Đầu tiên là em trai, sau đó lại đến em gái, anh chăm sóc cho toàn bộ người nhà của một người bạn tốt ư?
Hôm nay Tư Nguyên quả thực phải đi xem mặt, nhà gái là kiểm sát viên, tướng mạo không tồi, chỉ là cằm có chút nhọn, thoạt nhìn đã biết là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Thật ra anh không quá thích những người phụ nữ mạnh mẽ, hai chị gái của anh đều là những người có tính cách hiếu thắng, từ nhỏ đến lớn cái gì anh cũng đều phải nhường cho bọn họ, anh thật sự không muốn lặp lại ác mộng này. Nhưng đây đã là lần xem mặt thất bại thứ n, nếu cư xử không thực sự tốt, anh đừng mong bên tai được yên tĩnh.
Tướng mạo và phong cách nói chuyện của anh đều không tồi khiến cho nhà gái khá vừa lòng, chỉ là loại vừa lòng này cũng không duy trì được lâu.
"Duy Phong, có chuyện gì vậy?" Vừa bắt đầu dùng cơm, anh đã nhận được điện thoại.
"Cái gì, ông chủ thật biến thái? Ngày nghỉ cũng bắt cậu tăng ca sao?" đầu bên kia phàn nàn khiến anh phải lấy tay day trán, "Lúc này còn bắt cậu đi làm, quả thật là không phù hợp với luật lao động, nhưng cậu nên tìm hiểu rõ, trong thời gian dài vẫn sẽ tiếp diễn tình trạng này hay đây là yêu cầu về nhân viên nghiệp vụ của công ty. "
"Duy Phong, chính cậu nói muốn làm nhân viên nghiệp vụ, thời gian có thể tự do một chút, tiền lương lại cao, cậu phải hiểu rằng có được thứ này sẽ phải mất đi thứ khác." Anh khuyên nhủ.
Nhưng câu trả lời của đối phương khiến anh thật sự không biết nói gì.
"Tôi có thể thay cậu giải quyết chuyện này, nhưng cá nhân tôi cảm thấy không cần phải làm ầm ĩ..." Tuy rằng anh là người đưa ra lời khuyên có chút bất đồng với công việc hiện tại của mình, nhưng anh vốn là người luôn tôn sùng dĩ hòa vi quý. Cả ông chủ và người lao động đều không dễ dàng gì. Anh không muốn Kiều Duy Phong chỉ vì một việc nhỏ nhặt như vậy mà phải dính dáng đến tòa án.
"Anh Tư Nguyên, gần đây anh có công việc gì tốt có thể giới thiệu cho em được không?" Kiều Duy Phong rốt cục cũng nói ra mục đích của cuộc điện thoại này.
Cậu ta cũng không thực sự muốn kiện cáo ông chủ, cậu ta chỉ muốn thả con săn sắt bắt con cá rô mà thôi.
Tư Nguyên dường như đã sớm tính đến việc cậu ta sẽ hỏi như vậy, "Duy Phong, hiện giờ em muốn làm gì?" Duy Phong là em ruột
của Kiều Duy Đóa, có thể chiếu cố cậu ta ở phương diện nào, anh tuyệt đối sẽ không ngại ngần.
"Anh Tư Nguyên, em muốn làm viên chức nhà nước giống anh, công tác thoải mái, tiền lương lại cao nữa!" Kiều Duy Phong thản nhiên nói, "Anh giúp em tìm vị trí công tác thoải mái một chút!"
Tư Nguyên nở nụ cười, "Duy Phong, trước hết em phải thi đỗ cuộc thi viên chức đã, nếu em qua được cuộc thi viết, lúc thi phỏng vấn anh có thể nghĩ biện pháp giúp em."
Nghe được câu trả lời của anh, Kiều Duy Phong ở đầu kia điện thoại nóng nảy, "Anh Tư Nguyên, sách giáo khoa giống như Kinh thánh với em ấy, làm sao em có thể học vào nổi chứ?"
"Nhưng Duy Phong à, nếu không nỗ lực, sẽ rất khó có được thu hoạch." Tính cách của anh rất tốt, không nhanh không chậm, hướng dẫn từng bước, "Cho nên, em có thể từ từ cân nhắc việc ôn tập, tranh thủ thi đỗ cuộc thi viên chức năm nay!"
"Anh Tư Nguyên, anh đừng trêu em nữa, em thực sự không đọc nổi sách đâu!" nhưng Duy Phong không chịu thua, " Không phải năm nay anh vừa được thăng chức làm Phó phòng sao? Chẳng lẽ anh không thể sắp xếp cho em một vị trí trong Cục sao?"
Nghe được Duy Phong nói, nụ cười của Tư Nguyên cũng nhạt đi phần, "Duy Phong, có lẽ em không biết vị trí công tác của bọn anh là do biên chế trong Cục, hơn nữa cán bộ cấp phòng của bọn anh cũng chả có gì xuất sắc, huống chi anh chỉ là một Phó phòng tầm thường." Anh vốn không có quyền lợi lớn như vậy.
Vẻ mặt của Duy Phong lập tức suy sụp, "Được rồi, quên đi, em cũng không làm khó anh nữa." Từ trước đến nay nếu là chuyện có thể giúp được, anh Tư Nguyên không nói hai lời sẽ đáp ứng, nếu anh ấy không thể gật đầu, tức là năng lực của anh ấy thực sự có hạn.
Tư Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
"Cho dù hôm nay ông chủ nói thế nào em cũng mặc kệ, trước hết em phải ở nhà nghỉ ngơi một thời gian đã, dù sao hàng tháng chị em cũng đều đưa chi phí sinh hoạt, một thời gian không làm việc cũng không khiến em chết đói được." Duy Phong an ủi bản thân.
Nữ kiểm sát viên đối diện nhìn đồng hồ, anh đã nói chuyện điện thoại được gần mười phút mà còn chưa chịu kết thúc, thật sự khiến cho người ta không vui.
Làm sao Tư Nguyên không chú ý tới sự không kiên nhẫn của đối phương, nhưng hiện tại anh không có cách nào để cúp điện thoại, anh suy nghĩ một lúc, cố gắng tìm những từ thật dễ nghe, "Duy Phong, em đã 22 tuổi rồi, chỉ kém Duy Đóa năm tuổi mà thôi, cần phải có tinh thần đầu đội trời chân đạp đất của đàn ông chứ! Còn phải dựa vào sự giúp đỡ của chị gái thì thật khó nói đúng không?"
May mà tuy nhiều lúc Duy Phong nói như rồng leo, làm như mèo mửa, không hề tiến bộ một chút nào, nhưng cậu ta cũng là một người đơn thuần chịu tiếp thu ý kiến của anh.
"Nhưng cha mẹ em nói, nhà bọn em như bây giờ đều là do chị ấy làm hại, cho nên chị ấy phải nuôi cả nhà cũng là chuyện hết sức bình thường." Tuy rằng khi đó cậu ta mới có 8, 9 tuổi, nhưng cậu ta cũng mơ hồ có chút ấn tượng, hồi nhỏ hoàn cảnh nhà cậu ta thật sự không tồi.
"Cha mẹ em làm ăn thất bại, liên quan gì đến Duy Đóa chứ?" Tư Nguyên cảm thấy buồn cười.
Nhưng đây không phải là lần đầu tiên anh nghe thấy những lời này, cho nên, anh thật sự cười không nổi.
"Anh Tư Nguyên, có một số việc anh không biết, năm chị gái em 14 tuổi…" Duy Phong vừa mới thốt ra, vội vàng dừng lại, ngập ngừng, "Chị em từng nói, nếu em dám nói với ai chuyện kia, chị ấy sẽ giết em! Đặc biệt là anh Tư Nguyên, càng không thể nói."
Tư Nguyên nghe thế, cũng không có phản ứng gì.
"Anh đừng thấy bình thường chị em lạnh như băng, nếu ai muốn trêu chọc chị ấy sẽ nhận phải hậu quả khó lường đấy!"
Tư Nguyên nhàn nhạt cười? Anh đã từng chứng kiến sự hung hãn của Duy Đóa một lần, đến giờ ấn tượng vẫn còn khắc sâu.
"Nhưng anh Tư Nguyên tốt với em như vậy, nếu anh muốn biết bí mật của chị em, em cũng sẽ không giấu anh." Duy Phong vô cùng đấu tranh.
"Đã là bí mật, vậy thì không cần phải nói, tính cách của anh cũng không thích bát quái." Nụ cười của Tư Nguyên cũng nhạt đi vài phần.
"Nhưng anh Tư Nguyên à, không phải anh rất thích chị em sao? Sao anh không muốn nghe ngóng về chị ấy chứ?" Duy Phong cảm thấy kỳ quái.
Cả người Tư Nguyên đều cứng lại.
Thật sự rõ ràng như vậy sao?
"Anh và chị em chỉ là bạn tốt mà thôi." Anh theo bản năng giải thích.
Nữ kiểm sát viên lại nhìn anh một cái, ánh mắt đã dần dần trở nên lạnh lùng.
Thức ăn trên bàn cũng đã nguội.
"Xin lỗi!" Anh vội vàng cúp điện thoại.
Nữ kiểm sát viên gượng gạo cười.
"Muốn ăn cái gì? Tôi gắp cho cô." Trên mặt Tư Nguyên lịch sự nở nụ cười.
"Không cần, tự tôi gắp là được rồi." Thái độ của nữ kiểm sát viên đối với anh lại lạnh đi vài phần.
Đúng lúc anh hơi khó xử, di động lại vang lên, anh vốn định ấn nút từ chối, nhưng vừa thấy số gọi đến là của cô Lí, anh vội vàng tiếp .
"Lục tiên sinh, cậu có tìm thấy Kiều tiểu thư không? Tiểu Lộng phát sốt, ầm ĩ muốn gặp chị gái, không chịu uống thuốc!"
Phát sốt?
"Sốt bao nhiêu độ? Có nghiêm trọng không?" Giọng nói của Tư Nguyên cũng trở nên sốt ruột.
Tuy rằng câu trả lời của cô Lí là cũng không quá nghiêm trọng, nhưng khi bị bệnh cảm xúc của bọn trẻ càng không ổn định.
"Cô Lí, có lẽ Duy Đóa vẫn đang đi làm, nên cô ấy mới tắt máy. Nhưng cô đừng lo, tôi sẽ qua ngay." Cúp máy, vẻ mặt của anh cũng trở nên ân hận, "Trương tiểu thư, xin lỗi…"
"Anh hà cớ gì phải đi xem mặt thế này?" Nữ kiểm sát viên ngắt lời nói của anh.
"Hả?" Vẻ mặt của anh cũng đờ ra, tuy rằng rõ ràng đối phương có thể sẽ tức giận, nhưng anh không rõ cô ấy có ý gì.
"Đầu tiên là em trai, sau đó lại đến em gái, anh chăm sóc cho toàn bộ người nhà của một người bạn tốt ư?" Nữ kiểm sát viên mỉa mai nói.
Anh thật sự không thích người phụ nữ quá tự phụ.
"Trương tiểu thư, đêm nay, tôi thật sự có lỗi với cô, ngày khác tôi sẽ mời cô ăn cơm." Nhưng anh vẫn vĩnh viễn duy trì phong độ.
"Thôi quên đi, cho dù anh là người nhu nhược, hay là căn bản không có thành ý đi xem mặt, tôi nghĩ tốt nhất chúng ta không nên lãng phí thời gian!" Nữ kiểm sát viên phẩy tay áo bỏ đi.
Tư Nguyên lau mặt.
Hỏng bét rồi, đêm nay anh biểu hiện kém như vậy, ngày mai nhất định sẽ bị mấy người phụ nữ trong nhà cằn nhằn.
...
"Em không muốn gặp ai ngoài chị gái cả!" Trong phòng, giữa giường là một “ngọn núi nhỏ”, bên trong truyền đến tiếng kháng nghị rầu rĩ của “ngọn núi nhỏ” ấy.
Tư Nguyên chạm vào vai cô Lí, ý bảo giao cho anh, anh tiến vào bên cạnh giường, cố ý thở dài, "Thật sự ngay cả chú cũng không muốn gặp sao?"
"Ngọn núi nhỏ" sửng sốt, rõ ràng đã dao động, nhưng vẫn làm như "vô hình" .
"Mệt quá đi, một miếng cơm chú còn chưa ăn đã vội vàng tới gặp cháu đấy!" Tư Nguyên giả vờ làm bộ chuẩn bị bước đi, "Nếu cháu không muốn gặp chú, vậy coi như chú nhiều chuyện, chú đi ăn cơm tối đây!"
"Chú Lục, không được đi!" Môt cô bé vội vàng xốc chăn lên, mạnh mẽ bám lấy cánh tay anh.
Thấy kế thành công, Tư Nguyên nở nụ cười, véo mũi của cô bé, "Kiều Duy Lộng, cháu sắp 12 tuổi rồi đấy, sao lại tùy hứng như thế chứ?"