vì chuyện mua kẹo mừng mà khiến cô mất vui sao? Nếu đúng vậy, tôi có thể giải thích.” Với tính cách của cô, nếu là việc của người khác thì cô sẽ rất kiệm lời. Nhưng đây là việc liên quan tới hạnh phúc của Tư Nguyên, làm bạn bè, cô phải có trách nhiệm giải thích.
“Nếu chỉ vì việc nhỏ này thì tất nhiên tôi đâu có mất vui, chẳng qua…” Ôn Tâm cảm thấy thật ái ngại, nhưng có những lời đã giấu trong lòng từ lâu bắt buộc phải hỏi, “Chị khẳng định hai người chỉ là bạn bè?”
“Tôi và Tư Nguyên chỉ là bạn thân, xin cô đừng hiểu lầm. Nếu tôi đã chọc giận cô, tôi thành thật xin lỗi!” Cô rất hiếm phải cúi đầu với ai, thực sự rất hiếm.
“Nhưng các người làm cho tôi có cảm giác khác hẳn! Mỗi khi có tôi tới tụ tập ăn uống, chị sẽ vắng mặt, khiến tôi nhiều lần nghi ngờ có phải do lần đầu gặp nhau tôi đã nói gì làm phật lòng chị, khiến chị ghét tôi?”
Cô không ghét cô ta, mà cô chỉ là… hơi ghen tị. Cô sợ ghen tị, cô ghét cái cảm giác ghen tị nên cô phải nhắm mắt làm ngơ. Tuy nhiên, cái đáp án này Duy Đóa không thể nào nói thật với cô ta.
“Không phải như thế đâu, vì công việc của tôi khá bận bịu, rất ít thời gian rảnh để tụ tập ăn uống.” Duy Đóa tìm một lý do.
“Chị biết không? Mỗi lần không gởi được tin nhắn cho chị, anh ấy đều lo lắng bất an. Chị vừa xuất hiện, mặt anh ấy liền lập tức bừng sáng!” Nếu việc này chỉ xảy ra một lần, cô coi đó là trùng hợp, hai lần cô cũng phớt lờ, nhưng đến lần thứ ba thì cô không thể bỏ qua.
“Chị không đến, thiếu hẳn không khí; chị tới, tôi bất an. Anh ấy rất quan tâm tới chị, nơi nào có chị thì dường như nơi đó cả thế giới đều xoay quanh chị! Chị thích ăn kem vị trà xanh, chị không thích ăn đồ ngọt, dạ dày chị yếu không ăn được đồ cay, tất cả tất cả mọi thứ về chị anh ấy đều ghi nhớ. Thế mà tới tận giờ, tôi thích các món ăn Thượng Hải mà anh ấy cũng chẳng biết!” Đây là do họ làm bạn với nhau quá lâu, hay vì họ cố tình đem sở thích của đối phương ghi tạc trong lòng?
“Chị có tâm sự, anh ấy liền thức trắng suốt đêm để ngồi hàn huyên với chị. Hầu như mỗi ngày anh ấy đều liên tục gọi điện thoại tới hỏi thăm bệnh tình của Tiểu Lộng, luôn ân cần, quan tâm đến mỗi chi tiết nhỏ, điện thoại còn đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức của chị, gọi cho chị còn nhiều hơn gọi người nhà! Thậm chí tôi còn lén lút lục điện thoại của anh ấy, mới biết ít nhất mỗi ngày các người gởi cho nhau hơn mười tin nhắn!” Những chi tiết này càng ngày càng khuếch đại trong mắt Ôn Tâm và đã hình thành nên một vấn đề nghiêm trọng.
“Không riêng gì chị mà ngay cả em trai của chị cũng luôn làm phiền Tư Nguyên, luôn gây ra đủ mọi vấn đề, nhưng chỉ cần anh ấy có thể thỏa mãn được em trai chị, anh ấy đều cố sức hoàn thành! Chị có biết không? Mấy hôm trước em trai chị say rượu lái xe bị cảnh sát bắt, anh ấy phải tốn bao nhiêu công sức mới làm em trai chị khỏi bị tạm giam? Chị có biết không? Hơn một tuần trước em trai chị lén lút lấy xe công đi hẹn hò với bạn gái, bị người dân báo cáo khiến lãnh đạo giận dữ, là anh ấy dắt em trai chị tới nhận lỗi và xin viết đơn kiểm điểm!”
Duy Đóa sững sờ, những việc này cô hoàn toàn không hề hay biết. Nếu có hỏi anh, anh chắn chắn sẽ nói đấy chỉ là việc nhỏ.
Trái tim Duy Đóa đau từng cơn ê ẩm.
“Nếu hai người chỉ là bạn bè, tại sao anh ấy chăm sóc luôn cả người thân của chị? So với người bạn gái như tôi đây, tới giờ anh ấy chỉ gặp mặt ba mẹ tôi có hai lần, phải chăng xem bên này nặng bên kia nhẹ?”
Bị lên tiếng cáo buộc, lòng Duy Đóa càng lúc càng rối bời. Bởi vì, cô chẳng còn cách nào để thay Tư Nguyên và mình biện bạch được một câu. Nếu lập trường đổi ngược, thì cô quả đúng là người ‘bạn tốt’ đáng giận.
“Anh ấy luôn đối xử với bạn bè rất tốt…” Duy Đóa chỉ có thể tránh nói vào vấn đề chính, [1] làm cô ta an tâm hơn.
[1] Nguyên tác: tị trọng tựu khinh: dễ làm khó bỏ, lánh nặng tìm nhẹ, v.v… Mình lựa cụm tùm phù hơn với ngữ cảnh hơn.
“Chị chắc chắn chỉ có như vậy? Nhưng tôi thấy hai người rất nhập nhằng! Đặc biệt gần đây tôi càng cảm thấy, có lẽ hai người không được ở bên nhau chỉ do có thêm một người yêu mà mất đi một người bạn thân tri kỷ? Vì người yêu thì có thể chia tay bất cứ lúc nào, mà bạn thân lại có thể ở bên nhau mãi mãi!” Lời phỏng đoán này thật làm tổn thương người khác.
Duy Đóa không phủ nhận, đây cũng là một nguyên nhân.
“Rốt cuộc hai người đang chơi trò gì? Hai người thực sự đem những người bên cạnh mình thành đồ ngốc hết sao? Một bên mãi mãi im lặng, một bên vĩnh viễn giả vờ không hiểu! Chắc hai người đang rất thưởng thức ván cờ tình bạn và vui thú với trò chơi mờ ám này? Còn tôi thì thật xui xẻo khi đi xem mắt anh ấy; thật xui xẻo thấy anh ấy rất tốt; thật xui xẻo mà thích anh ấy; thật xui xẻo dần dần phát hiện trái tim anh ấy đã sớm có một bóng hình!” Trong mắt Ôn Tâm đầy tổn thương, sự phát hiện này khiến tinh thần người ta bị đày ải quá thể.
Duy Đóa từ từ thở yếu đi.
“Tôi xin lỗi, tôi biết lời tôi nói sẽ khiến chị cảm thấy khó chịu và ấm ức. Chị có thể thấy tôi quá nhạy cảm, quá liên tưởng, nhưng chẳng phải thích một người thì trong mắt không chứa nổi một hạt cát hay sao? Vậy làm sao tôi dung nạp được hồng nhan tri kỉ của anh ấy đây?”
Câu hỏi này làm rung chuyển lòng cô. Quả nhiên giữa nam nữ rất khó có một tình bạn vĩnh cửu, vì một người bạn khác sẽ rất để ý.
Duy Đóa phải cố gắng lắm mới nhấc nổi khóe môi, “Cô hi vọng tôi làm như thế nào?”
Nói tới vấn đề này làm Ôn Tâm chần chừ nhưng vẫn thu hết can đảm, “Xin chị giảm bớt tiếp xúc với anh ấy được không? Cố gắng ít gặp mặt…”
Duy Đóa im lặng vài phút rồi ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt đầy bất an của Ôn Tâm. Rốt cuộc cô mỉm cười thản nhiên, “Có phải cô hi vọng từ nay về sau tôi và Tư Nguyên đừng gặp mặt nhau nữa?”
Cô hỏi thẳng toạc khiến Ôn Tâm xấu hổ, “Tôi… đúng là có ý này…”
“Cô yên tâm, tôi biết sau này mình nên làm gì.” Ánh mắt cô vô cùng lãnh đạm.
Không có bất kì ai nhận ra lúc bằng lòng với yêu cầu này, lồng ngực cô xoẹt qua một cơn đau đớn. Vốn dĩ phải kết thúc, những thứ ấm áp không thuộc về mình thì cô không nên lưu luyến, vì lưu luyến sẽ ảnh hưởng tới hạnh phúc của anh.
Câu chuyện phát triển thuận lợi và sự thoải mái của cô, làm Ôn Tâm ngỡ ngàng. Hồi lâu sau mà Ôn Tâm vẫn chưa tin mình đã thành công. Vậy lễ đính hôn sẽ không bị trì hoãn và Tư Nguyên sẽ không bị mê hoặc, phải không?
“Còn chị, chị tới đây có yêu cầu gì?” Duy Đóa chuyển qua một người khác, chủ động hỏi.
Hôm nay thật sự là một ngày đại hội lên án công khai.
“Xin cô hãy rời khỏi Hình Tuế Kiến!” Cô chủ động hỏi, Ôn Ngọc cũng chẳng cần khách khí.
Nghe câu nói này khiến Duy Đóa bật cười, “Chị lấy thân phận gì để yêu cầu đây?” Cô hỏi chị ta.
Không có ai nhìn ra sự khẩn trương của cô lúc này. Nếu nói cô và Tư Nguyên nhập nhằng, thì sau đêm qua cô với Hình Tuế Kiến đã là thực chất.
“Ba năm trước lúc chúng tôi vừa gây dựng sự nghiệp, tài chính của công ty rất hạn chế, tôi và A Kiến cùng nhau chạy ngược chạy xuôi. Lúc bận rộn, chúng tôi chỉ ăn có một cái bánh bao để cầm hơi, mỗi ngày chỉ ngủ không quá năm tiếng. Chúng tôi khai thác ngành nghề có tính nguy hiểm cao, chúng tôi đối mặt với rất nhiều khó khăn, xây dựng giao tình với cả hai giới trắng – đen, gian nan còn hơn tưởng tượng của các người. Nhiều lần chúng tôi bị hiện thực tra tấn dữ dội đến sắp chết, kết quả là chúng tôi vẫn tiếp tục cùng nhau đối mặt! Bất kể lúc nào và gian khổ gì, tôi cũng đều cắn răng chịu đựng theo sát anh ấy, chưa cùng đường bí lối thì không sờn bước. Đối mặt với các thế lực hiểm ác, dẫu đôi chân tôi sợ run rẩy nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh!” Những kỷ niệm này bây giờ đều là những tài sản quý giá của cô.
“Anh ấy nói muốn đi tiếp về phía trước, tôi nói được. Anh ấy nói một ngày nào đó anh ấy sẽ chứng minh với tất cả mọi người, dù thiếu mất mười năm tự do thì anh ấy cũng sẽ thành công, tôi nói tôi mong chờ… Cách chúng tôi đến với nhau, cô không thể tưởng tượng được!”
“Bất kể nghèo túng hay giàu sang, cái tôi muốn chính là tình yêu của anh ấy, lời hứa của anh ấy. Những thứ này quý giá hơn mọi thứ khác.”
Duy Đóa lắng nghe mà gương mặt không hề biểu cảm, vậy cô thật sự không nên phá hủy nhân duyên của người khác? Ha ha, vì sao cô lại thấy buồn cười đến vậy?
“Kiều Duy Đóa, có lẽ cô sẽ nói những việc này đều do tôi tự mình tình nguyện, hôm nay không phải cô thì cũng là cô gái khác! Tuy nhiên…” Ôn Ngọc quắc mắt nhìn cô chằm chằm, “Trong mắt tôi, bất cứ kẻ nào cũng có thể dùng sức mạnh để cướp đoạt tình yêu, [2] nhưng riêng cô thì không! Vì chính cô là người đã từng tự tay hủy hoại mười năm tự do của anh ấy!” Ngoại trừ hủy hoại, cô đã làm gì? Người bên gã suốt chặn đường gian nan là Ôn Ngọc cô, tại sao cuối cùng người có phước hưởng thụ lại chính là kẻ thù của gã – Kiều Duy Đóa?
[2] Nguyên tác: hoành đao đoạt ái. Chỉ bên thứ ba dùng sức mạnh để cố giành lấy tình yêu (Theo Baidu).
“Cô có tư cách gì mà nghiễm nhiên nhận sự hào phóng của anh ấy? Hưởng thụ sự giàu sang của anh ấy?” Đau đớn vì không chiếm được tình yêu, khiến Ôn Ngọc hoàn toàn bùng nổ, lớn tiếng gây hấn.
Hàng ngăm ngàn sự thật kia làm sắc mặt Duy Đóa hết đỏ rồi xanh, hổ thẹn mãnh liệt càng làm cô á khẩu. Làm sao bây giờ? Cô nhất định phải ‘hưởng thụ’ sự giàu sang của gã.
“Mẹ… mẹ…” Phía sau có người kêu lên yết ớt.
Duy Đóa hóa đá, cô từ từ chầm chậm quay đầu. Cô quả thực hoài nghi lỗ tai mình nghe nhầm.
Cảnh tượng trên giường bệnh rơi vào mắt cô, rất không chân thực.
Tiểu Lộng cố hết sức đưa tay về phía bọn họ, “Dì, các dì… không được… ức hiếp… mẹ của cháu…”
“Tiểu, Tiểu Lộng… con tỉnh rồi?” Duy Đóa khiếp sợ.
Tiểu Lộng cố hết sức, thật cố hết sức gật đầu. Bé luôn ‘thức tỉnh’, bé có thể nghe mọi thứ âm thanh xung quanh, mẹ mỗi ngày đều ngồi bên cạnh bé làm bé hạnh phúc không muốn tỉnh lại, cho đến khi các dì ấy xuất hiện.
“Con bị các bà dì này làm ồn, con đau đầu quá…” Tiểu Lộng từ từ ôm đầu, tỏ vẻ rất đau đớn.
Con đau đầu quá? Nghe Tiểu Lộng rên rỉ, Duy Đóa chuyển từ vẻ mặt vui mừng sang trắng bệch.
“Tiểu Lộng hãy kiên nhẫn nhé, mẹ đi tìm bác sĩ!” Cô vội vàng lao ra khỏi phòng bệnh.
Ôn Ngọc và Ôn Tâm ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ bỗng có cảm giác tại vạ ập tới.