Hoa Hướng Dương

Chương 8: Đơn phương




*leng keng...leng keng...

Vừa nghe chuông reo ra chơi tất cả học sinh đã chạy ùa xuống căn tin. Có lớp thì bị giáo viên bộ môn giữ lại, để nghe giảng nốt đoạn cuối. Có lớp vừa đứng lên chào thầy xong, thì ai nấy đều chạy đôn chạy đáo xuống quầy bánh. Nhìn cảnh mọi người cùng bạn bè đi mua bánh nước, người thì đi vệ sinh, người thì ra sân bóng để chơi. Tất cả mọi thứ đều mang hương tuổi trẻ, hừng hực sức sống, vui vẻ biết bao. Sân trường được che phủ bởi những cây cổ thụ, cây phượng le lói đứng tròng trọc trên sân. Có những bạn đi thư viện mượn sách, rồi ngồi trên ghế đá dưới bóng mát gốc cây. Có bạn lại thích đọc trong thư viện, vì thích cảm giác đọc trong môi trường đầy sách vở và yên tĩnh.

"Hôm qua đi hẹn hò sao rồi bạn"

Quốc Tuấn đặt tay lên vai Kiên cười vui vẻ, tò mò mà hóng chuyện đôi chút.

"Hẹn hò gì?"

Kiên nghe xong khó hiểu, mặt nhăn nhó hỏi lại Tuấn.

Lúc này, Hào đang gục đầu trên bàn giả vờ ngủ không nhúc nhích, cậu cũng muốn biết là mối quan hệ giữa hắn với Linh là như nào. Cậu lặng lẽ im lặng như đã ngủ để nghe cuộc trò chuyện giữa Kiên và Tuấn.

"Hôm qua mày về gấp để gặp Linh lớp 10a4 không phải à? Tao biết hết rồi"

"À, Linh nhờ tao dạy kèm môn Lý chứ hẹn hò cái gì"

Hào ngồi cạnh bên nghe được cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi, mừng thầm trong lòng. Thì ra chuyện chỉ có như vậy, cậu khẽ cười trong vô thức. May mà không gây ra tiếng động lớn, nếu không là bị phát hiện rồi.

"Ờ, vậy thì tốt. Làm tao tưởng mày dám có người yêu trước tao chứ"

Tuấn nhào đến ôm Bá Kiên thắm thiết, làm cho cả lớp ai cũng nhìn rồi cười trố lên. Bỗng nhiên, Hào ngẩng đầu dậy nhìn hai người ồn ào bên cạnh.

"Sơ hở là lại tiểu phẩm"

Thấy Hào đã thức dậy Kiên đá tên trời đánh bên cạnh mình ra, Tuấn bị phũ có chút tủi thân.

"Mày hết yêu tao rồi à Kiên"

Nghe đến đây cả lớp cười nghiêng cười ngã, làm Kiên ngượng chín mặt. Hai người lại nhào vào đánh đấm, trong lúc hỗn chiến không may răng trên của Kiên đâm vào đỉnh đầu của Tuấn, đau đáu cả hai tách nhau ra. Mọi người xúm lại xem thì thấy đầu Tuấn có chút máu, răng của Kiên cũng vậy. Sau đó, hắn và y xuống phòng y tế để kiểm tra.

Sau khi tan học, cả Tuấn và Kiên cứ nhìn nhau cười. Vết thương không có gì nghiêm trọng, vì trong lúc đùa giỡn không kiểm soát và giữ được bình tĩnh, nên mới dẫn đến sự việc như vậy. Cả hai cũng không phải căm ghét gì nhau, chỉ là cách thể hiện tình cảm của họ khác với người bình thường mà thôi.

"À Kiên, xin lỗi mày nha. Răng mày còn đau không"

"Tao hết đau rồi. Tao cũng xin lỗi mày, đầu mày còn đau không"

Cả hắn và y nghiêm túc nhìn nhau và nói lời xin lỗi, còn kiểm tra chỗ đau của đối phương nữa. Có lẽ lần này giỡn hơi quá trớn, nhưng cả hai không ai giận ai hay ghét ai hết. Chỉ đơn giản họ không thấy có gì đáng trách cả, nhưng sau vụ này họ cần trấn chỉnh lại mới được.

"Có cần mua thuốc gì không?"

Chí Hào ban đầu thấy hai người chảy máu cũng rất lo lắng, nhưng cậu cũng khá quen với điều này. Cậu đã thường xuyên thấy họ đùa giỡn với nhau rất mạnh tay, có điều lần này lại xảy ra việc như vậy.

"Không cần đâu"

"Không cần đâu"

Cả hai đồng thanh đáp, đúng là bạn thân từ bé nên rất hiểu ý nhau.

Tự nhiên Tuấn quay sang bảo Kiên về trước, vì muốn cùng Hào đi nhà sách một chút. Thật ra, Kiên cũng muốn đi cùng nhưng hắn bảo chút nữa còn có hẹn, nên về trước không đi chung được. Sau khi thấy bóng Bá Kiên dần khuất đi, Tuấn mới nói với Hào một chuyện, còn ra vẻ thần bí.

"Sắp đến sinh nhật thằng Kiên rồi, chúng ta lên kế hoạch đi. Mày suy nghĩ tặng quà gì chưa?"

Cậu đã chuẩn bị từ sớm rồi, chẳng qua không nói ra. Cậu định sẽ móc một cái nón len tai mèo cho hắn, vẫn đang trong quá trình làm chưa có xong thôi.

"Có rồi, còn mày?"

Quốc Tuấn sớm đã có món quà muốn tặng trong đầu, y vỗ ngực tự tin mà nói.

"Tao nhờ anh họ mua giúp tao cuốn sách chuyên về máy tính, nghe bảo sách này khó mua lắm. Chắc chắn sau khi mở quà ra xem, nó sẽ cảm động mà khóc cho coi"

Đúng thật, Bá Kiên rất thích mọi thứ liên quan đến máy tính, Tuấn chơi thân với Kiên như vậy hẳn rất hiểu hắn. Tình bạn của hai người làm người khác ngưỡng mộ.

Vừa về đến nhà, Hào vội chạy lên phòng bỏ cặp sách lên bàn rồi bắt đầu móc len. Trong lúc móc cậu nảy ra một ý, cậu lấy điện thoại ra đặt lên một chỗ vừa tầm, rồi quay video lại.

"Ừm...sắp đến sinh nhật mày rồi, nên bây giờ tao đang chuẩn bị quà cho mày. Cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một chiếc nón tai mèo, nhưng tao rất muốn nhìn thấy cảnh mày đội nó, chắc sẽ dễ thương lắm. Hừm...sinh nhật vui vẻ nha, trâu điên"

Tắt máy quay Hào cảm thấy có chút ngại ngùng, tai đỏ hết cả lên. Cậu muốn quay lại khoảnh khắc này làm kỷ niệm, để đến khi sau này già đi hoặc không còn gặp nhau nữa, thì cậu sẽ không bao giờ quên, đã có khoảng thời gian cậu vì một người mà học móc len.

"Trật tự! Trật tự!"

Thầy chủ nhiệm trên bục giảng gõ thước lên bàn, khiến cả lớp im phăng phắc, sau đó thầy nghiêm túc thông báo một việc.

"Ngày mai là mùng một tết tây nên được nghỉ"

Cả lớp nghe tin được nghỉ vui mừng la toáng hết lên.

"Yeah!!!"

"Đã quá, đi đâu chơi đây tụi bây"

"Vậy là được ngủ cho đã rồi"

Tình hình lớp loạn cả lên sau khi nghe thông báo, thầy ở trên cũng thấy bực mình, còn hơn là cái chợ nữa.

"Cả lớp im lặng"

Trước sự uy nghiêm của thầy mà cả lớp không ai dám hò hét nữa, thầy rất nghiêm khắc nên ai cũng sợ. Sau khi điều chỉnh lớp xong, thầy trở lại bài giảng. Nhưng đâu đó vẫn có bạn âm thầm lên kế hoạch đi chơi. Bầu không khí lớp hôm nay rất náo nhiệt, náo nhiệt trong thầm lặng. Dù không ồn ào nhưng vẫn cảm nhận được mọi người đang rất vui và háo hức.

Sau khi kết thúc buổi học ra về, Tuấn cũng lên kế hoạch để cả ba đi chơi. Nhưng Hào đã từ chối, vì cậu vẫn chưa móc xong cái nón nên muốn dành cả ngày ở nhà để làm. Còn Kiên cũng vậy, hắn nói có việc rồi không đi chung được. Vậy là Tuấn lại bị bỏ rơi rồi, y vùng vằng không chịu, năn nỉ hai người đi chơi nhưng không ai chịu hết. Đành vậy, sao ngày nghỉ mà ai cũng bận vậy. Tuấn định ở nhà cày game giải sầu chứ biết làm sao giờ.

Hôm nay lại một ngày đẹp đẽ, không khí tết sắp đến, trong lòng có chút nôn nao. Mùng một tết tây nên nhà ai cũng cúng kiếng, nhà Hào cũng vậy. Cậu xuống bếp phụ mẹ một tay, cả một buổi sáng cuối cùng cũng xong. Bấy giờ cậu trở lại phòng của mình. Lúc móc len cậu đã không ngừng nghĩ về Kiên, bàn cậu ngay cửa sổ nên khi buồn chán cậu lại nhìn ra. Những tán cây ngày nào còn cằn cỗi, trơ trụi nay đã có lá rồi. Làn gió nhẹ nhàng lướt qua, khiến những chiếc lá va chạm vào nhau, níu lấy nhau không nỡ rời ra. Có những chú chim tung cánh bay lượn lờ trên bầu trời xanh cùng đám mây trôi chậm rãi.

Còn Bá Kiên, hắn đang ngắm nghía bản thân trong gương, trải chuốt lại tóc tai. Hắn có hẹn đi xem phim với Linh hôm nay. Bảo sao lại từ chối đi chơi với anh em, thì ra là có hẹn với người đẹp. Hắn rất háo hức, có chút hồi hộp. Có lẽ hắn yêu mất rồi, chưa bao giờ hắn cảm thấy tim đập nhanh đến vậy. Mỗi ngày Kiên đều nghĩ đến Linh, muốn được gặp và nói chuyện với cô ấy. Nhưng hắn đầu biết rằng, cũng có người đem lòng thầm thương hắn...

Cuối cùng cũng móc xong rồi, hai tay Hào mỏi rã rời, đông cứng sắp không cử động nổi. Cậu cẩn thận để nón vào hộp quà rồi để nó vô tủ. Cậu định sẽ lên giường nằm nghỉ một chút thì nghe thoang thoảng tiếng của mẹ.

"Con ơi, có bạn tìm rủ đi chơi nè"

Cậu thầm nghĩ trong đầu chắc chắn là Tuấn rồi, ở trường cậu không thân với ai lắm. Chỉ có Tuấn và Kiên là thân thiết, mà nay Kiên bận việc rồi, còn Tuấn thì rảnh rỗi thôi.

Đúng vậy, vừa xuống nhà cậu gặp ngay Tuấn, ăn bận đẹp đẽ sẵn sàng dẫn cậu đi chơi. Còn Hào đang mặc bộ quần áo bình thường, mệt mỏi mà chào Tuấn một cái rồi cả hai ngồi xuống ghế sô pha.

"Sáng giờ ở nhà chán quá, đi chơi với tao đi Hào, năn nỉ mày á"

Tuấn mè nheo, lải nhải bên tai đòi Hào đi chơi với mình. Hào cũng muốn từ chối nhưng nghĩ lại quà cũng đã làm xong, ở nhà thì cũng chán. Cậu định trả lời sẽ đi rồi lên lầu thay đồ, cậu nhìn sang mẹ ngỏ ý xin đi chơi. Mẹ cậu vừa nhìn đã hiểu ý, vui vẻ mà cho phép cậu đi chơi với bạn.

"Con dắt nó đi chơi giúp cô, cả ngày nó cứ ru rú trong phòng, cô cũng hết cách với nó rồi"

Nhận được sự cho phép của phụ huynh, Tuấn không ngần ngại lôi kéo Hào lên phòng tân trạng lại nhan sắc, sau đó cả hai chào mẹ Hào rồi ra ngoài.

"Hồi đi xem phim rồi ra công viên chơi ha mày"

Nhớ lần trước đi xem phim là ba người cùng đi, giờ chỉ còn hai người. Rốt cuộc Bá Kiên bận chuyện gì vậy chứ. Cậu ngồi trên xe buýt ngẩn người, đưa mắt ra cửa sổ nhìn đoàn người đang đi vội vã, nghĩ ngợi sâu xa. Tuấn ngồi cạnh bên, đeo tai nghe du dương theo nhạc. Chợt thấy người ngồi cạnh thả hồn theo gió, y tháo một tai nghe ra đeo vào một bên cho Hào. Đang ngắm cảnh đường thì một đoạn nhạc vang lên trong đầu.

Anh đang làm gì? anh có nhớ em không~

Còn em đang rất nhớ anh~

Anh đang bên cạnh ai không phải em~

Em yêu anh, nhưng người anh yêu là ai kia, không phải em~

Tạm gác lại tình cảm này, tạm gác lại tâm tư, hẹn anh kiếp sau. Ta sẽ yêu nhau~

Nghe được bài nhạc này, lòng Hào buồn rười rượi. Tại sao lại đúng lúc, đúng thời điểm đến như vậy. Nhạc hay, lời hay nhưng đau lòng quá, tan nát con tim, tan nát cõi lòng. Người mình yêu, không yêu mình nghe thật đáng thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.