Hoa Lửa

Chương 37: Q.2 - Chương 7




Trong phòng.

Nhiệt độ trong cơ thể cô càng ngày càng tăng cao, cô thở gấp gáp, hô hấp càng ngày càng không theo quy tắc.

"Cô cũng là bạn gái của Tiểu Tống? Đúng giờ hơn nhiều so với cô gái lần trước!" Ông chủ Trần dùng ánh mắt vừa lòng đánh giá cô, vui tươi hớn hở bắt đầu cởi áo.

Ông chủ Trần nhanh chóng cởi sạch, chỉ còn lại một chiếc quần lót hình tam giác, lộ ra cái bụng đầy ngấn mỡ.

Còn cô ở trên giường cả người đã nóng như lửa, cô dùng chiếc chăn mỏng ôm lấy cả người, cảm thấy quá nóng, như thể đang bị lửa thiêu đốt, không ngừng đổ mồ hôi, gương mặt trắng nõn của cô bắt đầu ửng hồng, Duy Đóa cố gắng giữ lấy lý trí, nhưng giữa hai chân tựa như có luồng nhiệt không ngừng tuôn ra.

"Mỹ nhân, chúng ta cùng nhau lên đỉnh đi!" Thường xuyên chơi loại trò chơi này ông chủ Trần hiển nhiên nhìn ra sự khác thường của cô, cả người vô cùng hưng

phấn, "Tôi đến… "

Cô vô cùng xinh đẹp, đã sớm khiến cho ông chủ Trần tâm viên ý mã rồi.

Miêu tả tâm tư không ổn định giống như con khỉ nhảy, con ngựa chạy trốn không thể khống chế được, mang hàm nghĩa xấu (nguồn: chengyu.911cha )

Duy Đóa cắn môi, vội vàng từ chối.

"Còn giả bộ gì nữa, không phải Tiểu Tống đã nói rõ với cô rồi sao? !" Ông chủ Trần coi đây chỉ là trò vui, cười to.

Những bạn gái trước đây của Tiểu Tống đều phối hợp vô cùng tốt nha.

Duy Đóa liều mạng nắm chặt tay.

Cơ thể cô càng ngày càng nóng hơn, đồng thời cảm giác khuất nhục cũng ngày càng dâng cao.

Cô giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy, nhưng lại sắp bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Nhưng điều này quan trọng gì chứ? Dù sao cô cũng không còn là xử nữ nữa rồi...

Tiểu Lộng, Tiểu Lộng, Tiểu Lộng... Chỉ cần nhịn một chút, Tiểu Lộng của cô sẽ được an toàn...

Duy Đóa bị tầng tầng lớp lớp áp lực, thở hổn hển, ra lệnh cho bản thân phải nhịn xuống, nhịn xuống, nhịn xuống!

"Lại đây, mỹ nhân, chúng ta cởi áo trước nhé..." Ông chủ Trần tham lam ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, đưa tay kéo khăn lụa trên cổ cô.

Khi ông chủ Trần đang muốn cúi đầu, hôn cổ cô thì…

"Á!" Ông chủ Trần bị dọa hoảng sợ.

Bởi vì trên chiếc cổ mảnh khảnh của cô có một vết sẹo vừa dài vừa đáng sợ.

"Cổ cô đã từng trải qua phẫu thuật tuyến giáp à? Sao lại khó coi như vậy." Nụ cười của ông chủ Trần cứng đờ.

Thật đáng tiếc, đẹp như ngọc tạc động lòng người thế kia, mà lại có khuyết điểm lớn như vậy.

Duy Đóa nhanh chóng kéo chiếc chăn mỏng, muốn che đậy khuyết điểm của bản thân, nhưng lửa nóng trong cơ thể khiến cho toàn thân cô phát ra màu hồng diễm lệ.

"Muốn làm thì làm nhanh lên, đừng có nhiều lời vô nghĩa như vậy!" Cô lạnh lùng quát.

Toàn thân nóng như lửa khiến cho cô vô cùng khó chịu, nhưng trong cô vẫn tồn tại lý trí, khiến cho cô vẫn lạnh lùng như cũ.

Lúc này, cô vừa sợ hãi thuốc hoàn toàn phát ra, sẽ khiến cho cô đánh mất hoàn toàn bản tính, lại mâu thuẫn e sợ thuốc sẽ không phát huy hết tác dụng, khiến

cho cô phải đối mặt với loại khuất nhục khó có thể chịu đụng được này.

"Vội gì chứ, chúng ta đương nhiên là phải làm chứ!" Ông chủ Trần lại bắt đầu đè ép, bắt đầu cởi cúc quần áo của cô.

Duy Đóa nhắm mắt lại, tay nắm chặt, mạnh mẽ chống đỡ không để cho bản thân run rẩy.

Thuốc càng ngày càng phát huy tác dụng, ý thức của cô càng ngày càng mơ hồ, vùng cánh hoa không ngừng tạo ra cảm giác tê dại, cảm giác buồn nôn rõ ràng mạnh mẽ như vậy, nhưng cơ thể cô lại bắt đầu cuồng nhiệt.

...

Nội dung bài viết ẩnĐúng lúc này.

"Rầm" một tiếng, có người đá cửa.

"Chẳng lẽ là Tiểu Tống đổi ý ?" Ông chủ Trần hoài nghi.

"Rầm"

"Rầm"

"Rầm"

Cánh cửa chống trộm truyền ra tiếng nổ, từng tiếng phá cửa khiến cho người nghe run rẩy.

Ngay sau đó.

Vài giây sau.

"Rầm rầm rầm" truyền đến tiếng cắt kim loại.

Ý thức được có người mạnh mẽ phá cửa, ông chủ Trần sợ tới mức nhanh chóng mặc quần áo vào.

"Này Tiểu Tống làm gì thế? !" Các căn hộ ở tầng này chuyên dùng để giao dịch, không những bí mật, hơn nữa cách âm vô cùng tốt, cho dù bị giết thì người tầng dưới cũng không có cách nào nghe được.

Ngay khi ông chủ Trần vừa ra khỏi phòng ngủ, cánh cửa chống trộm đã ầm ầm đổ xuống đất.

Một người đàn ông cao lớn, mặt không biểu cảm, tay cầm dụng cụ cắt kim loại, tiện tay quăng vào một góc, đôi chân dài bước vào phòng.

Ông chủ Trần trợn mắt há hốc mồm.

"Anh, anh, anh là ai?" Ông chủ Trần bị vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông dọa cho hoảng sợ.

Còn hắn mặc kệ ông chủ Trần đi thẳng vào.

Ánh mắt hắn lạnh lùng quét vào giường ngủ, nhìn thấy Kiều Duy Đóa đã bị ăn mòn lý trí, nóng đến mức quên cả bản thân, dường như cả cơ thể sắp trần như nhộng, mi tâm của hắn híu lại.

Cô bị người bỏ thuốc? Đáng chết!

Hắn bước về phía cô, dùng chăn mỏng bọc cô lại.

Nhưng cô lại nhiệt tình trước nay chưa từng có, kéo mở chăn mỏng, vươn cánh tay, chủ động ôm chặt lấy hắn, cả người cô đã bị thuốc khống chế đến hoàn toàn mất đi lý trí, cả cơ thể không ngừng giãy dụa, mời gọi hắn lên giường, cuồng nhiệt chiếm giữ cô.

Hắn hiểu rõ thuốc này đáng sợ như thế nào.

Cầm lấy cốc nước lạnh bên cạnh, hắn không chút khách khí hắt vào mặt cô, "Tỉnh lại đi, tôi là Hình Tuế Kiến!"

Vẻ mặt như bị đóng băng, khiến cho hiệu quả của thuốc cũng trì hoãn lại, cô tỉnh lại, sau một giây run sợ, nhận rõ người tới, cô nhanh chóng lấy chăn bao bọc cả người.

Cô sững sờ.

Làm sao có thể là hắn? Hắn đến làm gì chứ?

"Tôi đã tìm được Tiểu Lộng, giờ cô mau mặc quần áo đi, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện." Hắn ngắn gọn nói.

Duy Đóa trì trệ trong ba giây rồi mới hiểu được lời hắn nói.

Hắn tìm được Tiểu Lộng, hắn tới cứu cô? Vì vậy cô không cần phải khuất nhục, không cần hy sinh nữa ư? Cô bừng tỉnh vội vàng mặc quần áo.

Bởi vì nóng, bởi vì hổ thẹn, tay cô không ngừng run rẩy, không thể cài nổi cúc áo.

Hình Tuế Kiến linh hoạt tiến lên, dùng tốc độ nhanh nhất giúp cô kéo khóa váy, rồi lại nhanh chóng giúp cô cài cúc áo.

Khuôn mặt cô trở nên cứng ngắc.

Bởi vì đoạn trí nhớ ngắn ngủi kia, đột nhiên tiến vào trong đầu cô.

Trong căn phòng tối đen kia, hắn mạnh mẽ giúp cô che nửa khuôn mặt.

Nương theo ánh trăng tiến vào của sổ, bọn họ thấy rõ mặt lẫn nhau.

"Lão đại, anh mau mở cửa ra, chúng tôi tới cứu anh !" Cửa gỗ của kho hàng vang lên tiếng đập mạnh.

Hắn nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, dùng tốc độ nhanh nhất mặc lại quần lót, chỉnh trang lại váy, sau khi giúp cô mặc xong, hắn mới đứng dậy mở cửa.

...

"Đi thôi!" Giờ phút này hắn lại kéo cô bước đi.

"Không được đi!" Ông chủ Trần vội vàng chắn ở trước mặt bọn họ.

Màn diễn tuyệt vời sắp bắt đầu, ông ta làm sao có thể cho con vịt sắp nấu chín bay đi chứ? Nằm mơ!

Duy Đóa tự nói với bản thân, đời này người cô hận nhất, ghét nhất là Hình Tuế Kiến! Nhưng giờ khắc này, cô vẫn lựa chọn ôm lấy cánh tay Hình Tuế Kiến.

Bởi vì hắn nói muốn mang cô đi tìm Tiểu Lộng!

"Cút ngay!" Hình Tuế Kiến nhíu mày.

"Có mày cút đi ấy!" Ông chủ Trần quát ầm ĩ, "Mày là ai? Dám cùng tao tranh đàn bà!" Hiện tại tên đã lên dây, nếu ông ta cứ như vậy thả bọn họ đi, thì ông ta không phải là đàn ông!

"Cô ấy không phải là người phụ nữ bẩn thỉu qua lại với Tống Phỉ Nhiên.” Hình Tuế Kiến không chút do dự, thẳng thắn mạnh mẽ nói, "Cô ấy là người phụ nữ của tôi!"

Đáp án này không chỉ khiến cho ông chủ Trần sửng sốt, ngay cả Duy Đóa cũng vậy.

Sao hắn có thể thản nhiên nói như vậy? Trái tim Duy Đóa lạnh run.

Nhưng nhờ có một tia bình tĩnh cuối cùng, mới khiến cho cô không buông cánh tay hắn ra.

"Người phụ nữ của mày thì sao?" Ông chủ Trần không cam lòng nói, mãnh liệt, "Đêm nay, nếu tao không được ‘thỏa mãn’ trước, tao sẽ không để cho cô ta đi theo mày!" Ông ta cũng là người có thế lực, cũng sẽ không tùy tiện để cho kẻ khác khinh thường.

Nghe vậy, Hình Tuế Kiến lạnh lùng cười, hắn vỗ vỗ bên hông, "Không để cho cô ấy đi theo tôi? Vậy tôi hỏi một chút súng của tôi có khiến ông khó chịu không!"

Hắn lạnh lùng uy hiếp, khiến cho ông chủ Trần choáng váng, cứng họng.

Súng ư? Duy Đóa cũng bị dọa.

Không nói thêm gì nữa, hắn tiếp tục giữ chặt cô bước đi, nhưng hắn vừa đi được vài bước, lập tức phát hiện không thích hợp, bởi vì ánh mắt của Duy Đóa lại bắt đầu mơ màng.

Hắn thay đổi đường đi tiến vào bếp mở tủ lạnh.

"Ầm" một tiếng, hắn đem tất cả đá đổ vào trong một cái túi to.

Tác dụng của nước lạnh đã bắt đầu mất đi hiệu lực, Duy Đóa lại bắt đầu choáng váng, lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi, nhìn khuôn mặt nam tính của hắn, cơ thể không ngừng bốc hỏa.

"Há mồm!" Hắn ra lệnh.

Cô mở đôi môi xinh đẹp.

"Ngậm lại!"

Trong khoang miệng lạnh băng khiến cô lạnh run.

...

Nếu cho rằng như vậy có thể giải quyết đòi hỏi trong cơ thể, thì cả hắn và cô đã nghĩ quá đơn giản rồi.

Bên trong xe, cơ thể Duy Đóa càng vô cùng khô nóng, cũng không có dấu hiệu hạ thấp, thân thể của cô ngược lại càng ngày càng đau đớn.

"Đừng ăn nữa!" Hắn cau mày.

Bởi vì, không ngừng cắn nuốt đá, khiến cho đôi môi cô vì lạnh mà trở nên tím tái.

Cô không nghe, vẫn như cũ nuốt từng viên đá xuống, đá khiến cho đầu lưỡi cô tê liệt, nhưng sự lạnh giá vẫn không giúp cô từ bỏ được cảm giác kia.

Hắn đánh tay lái dừng xe trong một đường hầm.

"Anh làm gì vậy…" Cô nhạy cảm chất vấn.

Không hề báo trước, hắn nghiêng người về phía trước, dùng môi che môi cô lại.

Thật thoải mái! Toàn bộ như thể trời đất quay cuồng. Khi môi hai người chạm vào nhau, trong nháy mắt tiếp xúc kia, như có một dòng điện khiến cho cô rung động.

Cô giãy dụa cố chấp hơi nhếch môi, run sợ không cho hắn tùy tiện công phá phòng tuyến, Hình Tuế Kiến căn bản không để ý đến sự phản kháng của cô, dùng sức đè gáy cô lại, đem cô dán sát vào, hắn dùng miệng lấy viên đá trong miệng cô ra, phun ra, khi cô còn chưa kịp kháng cự, lại mạnh mẽ hôn cô.

Qua lại như vậy, năm sáu viên đá trong khoang miệng cô đã bị hắn nhả ra hết.

Duy Đóa giống như bị điện giật, thở gấp gáp, không có "thuốc giải", ở đây lại có sự “cám dỗ” trí mạng, vậy mà cô lại khát khao nụ hôn của hắn...

Cô hận chết người này! Hận không thể giết chết hắn! Nhưng tại sao trong nụ hôn tràn ngập sự xâm lược cuả hắn, cô lại cảm nhận được một loại cảm giác quái dị mang theo cả sự hưng phấn?

"Anh cút ngay!" Cô dùng một tia lý trí cuối cùng suy yếu phản kháng.

Duy Đóa lại bắt đầu nóng cả người, run rẩy, cô vung một cái tát vào gò má hắn.

"Bốp" tất cả động tác của hắn đều dừng lại.

Hắn lạnh lùng nhìn cô, gò má trái đã in rõ năm ngón tay, ngay khi cô cảm thấy vô cùng lo sợ, thì hắn lại không “trả thù”.

Hắn không động đậy, mặt không biểu cảm xác nhận, "Muốn tôi đi vào không?"

"Không!" Duy Đóa gay gắt hô to.

Mặt hắn không biểu cảm gật đầu.

"Tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đưa cô đến bệnh viện tiêm!" Thuốc của cô đã bùng nổ, nếu tiếp tục nuốt đá không chỉ khiến hệ tiêu hóa bị thương tổn, mà cũng không giúp giảm tác dụng của thuốc chút nào.

"Tại sao?" Nước đã cũng giảm bớt được đau đớn mà, cô giật mình không hiểu.

Mục đích của hắn là gì? Vì sao ở trước mặt cô giả vờ làm người tốt như vậy?

Không cần hỏi nhiều, hắn hiểu rõ câu hỏi của cô, "Tôi không vội, bởi vì, sớm hay muộn cô sẽ nằm dưới thân tôi, nhưng điều kiện tiên quyết là cô cam tâm tình nguyện!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.